Kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường đại học A, đủ mọi loại hoạt động
được tổ chức, nào là tổ chức quyên góp từ thiện, họp báo tuyên truyền,
biểu diễn văn nghệ vào buổi tối,... kéo dài trong suốt 1 tuần. Mỗi ngày đều nghe mấy vị lãnh đạo đọc diễn văn dài dằng dặc, nhóm sinh viên sắp
chết đến nơi rồi. Vì phúc lợi của đại đa số sinh viên, Hội Học Sinh vất
vả lắm mới tranh thủ được tiết mục giải trí thư giãn trong ngày cuối
cùng - vũ hội hóa trang.
Nhưng mà vẫn có kẻ vui người buồn.
”Kéo chặt thêm một tí nữa! Nữa! Yên tâm đi, loại áo này chất liệu tốt lắm, kéo nữa vẫn được!”
Tiêu Quả Quả im lặng nhìn vẻ mặt đỏ bừng của cô bạn cùng phòng vừa liều
mạng thắt mỡ bụng xong, “Làm ơn đi, mình sợ sẽ thắt chết cậu đó! Chắc
trông cũng ổn rồi, nhìn cậu sắp không thở được nữa kìa, có cần liều mạng như vậy không?”
”Đều tại Thẩm Nham, làm Chủ Tịch Hội Học Sinh rồi thì không cần đếm xỉa
tới một tập thể nhỏ bé chúng ta sao? Vì cái gì mà tổ chức vũ hội hóa
trang chứ, chẳng khác nào thành khẩn muốn mạng của một người mũm mĩm như mình?”
Tiêu Quả Quả liếc nhìn cô bạn một cái, “Mình còn mập hơn cậu đây! Dù sao cũng không nên hành xác bản thân, mặc loại trang phục chỉ có người gầy
mới dám mặc a!”
Hùng Bảo Đình nhìn cô bạn Tiêu Quả Quả mập hơn mình 10kg, thấy hơi yên
tâm, nhưng rất nhanh cô nàng lại bất mãn trừng mắt: “Cậu chỉ giỏi biện
hộ cho Thẩm Nham thôi! Anh ta chắc chắn sẽ làm bạn nhảy với cậu lúc
khiêu vũ rồi nên cậu mới không vội, chứ mình đây, lát nữa tới hội
trường, phải tùy vào vận khí vớ đại một người, không liều mạng mặc vậy
thì sao được! Hơ, thắt chặt quá, muốn ói quá... À phải rồi, sao cậu vẫn
chưa chuẩn bị trang phục? Không phải cậu định mặc đồ và mang đạo cụ cùng 1 cặp với Thẩm Nham sao?”
Tiêu Quả Quả nghe thấy vậy thì cười một cách bí hiểm, sau đó cô lôi một
thanh cự kiếm bóng loáng đằng sau cửa đã được chuẩn bị trước đó ra,“Mình COS[1] vũ khí của Thẩm Nham, đủ xứng đôi!”
[1]COS: COSPLAY - đóng giả, hóa trang thành 1 nhân vật manga, game, truyện, ...
Gần đây Thẩm Nham đang chơi 1 game online tên 《 Liên Minh Giang Hồ 》 ,
Tiêu Quả Quả chuẩn bị thanh kiếm này dựa theo vũ khí lợi hại nhất của
một vị kiếm khách, có tên là “Huyền Thiết Trọng Kiếm”, kích cỡ của nó có thể che chắn được cả người cô.
Hùng Bảo Đình thấy vậy thì nghẹn họng, nhìn chằm chằm cô bạn của mình: “Quả Quả, mình xin bái phục cậu!”
Thấy bạn mình phản ứng như vậy, Tiêu Quả Quả rất vừa lòng, nhảy nhót tới chỗ Tống Kiếm Hà - cô bạn cùng phòng kiêm tác giả tiểu thuyết trên
mạng, “Nhị Nha, cậu đã khỏe chưa? Tiểu Vi gọi điện tới giục 2 lần rồi
đấy!”
Tống Kiêm Hà ngẩng mặt lên khỏi laptop, cả người trông như một u hồn,
đến cả giọng nói cũng trở nên mơ hồ kì lạ, “Các cậu đi chơi đi, mình
không đi đâu, 1 tiếng nữa là tới 12h rồi, mình còn 3000 chữ nữa cần
viết... Tròn Tròn à, đừng có nhảy nhót, ký túc xá của chúng mình đã cũ
đến độ sắp trở thành di vật khảo cổ rồi, mỗi lần cậu bật lên bật xuống
như con thỏ, đều khiến mình sợ khu nhà này sẽ tan tành mây khói trong
khi cậu vẫn còn đang cười nói đấy...”
Khóe miệng Tiêu Quả Quả giật giật, “Làm ơn lần sau chê mình cũng đừng ví dụ đáng sợ như thế? Còn nữa, đừng, gọi, mình, là, Tròn, Tròn!”
>__
*
Vũ hội hóa trang đã sớm bắt đầu, lúc này ở cửa vào chỉ còn lại người của Hội Học Sinh.
Hôm nay Thẩm Nham mặc quần trắng, áo trắng, tóc dài đen như mực, mặt mũi trắng trẻo như ngọc, nhìn bộ dáng ngọc thụ lâm phóng đó, 2 con mắt hình trái tim của Tiêu Quả Quả sắp bắn ra ngoài tới nơi rồi.
Đang hưng phấn vẫy gọi, lại nhìn thấy anh ta đột nhiên giữ chặt tay một nữ sinh, sau đó hai người bắt đầu cãi vã.
Hử? Nữ sinh kia. . . . . . Hình như là Diệp Vi. . . . . .
Tuy rằng Tiêu Quả Quả không có hứng thú với game online, nhưng vì Thẩm
Nham, cô vẫn đi tìm hiểu trò chơi này, nhận ra Diệp Vi đang COS nhân vật Lạc Y trong trò chơi.
Hai người đứng cạnh nhau, một người cao lớn mặc bạch y tung bay, một
người nhu nhược nhỏ nhắn trong chiếc váy màu hồng phấn, nhìn qua trông
họ thật đẹp đôi.
Tiêu Quả Quả nhìn lại cự kiếm mình mang tới, cúi đầu thở dài.
”Quả Quả, Đại Bảo, các cậu tới rồi à! Nhị Nha đâu?”
Tiếng gọi của Diệp Vi khiến cho cô phục hồi lại tinh thần, lập tức thổ
ra một tràng: “Vẫn còn đang viết truyện ở Ký túc xá chứ đâu! Sắp biến
thành bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối rồi, mỗi lần đều chờ tới 2 tiếng
trước hạn nộp mới cố sống cố chết làm, mặc kệ cậu ấy!”
Tiêu Quả Quả nói xong lại ngước mắt nhìn Diệp Vi rồi tới Thẩm Nham, do
dự một lúc mới dám hỏi: “Ban nãy nhìn thấy hai người hình như đang cãi
nhau? Chuyện gì vậy?”
Diệp Vi liếc nhìn Thẩm Nham rồi lại im lặng.
Thẩm Nham cười cười, “Không có gì, đang tranh luận chuyện trang trí cho
lễ đường thôi mà.” Sau đó anh ta nhìn Quả Quả từ trên xuống dưới một
lượt, “Quả Quả, em chọn vai. . . . . .”
Cô đang mặc một bộ quần áo bình thường, đang ôm một thanh kiếm kì lạ
trông khá quen mắt trong lòng, vẻ mặt Thẩm Nham tràn đầy tò mò.
Tiêu Quả Quả đem thanh kiếm chắn trước người mình, “Thiếu hiệp, ta thấy
anh có thiên phú dị bẩm, cốt cách đáng nể, vừa thấy đã biết là kỳ tài
luyện võ trăm năm khó gặp, nhưng vẫn còn thiếu một thứ vũ khí xứng tầm
với anh, anh thấy ta thế nào?”
Sắc mặt Thẩm Nham cứng đờ: “Ta chỉ sợ ta nhấc không nổi . . . . . .”
Thanh Kiếm mang tên Tiêu Quả Quả nhất thời đen mặt, “Thẩm Nham! Không đồng ý làm chủ nhân của ta thì chờ ta chém chết đi!”
”Phì...! Quả Quả, em đáng yêu quá đi!” Hai vai Thẩm Nham run lên vì cười liên tục, kéo Quả Quả đang đứng sau thanh kiếm ra, xoa xoa đỉnh đầu của cô, “Được rồi, đừng ồn ào nữa, đói bụng chưa? Anh có để phần bánh ngọt
lại cho em đấy!”
Người con trai đứng trước mặt đang mang ánh mắt ôn nhu cùng nuông chiều
nhìn mình thật sự có thể làm tan chảy hết mỡ trong người cô, hồn vía
Tiêu Quả Quả đã lên mây luôn rồi, hoàn toàn quên luôn chuyện mình đã ăn
no rồi mới đến, “Đói. . . . . .”
”Hai người trò chuyện đi, em có việc nên đi trước đây!”
Có lẽ do bỗng nhiên trở thành bóng đèn nên sắc mặt của Diệp Vi hơi tái đi.
”Tiểu Vi, chờ mình đi cùng!” Hùng Bảo Đình chạy theo, vẫy vẫy tay với
hai người đằng sau, “Mình sẽ không ở lại làm bóng đèn đâu! Hai người cứ
thoải mái mà kết tình duyên người và kiếm đi!”
Hùng Bảo Đình vừa đi vừa than, “Ai, ngay cả Quả Cầu kia cũng có bạn trai rồi, mình vậy mà vẫn còn FA, đúng là ngược đời,...”
Diệp Vi nghe thấy vậy thì nhíu mày, “Thẩm Nham hình như còn chưa phải bạn trai của Quả Quả mà?”
”Hửm, Quả Quả vẫn nói là còn chưa bắt được tới tay, nhưng mà cũng là
chuyện không sớm thì muộn thôi, bọn họ thân quen lâu như vậy, phụ huynh
hai bên cũng đã sớm biết quan hệ của họ rồi. . . . . .”
Diệp Vi không đồng ý với lời của Bảo Đình: “Mình cảm thấy Thẩm Nham không có ý kia với Quả Quả đâu.”
”Mình lại thấy anh ta rất thích Quả Quả! Do Quả Quả rất mập nên mới ngượng ngừng không thừa nhận thôi!”
”Cậu vừa nói, bọn họ đã quen biết lâu như vậy, nếu thích thì đã sớm
thành một đôi rồi, hơn nữa nếu Thẩm Nham thật sự yêu Quả Quả thì sẽ để ý tới cơ thể của cậu ấy sao?” Giọng điệu của Diệp Vi có phần hơi kích
động.
Hùng Bảo Đình hoài nghi nhìn Diệp Vi, “Tiểu Vi, cậu không phải là có ý với Thẩm Nham đấy chứ?”
Khuôn mặt Diệp Vi hơi mất tự nhiên, “Mình sao lại có ý với anh ta chứ, chỉ là bất bình thay Quả Quả thôi!”
Hùng Bảo Đình khẽ véo cánh tay đầy thịt của mình, “Biết làm sao được, ai bảo bọn mình mũm mĩm quá, ai sẽ nguyện ý mang một cô bạn gái tròn trịa
đi ra ngoài gặp người khác chứ, haizzzz.... dáng người cậu tốt như vậy,
sao vẫn chưa có. . . . . .”
*
Hai người Hùng Bảo Đình cùng Diệp Vi vừa mới đi không được bao lâu, bạn
thân của Thẩm Nham kiêm bạn cùng phòng - Lương Gia Bình đã chạy tới.
”A, Cục Đá, thanh kiếm này của cậu trông được đấy!”
Lương Gia Bình đội một mái tóc giả màu vàng, miệng ngậm một điếu thuốc,
nhân vật COS là Sanji trong One Piece, tạo hình cùng khí chất trông
giống cực.
Lúc này Tiêu Quả Quả đang ăn bánh ngọt, Thẩm Nham cầm kiếm giúp cô,
Lương Gia Bình hoàn toàn không phát hiện có người đằng sau thanh kiếm,
quàng vai Thẩm Nham, bắt đầu nhiều chuyện: “Khi nào thì mình mới được
uống rượu mừng của cậu cùng Tiêu đại tiểu thư đây hả?”
Thẩm nham nhíu mày, “Rượu mừng chuyện gì?”
”Còn giả vờ, hôm qua ba mẹ cậu trước mặt hai vị bô lão nhà mình khoe
khoang, nói chờ cậu cùng đại tiểu thư tốt nghiệp đại học xong sẽ kết
hôn! Cậu không biết thì thôi, ba mẹ cậu vừa đi, lập tức mình bị bô lão
trong nhà châm chọc khiêu khích, nói mình vô dụng, ngay cả một đứa con
gái cũng không theo đuổi được! Làm ơn đi, đó là do mình không muốn theo
đuổi đấy chứ? Nếu như mình cưới Tiêu Quả Quả còn không phải bị đám bạn
bè chê cười chết mất! Mình nói với ba mẹ một câu là bán con cầu vinh, tự nhiên bị họ ném cả cái gạt tàn vào khuôn mặt tuấn tú này, hại mình suýt nữa bị hủy dung!”
Thẩm Nham liếc nhìn Tiêu Quả Quả đang ăn bánh ngọt đằng sau cây kiếm,
hơi xấu hổ ho nhẹ một tiếng, “Cậu đừng nghe ba mẹ mình nói bừa!”
Thấy sắc mặt của Thẩm Nham không được tốt, Lương Gia Bình lập tức giải
thích: “Cái gì cơ, Cục Đá, mình không phải ý nói cậu bán mình cầu vinh,
dù sao gia thế của cậu với đại tiểu thư nhà người ta tương đương nhau,
thanh mai trúc mã! Nếu không thì quá ủy khuất cho cậu phải cưới cô nàng
đó rồi! Tướng mạo hơi xấu một chút nhưng có tiền mà! Cưới được cậu cũng
không phải lỗ vốn, còn có công lớn với anh em bạn bè, hai người mà kết
hôn thì ba mẹ mình cũng hết hy vọng mà. . . . . .”
Không giải thích còn được, đằng này càng giải thích càng khiến chuyện
phức tạp hơn, thấy mặt Thẩm Nham giật giật mấy lần, Lương Gia Bình cuối
cùng cũng im lăng, “Đùa thôi mà, đùa chút thôi mà. . . . . .”
”Về sau đừng có lấy loại truyện này ra đùa.” Khuôn mặt Thẩm Nham tràn đầy nghiêm nghị.
”Còn không phải là tại ba mẹ mình, mình nói với họ là không có khả năng, họ không tin. Mình còn không hiểu khẩu vị của cậu sao? Cậu chỉ thích
người giống như Diệp Vi thôi!”
Người nói vô ý người nghe cố tình, sắc mặt Thẩm Nham cương cứng, vẻ mất
tự nhiên hiện lên trong mắt, càng không ngừng nháy mắt với Lương Gia
Bình, chỉ tiếc anh ta hoàn toàn không hiểu ý, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt đề tài này.
”Thực ra thì đại tiểu thư đối với cậu rất tốt, tháng trước còn vì cậu mà trở mặt với người trong nhà, sống chết cũng không chịu đi xem mắt,
chậc... chỉ là hơi béo một tí. . . . . .”
Vừa dứt lời, một người từ sau thanh kiếm vàng rực bên cạnh Thẩm Nham đi ra.
Thẩm nham bất đắc dĩ đỡ trán.
Còn Lương Gia Bình thì sợ tới mức miệng sắp rớt xuống đất đến nơi rồi,
liên tục lùi về sau hai bước, đưa tay ôm lấy lồng ngực vẫn còn đang đập
bình bịch của mình, “Quả. . . . . . Quả Quả, mấy ngày không gặp, gầy
thêm rồi kìa, ha ha. . . . . .”
Vừa nói vừa tiến lại gần bên tai Thẩm Nham nghiến răng oán hận, “Mẹ, anh em thế đấy? Cậu cứ tự nhiên trơ mắt nhìn mình đi vào chỗ chết mà không
ngăn lại?”
Thẩm Nham liếc mắt một cái, “Miệng cậu nhanh như vậy, mình cản được à?”
Tiêu Quả Quả thong thả bước chầm chậm lại gần, cầm thanh kiếm quơ qua lại trước mặt anh ta, cười tủm tỉm, “Rất béo đúng không?”
Lương Gia Bình đưa tay lau mồ hôi, rồi cẩn thận đẩy đẩy thanh kiếm, “Đại tiểu thư anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi! Từ nay về sau trong từ
điển của anh sẽ không có một từ béo nào hết, hơn nữa hai chữ tròn và
trịa cũng tuyệt đối không đồng thời xuất hiện, cầu xin em tha cho anh
một lần đi!”
Tiêu Quả Quả đánh giá anh ta vài lần, con người đảo đi đảo lại, “Nghe
giang hồ đồn Lương thiếu của chúng ta, từ Yến gầy, Hoàn phì[2], mặc kệ
là con gái có dáng người gì thì trong 3 ngày cũng sẽ bắt được tới tay
phải không?”
[2] Chính xác là “Yến sầu, Hoàn phì” nghĩa là Dương quý phi béo, Triệu Phi Yến gầy. Ý chỉ con gái từ gầy đến mập.
Lương Gia Bình nghe thấy thế, dù mặt tràn đầy kiêu ngạo nhưng vẫn khiêm tốn mở miệng: “Quá khen quá khen!”
”Em cho anh 3 tháng. . . . . .”
”Cho anh 3 tháng? Làm. . . . . . Làm gì á?”
”Theo đuổi em a!”
“. . . . . .” Lương Gia Bình choáng váng.
”Anh không phải mới nói, không theo đuổi vì anh không muốn sao? Chúng ta đánh cuộc đi, nếu anh theo đuổi thành công, chuyện này em sẽ bỏ qua, em sẽ hoàn toàn phục tùng anh, sau này anh thích nói em như thế nào thì
thế ấy, em sẽ không phản bác một lời! Nếu anh thất bại . . . . . . Ha
ha, vậy anh phải đi nói với chú Lương - ba anh là anh thích em, không
phải em thì không lấy vợ! Thế nào? Dám không?”
Lương Gia Bình nghe thấy vậy thì lệ rơi đầy mặt, còn thiếu nước quỳ
xuống thôi, “Không không không. . . . . . Không dám a! Bà cô tổ ơi, anh
về sau dám nói lung tung nữa thì cho em xé nát miệng của anh ra nhé! Ai
mà không biết trong mắt em chỉ có Thẩm Nham, có cho anh 3 năm anh cũng
không thành công a!”
”Lương Gia Bình, về sau nếu còn để em nghe thấy anh nói xấu sau lưng em, em sẽ đi nói cho chú Lương là em thích anh, không phải anh thì không
lấy chồng!” Tiêu Quả Quả hừ một tiếng, vác kiếm rời đi.
Thâm quá đi!
Lương Gia Bình xanh mặt, bước không vững, ghé vào vai Thẩm Nham: “Cậu
nhìn con bé kia xem, quá ngang ngược rồi! Cầu xin cậu thay trời hành
đạo, thu phục nó đi”
”Cậu á! Sớm muộn gì cũng chết vì cái miệng!” Thẩm Nham ghét bỏ đẩy anh ta ra, lo lắng chạy theo Tiêu Quả Quả.