Càng Béo Anh Càng Yêu

Chương 3: Chương 3




Hai ngày nay, ba người khác trong Ký túc xá liên tục nhận được điện thoại thông báo phỏng vấn, nhất là Diệp Vi, một số công ty gọi tới đều là công ty tốt.

Bạn cùng phòng ai cũng bận rộn, duy nhất Tiêu Quả Quả lại không có động tĩnh gì, hồ sơ gửi trên mạng cũng trôi về nơi nào rồi, Quả Quả gấp gáp đến mức cả ngày đều bực bội, than thở một ngày làm tới tận 7 bài kiểm tra.

Mỗi khi tâm trạng không tốt, Quả Quả rất thích làm bài kiểm tra, mà dù có tốt hay không thì cô cũng thích ăn vặt nữa.

”Làm sao đây, tiêu đời rồi, không kiếm được việc thì mình sẽ phải tuyệt thực. . . . . .”

Hùng Bảo Đình cảm thấy rất kì lạ, “Quả Quả, thành tích của cậu tốt như vậy, hàng năm thường nhận được học bổng, sao lại không có công ty nào gọi tới thông báo chứ?”

Tiêu Quả Quả đẩy đẩy chồng bài kiểm tra trên bàn, đứng dậy, “Mình cũng không biết, gần đây mình xui xẻo sao ý. Chẳng lẽ là báo ứng của chuyện lần trước?”

”Chuyện lần trước? Chuyện gì?” Hùng Bảo Đình lập tức hỏi.

Tiêu Quả Quả do dự rồi giải thích: “Hôm vũ hội, cựu sinh viên đẹp trai nhất trong truyền thuyết của trường Đại học A không phải đã tới à, đám nữ sinh đều phát điên lên rồi chen lấn nhau, mình không cẩn thận bị đẩy ngã, hình như ngã lên người một người đàn ông, sau đó do quá đông nên mình lại bị đám người đẩy đi, còn chưa kịp xin lỗi người kia nữa, từ đó đến giờ mình vẫn băn khoăn hoài. . . . . .”

Hùng Bảo Đinh: “Ặc . . . . .”

Đang ngồi trước máy tính, Tống Kiêm Hà: “Ha Ha. . . . . .”

”Cậu cười là có ý gì?” Tiêu Quả Quả giận dữ.

Tống Kiêm Hà vừa gõ bàn phím lạch cạch vừa trả lời: “Nếu cân nặng của cậu chỉ còn 1/2, thì cảnh cậu vừa kể chính là màn mở đầu lãng mạn trong chuyện tình kinh điển với mấy anh tổng tài. Nhưng vì cậu là nữ chính nên chuyện tình này Hoàn luôn được rồi.”

”Tại sao?”

Tống Kiêm Hà quay lại, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô, “Cái này còn phải hỏi à? Nam chính sẽ bị cậu trực tiếp đè chết! (づ  ̄ ∇ ̄)づ”

Tiêu Quả Quả tức hộc máu, “Tống Kiêm Hà, đời người đã gian nan như thế, cớ sao còn để cho ta gặp ngươi!”

Bạn học Tống Kiêm Hà không hề đồng tình, tiếp tục đâm thêm một nhát,“Ngoài ra vì tình bạn hữu nghị của chúng ta nên mình sẽ nhắc nhở cậu thêm một việc nữa, theo kinh nghiệm nhiều năm ngâm cứu tiểu thuyết tổng tài hào môn của mình, cậu vẫn chưa tìm được việc, đơn giản là do anh của cậu động tay động chân đằng sau rồi! Cho nên phiền cậu đừng cố nữa!”

Tiêu Quả Quả: “. . . . . .”

”Quả Quả, cứ như vậy cũng không phải biện pháp tốt, hay cậu giả vờ chịu đi xem mắt theo ý của anh cậu đi, tới lúc đó thì nói là không hợp với mình là được!” Diệp Vi đề nghị.

Tiêu Quả Quả ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, “Anh ấy sẽ tìm mọi đối tượng cho đến khi mình hài lòng mới thôi, cứ để một thời gian xem sao. . . . . .”

”Vậy Thẩm Nham nói sao?” Như nghĩ tới chuyện gì đó, Diệp Vi bỗng hỏi.

Tiêu Quả Quả nhún vai, “Thẩm Nham khuyên mình nên nói chuyện với anh hai, bàn bạc kỹ lưỡng với anh ấy, cho xin đi, anh của mình đáng sợ như vậy, mình không dám đâu! Chính Thẩm Nham còn không phải sợ anh mình chết khiếp. . . . . .”

*

Một tuần sau, vốn đang vật vờ trước máy tính, sắc mặt xám xịt, bỗng nhiên Tiêu Quả Quả hưng phấn hét lên, “Yeah! Thấy gì không? Các cậu tới đây xem! Mình được tập đoàn Phương thị gọi tới Phỏng vấn này!”

Hùng Bảo Đình bỏ chiếc vòng lắc xuống, phóng tới, “Thật không?”

Tống Kiêm Hà đến cái mông cũng không chịu nhấc, nói “Cậu chắc chắn là Phương thị, mà không phải là Viên thị hay Cầu thị à?”[1]

[1] Viên và Cầu đều mang nghĩa là Tròn.

Tiêu Quả Quả ném 1 cái gối qua, “Cậu một ngày không chọc mình thì không thoải mái à!”

Diệp Vi sán lại gần nhìn bức e-mail kia, sau khi xác nhận là thật, mặt cô cứng ngắc: “Trong tờ đơn vấn đáp của tập đoàn Phương thị, tất cả chúng ta đều điền, nhưng chỉ có cậu được gọi tới phỏng vấn, Quả Quả, cậu đã điền như thế nào vậy? Chỉ mình với!”

Tiêu Quả Quả nhức đầu, “Mình cũng đang băn khoăn nè, chả biết điền sao lại được! Mình đang bối rối đây!”

Hùng Bảo Đình một bên ăn vụng miếng khoai trên bàn của Quả Quả, một bên hỏi: “Tập đoàn Phương thị nổi tiếng là khó vào, lễ hội tuyển dụng lần này chỉ mang tính hình thức thôi, thực sự vào được đều do đi cửa khác! Có phải người nhà cậu bí mật liên hệ không?”

Tiêu Quả Quả lắc đầu, khẳng định, “Không có khả năng đó, trong nhà mình do anh mình làm chủ! Ba mẹ mình tuyệt đối không dám giấu anh ý làm chuyện này! Ngày hôm qua mình gọi điện cho ba, ông rõ ràng cúp máy luôn, mẹ mình còn ác hơn, trực tiếp đưa tên mình vào danh sách đen, mình thiếu chút nữa chết vì tức đó, hai người họ sẽ không làm thế đâu?”

Vẻ mặt Diệp Vi hơi lo lắng, “Chắc không có gì đâu, chỉ là mình nghe nói Phương thị yêu cầu về ngoại hình rất cao. Quả Quả, cậu đừng trách mình nói thẳng, là bạn bè nên mình mới nói chuyện này với cậu, mình sợ đến lúc đó cậu bị người ta ghét bỏ rồi gây khó dễ, ngày hôm qua mình có gặp một bạn, bị họ nói khó nghe lắm . . . . . .”

Cả căn phòng đều trầm mặc.

Lời Diệp Vi nói cũng không sai, nhưng cũng làm cho người khác thấy bối rối.

Không chỉ có Tiêu Quả Quả, mà Hùng Bảo Đình cũng chịu không được, thật ra mấy hôm nay cô cũng gặp vài tình huống thế này.

Tống Kiêm Hà dừng tay đánh máy một lúc, ngay sau đó nói bằng giọng điệu thoải mái: “Không có việc gì đâu Tròn Tròn, cậu còn đẹp mắt hơn so với mấy người gầy nhom! Là cô nàng mũm mĩm đẹp nhất mình từng gặp! Nếu Phương thị từ chối cậu vì điều này thì công ty đó cũng không có gì tốt hết!”

Hùng Bảo Đình gật đầu lia lịa, vừa mập mạp mà vẫn có khí chất thì cũng chỉ có mình Quả Quả thôi.

Cô ấy không hề giống những người khác vì mập mà tự ti e dè, cô nàng cũng sẽ tự phối quần áo cho hợp, cô có bằng cấp, có thành tích học tập xuất sắc vượt trội, tính cách cởi mở, giao tiếp bạn bè trong trường cũng rất tốt.

Tiêu Quả Quả cảm động, khịt mũi một cái, “Cảm ơn cậu, Nhị Nha!”

Diệp Vi xách túi ra khỏi phòng, “Tùy cậu thôi, lời nói thật lòng thường khó nghe, đến lúc đó cũng đừng có khóc lóc tìm tới bọn mình!”

*

Lần này, tập đoàn Phương thị tổ chức tuyển dụng quy mô lớn, các vị trí cơ bản đều đã tuyển được hết, chỉ duy nhất vị trí trợ lý Tổng Giám Đốc là vẫn chưa chọn được người thích hợp.

Nói một cách nghiêm khắc là không phải không thích hợp, mà là chưa đủ để BOSS vừa lòng.

Đã phỏng vấn mấy cô gái đều có điều kiện rất tốt, ngoại hình - khí chất - giao tiếp đều toàn vẹn, hai người thực hiện phỏng vấn đều cảm thấy có thể quyết định được rồi, nhưng mà không hiểu sao đại BOSS vẫn chưa mở lời, vì thế vẫn phải tiếp tục phỏng vấn, trong lòng họ thầm oán, ánh mắt của BOSS cao quá, muốn tìm tiên trên trời sao??

Lúc Tiêu Quả Quả tới, trước cô còn có 5 người, năm cô gái đều nhìn Quả Quả ngồi xuống, tất cả đều liếc thêm mấy lần, nhưng họ rất nhanh thu lại ánh mắt của mình.

Trong lòng 5 người này đều nghĩ, xem dáng người vị kia, chắc 'hậu phương' vững chãi lắm đây? Nhưng mà 'hậu phương' có vững đến đâu chỉ sợ cũng không 'đỡ' được cân nặng của cô ta thôi, tới được vòng này là kết thúc rồi. . . . . .

Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng tới lượt Tiêu Quả Quả, nhớ lại lúc nãy, hai cô gái ngồi cạnh có bàn luận với nhau về chức vụ này đã tuyển không biết bao nhiêu người, Quả Quả càng cảm thấy hồi hộp.

Trong phòng họp, Phương Cảnh Xán đang ngồi dựa lưng vào ghé, trở thành 'đích ngắm' trong ánh mắt ai oán của cấp dưới, cảm thấy quá chán anh đành xoay xoay cây bút, lúc ứng cử viên cuối cùng bước vào phỏng vấn, trong con ngươi anh ánh lên tia sáng khiến người khác khó phát hiện ra.

Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ làm ánh lên làn da trắng mịn của cô gái, đôi mắt đầy nỗi khẩn trương dần dần trùng khớp với một thoáng kinh hồng[2] anh bắt gặp tối hôm ấy. . . . . . Không có giày thủy tinh, nhưng anh vẫn tìm được em. . . . . .

[2] Kinh Hồng (惊鸿) hai từ này xuất phát từ bài thơ: Lạc thần phú (洛神賦) của Tào Thực (曹植), là một bài phú về nữ thần sông Lạc:

Trích đoạn:

余告之曰:

其形也,

翩若驚鴻,

婉若遊龍。

榮曜秋菊,

華茂春松。

Hán Việt:

Dư cáo chi viết:

Kỳ hình dã,

Phiên nhược kinh hồng,

Uyển nhược du long.

Vinh diệu thu cúc,

Hoa mậu xuân tùng.

Dịch nghĩa (của Điệp luyến hoa):

Ta trả lời rằng:

Hình dáng của nàng,

Nhẹ tựa chim hồng,

Uyển chuyển như rồng.

Rực rỡ thu cúc,

Tươi rạng xuân tùng.

”Hồng” chỉ chim nhạn, “phiên nhược kinh hồng” nghĩa đen là bay vụt qua như chim nhạn bị hoảng sợ, hình dung về dáng vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng của người con gái, hoặc gói lại thành hai chữ “Kinh hồng“.

Trong văn học, “một thoáng kinh hồng” có thể hiểu là từ “nhìn thoáng qua”, trông thấy “dáng vẻ uyển chuyển” của nàng (kinh hồng), từ đó mà có ấn tượng, bắt đầu tình duyên.

Cùng với câu này, còn có câu thành ngữ: “Kinh hồng diễm ảnh” là để chỉ vẻ đẹp nhẹ nhàng, kiều diễm, vẻ đẹp khiến người ta phải kinh ngạc mà cảm thán.

Bạn có thể đọc toàn bài thơ và dịch tại đây.

Hai người phỏng vấn lúc nhìn thấy cô gái bước vào, đầu tiên có hơi kinh ngạc rồi dò xét ngoại hình của cô, sau đó đồng thời nhìn về phía Phương Cảnh Xán.

Lần phỏng vấn cuối cùng này, ứng cử viên đều do BOSS tự mình tuyển chọn, lẽ nào cô gái này. . . . . . cũng do anh chọn?

Hai người thấy Phương Cảnh Xán vẫn bình tĩnh không có gì khác thường, bèn chuẩn bị từng bước bắt đầu đặt vấn đề với ứng cử viên, nào ngờ BOSS - người mấy hôm nay vẫn im lặng thế mà lại chủ động nói trước.

Phương Cảnh Xán ngẩng đầu từ tập hồ sơ, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên mặt bàn, “Tiêu tiểu thư, hồ sơ của cô tôi đã xem qua, không cần phải nhắc lại, cô hãy trình bày đơn giản, so với những người khác cô có ưu điểm gì hơn họ!”

Tiêu Quả Quả nhìn người đàn ông đang nói với mình, bị khuôn mặt quá mức chói sáng của anh làm cho choáng váng.

Ưm, người đàn ông này. . . . . . 'ngon' quá đi!

Nếu Tống Kiêm Hà ở đây lúc này, nhất định sẽ tát cô một phát, sau đó nói cô là đồ thất học, có thành ngữ cơ mà, là 'Tú sắc khả xan'[3]

[3] Tú sắc khả xan: sắc đẹp có thể ăn được hoặc mọi người vẫn thường thấy câu 'sắc đẹp có thể thay cơm' đó ^^~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.