Buổi tối, Tiêu Quả Quả mời mọi người tới một nhà hàng cá nướng gần
trường học, ngoài bốn cô bạn cùng phòng, cô còn mời thêm Thẩm Nham và
Lương Gia Bình.
Bây giờ đã là sinh viên Đại Học năm thứ 4 nên hầu như họ không còn khóa
học nào nữa, chỉ còn thực tập và luận văn thôi, 2 sinh viên cùng phòng
với Thẩm Nham đã về quê trước rồi.
”Đến đến, mọi người cạn ly, chúc mừng đại tiểu thư cuối cùng cũng thoát khỏi ma trảo của anh cô ấy!”
”Cụng ly!”
”Chúc mừng Quả Quả!”
. . . . . .
Tiêu Quả Quả đứng dậy, bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, “Cám ơn chư vị! Ta sẽ tiếp tục cố gắng !”
Tiếp tục cố gắng cái gì, mọi người ai cũng hiểu, những người khác đều
dồn ánh mắt đùa cợt về phía Thẩm Nham. Thẩm Nham cũng quen với chuyện
này rồi, khuôn mặt anh ta lộ rõ sự bất đắc dĩ, gắp đồ ăn cho cô, “Em ăn
đi.”
”Quả Quả, chừng nào thì cậu đi làm?” Hùng Bảo Đình hỏi.
”Ngày kia mình đi.”
Thẩm Nham quan tâm nói: “Công việc có ổn không? Đừng làm quá sức, anh đã sưu tầm tư liệu về luận văn giúp em. Tí nữa sẽ đưa cho em.”
Tiêu Quả Quả phẩy tay, “Không cần đâu, luận văn em đã xong từ lâu rồi !”
”Vậy thì tốt rồi.” Thẩm Nham cười cười.
Tống Kiêm Hà nghe họ nói chuyện đành thở dài, về phương diện này Tiêu
Quả Quả rất ngốc nghếch, cố gắng cái rắm ý, nếu Quả Quả có thể bắt được
Thẩm Nham vào tay cậu ấy thì tên cô sẽ viết ngược lại.
”Đúng rồi Thẩm Nham, tuần này em hơi bận, không có thời gian tham gia
trận chiến sắp tới của Bang, anh nói với họ một tiếng giúp em! Nhất là
Thương Khung, em sợ cậu ấy lại nổi đóa lên!” Diệp Vi nói.
”Không sao, công việc quan trọng hơn, anh sẽ giải thích với Thương
Khung, đến lúc đó tìm số của Hàn Tinh Đăng Nhĩ. Mấy ngày nay mỗi ngày
anh đều mở 2 account cùng nhau làm giúp em.”
Diệp Vi cười rộ lên lộ ra 1 bên lúm đồng tiền, “Cảm ơn anh! Còn nữa, cám ơn anh đã giúp em sửa luận văn, em mời anh một ly!”
”Không cần cảm ơn.”
Lần nào cũng như vậy, Tiêu Quả Quả im lặng nhìn miếng cá Thẩm Nham gắp
cho cô, nghe hai người bạn thân thiết nhất của mình đàm luận những
chuyện mà cô không biết, cô cảm thấy như mình là người ngoài vậy, rất
khó chịu.
Thẩm Nham nhấp một ly rượu, nhìn Tiếu Quả Quả, rồi nói với Diệp Vi, “Bạn của Quả quả chính là bạn của anh.”
Lúc này Tiêu Quả Quả mới cảm thấy dễ chịu hơn một tí, tuy cô rất ghét
việc cảm xúc của mình dễ dàng bị tác động như thế, nhưng những năm gần
đây, thích Thẩm Nham gần như trở thành thói quen khắc sâu vào trong
xương cốt rồi, làm thế nào cũng không bỏ được, với cả chính bản thân cô
cũng không muốn bỏ.
”Huh, 2 người vừa nói chuyện về game online kia phải không?” Tiêu Quả Quả hỏi.
Diệp Vi đang gắp cá trong nồi lẩu, nghe thấy thế, cô liền nhìn Thẩm nham một cái, rồi nhiệt tình đáp lại: “Đúng vậy! Quả Quả, cùng chơi đi! Dù sao gần đây cậu cũng rảnh! Công việc cũng kiếm được rồi!”
Đột nhiên, “Choang” một tiếng vỡ vang lên.
Tất cả mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh - Lương Gia Bình.
Lương Gia Bình cười khan một tiếng, vội nói: “Không có việc gì, không có việc gì, không cẩn thận trượt tay, cái bát rơi xuống ý mà! Người đẹp,
nhờ cô lấy giúp tôi một cái bát nữa!”
Tiêu Quả Quả tiếp tục câu chuyện ban nãy, hơi chờ mong nhìn Diệp Vi, “Được không? Mình chơi dở lắm. . . . . .”
Không đợi Diệp Vi nói tiếp, Thẩm Nham đã mở miệng trước: “Hay là thôi
đi, em chơi dở lắm, còn nhớ lần đầu tiên em chơi cùng anh không? Lúc đó
mọi người còn định đặt cho em biệt danh 'Quán quân thích chết', còn nhớ
không??
Bị ghét bỏ, Tiêu Quả Quả bất mãn, phụng phịu, “Đâu có khoa trương như
vậy?? Ít nhất thì em cũng hy sinh thân mình mang niềm vui đến cho mọi
người mà! Chính ra là anh không muốn mang em chơi cùng. . . . . .”
Thẩm Nham gắp một miếng thịt bò cho cô, “Được rồi, được rồi, đừng nóng,
anh đâu có nghĩ thế, tối nay chơi Tam Quốc cùng em được chưa? Trò kia
không hợp với em!”
Vừa nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm nham, bao nhiêu 'bài học xương máu' đều bị cô quẳng bay đi đâu hết luôn, “Cũng được!”
Lúc ăn đến một nửa, cái tên Lương Gia Bình không biết đã được người đẹp
nào gọi điện kêu đi rồi, còn lại vài người bọn họ tiếp tục ăn, ăn xong
cá nướng lại đi ăn tiếp đồ tự nướng, ăn xong còn gói một phần Tôm
Rồng[1] cay mang về, cuối cùng Hùng Bảo Đình ôm cái bụng tròn xoe của
mình, khóc, “Tròn Tròn, mình hận cậu. . . . . .”
Cô thật sự không muốn ăn nữa, nhưng mà kỹ thuật nướng của Tiêu Quả Quả tốt quá!
[1] Tôm Rồng (小龙虾) hay còn gọi là Crawfish đó, nó là tôm nhưng lại có 2 cái càng cua.
*
Tối hôm đó, Tiêu Quả Quả uống say như chết, sau đó say khướt ôm cổ Thẩm
Nham, không cho anh ta đi, “Cục Đá. . . . . . Cục Đá. . . . . .”
”Anh đây! Đứng vững vào. . . . . . haizzz, đã bảo em đừng uống nữa mà em cứ uống!”
”Em vui mà! Cục Đá, Cục Đá. . . . . .”
”Sao thế?”
”Cục Đá, em thích anh. . . . . .”
Tiêu Quả Quả ngửa đầu nhìn anh ta, ánh mặt ngập nước nhìn chăm chú, bên
trong tràn đầy tình cảm yêu mến của cô gái, trong nháy mắt khiên tim anh ta đập thình thịch.
Thẩm Nham sững sờ một lát, rất nhanh liền tỉnh táo lại, tránh đi ánh mắt của cô, “Ừ ừ, anh đã biết! Mau lên tầng đi! Nghỉ ngơi sớm chút!”
Thế còn anh, anh có thích em không?
Những lời này cô vẫn không dám nói ra khỏi miệng, cô vùi đầu vào ngực -
nơi trái tim của anh ta đang đập, “Sắp đến sinh nhật của em rồi, Cục Đá. . . . . .”
”Anh nhớ rõ mà.”
”Từ lúc 4 tuổi, em đều chờ anh 18 năm, cũng chưa thấy được món quà sinh
nhật mà em muốn!” Tiêu Quả Quả oán giận kéo cổ của anh ta.
Thẩm Nham khó khăn ngoái đầu lại nhìn 3 người khác vẫn đang thờ ơ, họ đã quá quen với cảnh này rồi, “Ư. . . , các em giúp anh chút được không?”
Sắp gãy cổ rồi!!!!
Tống Kiêm Hà đã luyện Taekwondo nhiều năm, dễ dàng dùng cánh tay nhỏ
nhắn của cô xách Tiêu Quả Quả về, “Muốn dùng chiêu 'chim nhỏ nép người'
thì cũng nên nghĩ tới cân nặng của mình đã chứ?? Đi! Cậu ngàn chén không say cơ mà, mượn rượu giả điên cái gì??”
Tiêu Quả Quả oán hận, lén véo hông Tống Kiêm Hà một cái, Tống Kiêm Hà dừng tay, oằn người, chỉ thiếu nước gào thét lên.
Đồ Loli bạo lực! Ra tay không lưu tình gì hết!
Ba người khổ khổ sở sở đỡ Tiêu Quả Quả lên lầu.
Sau khi về đến phòng, đột nhiên Diệp Vi sờ túi mình, “Hình như mình để quên ví ở quán tự nướng rồi!”
Hùng Bảo Đình vội vàng nói: “Nhanh đi tìm thôi! Mình đi với cậu!”
”Không cần, mình tự đi cũng được, các cậu chăm sóc Quả Quả đi.” Nói xong liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
*
Dưới tầng Ký túc xá
Thẩm Nham quả nhiên còn chưa đi, thấy cô ta đi xuống, ánh mắt lạnh lùng.
”Diệp Vi, em có ý gì?”
Diệp Vi bị anh ta nhìn như vậy, khuôn mặt bỗng trở nên trắng bệch, khẽ
cười một tiếng, “Chỉ là rủ Quả Quả cùng chơi thôi mà, sao anh căng thẳng thế? Sao? Sợ cậu ấy nhìn thấy tất cả mọi người gọi em là ‘Bang chủ phu
nhân’ à?
”Diệp Vi!” Thẩm Nham khẽ quát.
Diệp Vi ngay lập tức trở nên kích động, “Thẩm Nham! Em là bạn gái quang
minh chính đại của anh, vì sao phải dấu dấu diếm diếm mờ ám vậy, thậm
chí chỉ có ở trong game em mới được gọi anh một tiếng 'Ông xã', rồi cả
lễ hội lần trước, lúc em COS Lạc Y, anh cũng sợ cậu ta để ý. Bây giờ còn muốn em trơ mắt nhìn anh và cậu ta ôm ôm ấp ấp, quan hệ mập mờ! Rốt cục thì ai mới là bạn gái của anh hả? Anh tự nghĩ lại xem, có công bằng với em không? Anh nói là cho anh thời gian, em cho, bây giờ chúng ta đã kết đôi được hơn 3 tháng rồi, anh còn muốn em nhẫn nhịn tới khi nào
nữa??!!”
Sau một lúc trầm lặng, cuối cùng Thẩm Nham mới mở miệng: “Nếu em không chịu được, chúng ta có thể chia tay.”
Diệp Vi không thể tin được nhìn anh ta, “Anh nói chia tay thì chia tay, anh coi em là gì vậy?”
”Vậy còn em, em có nghĩ cho anh không?” Ngay từ đầu anh đã từng nói, anh không muốn làm tổn thương Quả Quả, em nói là không sao, em có thể cho
anh thời gian, từ từ cũng được, nhưng giờ thì sao, em lúc nào cũng bức
bách anh!”
Thẩm Nham nắm chặt tay, như thể không muốn tiếp tục cãi nhau với cô ta,
nói xong liền quay người bỏ đi, mới bước được vài bước đã bị người đằng
sau ôm chặt lấy.
Diệp Vi dán chặt vào lưng anh ta, nghẹn ngào, “Đừng đi. . . . . . Cục
Đá, đừng đi. . . . . . Xin lỗi, xin lỗi anh, chỉ là em quá để ý anh mà
thôi! Em biết anh cũng có nỗi khổ riêng. Em sợ, sợ anh dưới áp lực sẽ
thành một đôi với cô ấy, em có cảm giác không an toàn, Cục Đá, em cái gì cũng không có, chỉ có mình anh, xin anh đừng bỏ lại em. . . . . .”
Trên mặt Thẩm Nham hiện lên nét áy náy, cuối cùng cũng xoay người lại,
lau nước mắt cho Diệp Vi, “Anh mới là người nói xin lỗi, để em phải nhẫn nhịn, sắp đến sinh nhật của Quả Quả rồi, anh cam đoan, đợi qua sinh
nhật cô ấy, anh sẽ nói rõ với cô ấy, được chưa?”
”Ừ.” Diệp Vi khéo léo đáp lại, hai tay nắm chặt, móng tay đâm mạnh vào trong lòng bàn.
(Hil: Trời sinh một cặp . . . . . cẩu nam nữ)
*
Hôm sau nữa, Tiêu Quả Quả bắt đầu chính thức đi làm.
Điều kiện làm việc của tập đoàn Phương thị khá thoải mái, cũng không yêu cầu nhân viên phải mặc những bộ trang phục nghiêm túc và cứng nhắc.
Nhưng cô vẫn mặc một bộ Tây trang đậm màu, tuy rằng vừa nhìn liền biết
là 'Ma mới', nhưng cũng không quá khác người.
Sau khi tới, nhân sự mang cô đi thăm quan công ty, giới thiệu làm quen
với các đồng nghiệp khác, sau đó sắp xếp người đón tiếp cô.
Suốt quãng đường đi Tiêu Quả Quả đều bình thản đối mặt với những ánh mắt đầy nghi ngờ cùng tò mò của mọi người, vì thế Daisy không thể không cư
xử thân thiện với cô thêm vài phần, tốt bụng nhắc nhở cô vài câu.
”Em đã gặp Phương tổng rồi, cảm giác thế nào?” Daisy hỏi.
Tiêu Quả Quả đương nhiên không thể nói thẳng là 'rất ngon', suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Cảm giác khá dễ gần, một người giản dị thân thiện. . . . . .”
Daisy cười cười, “Đúng thế, ấn tượng đầu tiên mà Phương tổng của chúng
ta dành cho người khác là vô cùng thân thiện, nhưng mà, trăm ngàn lần
đừng vì thế mà thiếu cảnh giác, người nào mới nhìn đã thấy ôn hòa thì
khi nổi giận sẽ càng đáng sợ. Người nào mặt ngoài có vẻ lạnh lùng, ngược lại có thể là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, dễ nói chuyện, ví dụ
như Tổng giám đốc tiền nhiệm của chúng ta, anh trai của Phương tổng.”
Đối với lời chỉ điểm của Tiền bối, Tiêu Quả Quả trịnh trọng gật gật đầu, “Cám ơn chị Daisy đã nhắc nhở.”
”Em cũng đừng lo lắng quá, phần lớn thời gian Phương tổng vẫn bình
thường. Chỉ là, lúc này lại vào đúng phần nhỏ thời gian bất thường.”
Daisy nói một câu không rõ ràng xong liền rời đi, để lại Tiêu Quả Quả một thân một mình bất an.
Lý giải theo nghĩa đen và nghĩa bóng, đại khái Daisy muốn nói cho cô 2
việc, thứ nhất là cảnh cáo cô đừng tưởng rằng Boss có vẻ dễ gần thì muốn làm gì cũng được, thứ 2 là nhắc nhở cô, tâm tình của Boss gần đây không tốt lắm?
Mấy người này nói chuyện lòng vòng thật . . . . . .
Tiêu Quả Quả âm thầm ghi nhớ, dù sao cũng phải cẩn thận.
Sau khi trở lại phòng làm việc của mình, Tiêu Quả Quả bắt đầu vùi đầu xử lý này nọ, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
”Mời vào!”
Nhìn người mới đến, Tiêu Quả Quả vội vàng đứng lên, “Phương tổng!”
Hôm nay Boss mặc một bộ Tây trang sáng màu, trông trẻ hơn rất nhiều, mỉm cười ôn hòa, rõ ràng là một quý công tử văn nhã, ôn nhuận như ngọc, như một luồn gió xuân thổi tới. Thực sự Tiêu Quả Quả không thể đem người
đàn ông trước mặt liên tưởng với người 'khi tức giận thì rất đáng sợ'
theo lời Daisy được.
”Thế nào, đã quen việc chưa?” Phương Cảnh Xán tùy ý hỏi, như thể đang
nói chuyện với bạn thân, khiến đối phương không ý thức được từ từ thả
lỏng.
”Rất tốt!” Tiêu Quả Quả vội vàng gật đầu.
Phương Cảnh Xán đi đến trước mặt cô, đưa cho cô một tập hồ sơ, “Làm quen một chút.”
Tiêu Quả Quả vừa mở ra, hai mắt trợn tròn, bên trong hồ sơ là toàn bộ tư liệu cá nhân về Phương Cảnh Xán, đều là những điều không hề có trong
tài liệu của bên nhân sự. (⊙▂⊙)
Ặc, bình thường Boss sẽ đưa cho trợ lý tư liệu đầy đủ về bản thân à?
Thậm chí còn note lại số di động cá nhân ở trên, cả QQ, WeChat, địa chỉ
nhà nữa. . . . . . Còn tỉ mỉ hơn cả tư liệu ngôi sao, nghệ sĩ nộp lên
người đại diện.
Nhưng mà Tiêu Quả Quả cũng không dám hỏi ra miệng, nếu Boss đã cho, cô
sẽ nhận. Quay đầu xem lại tư liệu một lần nữa, trợ lý cá nhân, chắc cũng không khác gì người đại diện, về phương diện quản lý chắc sẽ khó hơn,
việc này phải từ từ học hỏi mới được.
Phương Cảnh Xán quét mắt một vòng đánh giá phòng làm việc của cô, thấy
trên bàn cô đặt 2 chậu cây nhỏ xíu, lá cây tròn trịa mập mạp một cách kì lạ, Boss hơi ngạc nhiên: “Đây là cây gì?”
”À, đây là một loại cây mọng nước, cây màu xanh gọi là Tinh Mỹ Nhân. còn cái bên trong trắng bên ngoài hồng kia gọi là Đào Mỹ Nhân.[2].”
”Cây mọng nước? Đáng yêu thật.” Phương Cảnh Xán bật cười. Đến cả cây trồng cũng đáng yêu không kém gì người trồng cả.
[2] Cây mọng nước - Succulents (多肉植物), ở
Việt Nam vẫn thường gọi là Cây Hoa Đá, tuy nhiên Cây Hoa Đá chỉ là 1
loại thuộc giống Cây mọng nước. Cây mọng nước là một chủng loại thực vật có họ hàng với cây xương rồng.
Tiêu Quả Quả bị nụ cười tỏa sáng như trân châu ngọc bích kia làm cho
choáng váng, bật thốt lên: “Boss, anh thích không? Tặng anh chậu cây này đấy!”
”Thật sao?”
”Đương nhiên! Nó rẻ lắm, cũng không đáng bao nhiêu. . . . . .”
Thực ra, vừa nói xong Tiêu Quả Quả lại hối hận, đưa cái này cho Boss
hình như không hay cho lắm? Nói rẻ cũng không đúng, thật ra là chủ cửa
hàng tổ chức mua 1 tặng 1 đấy chứ. . . . . .
Haizz, sao vừa nhìn thấy khuôn mặt đó thì cô lại quên hết mọi thứ chứ,
không hổ danh là Boss, dễ dàng khiến người khác mất cảnh giác. . . . .
”Cám ơn, tôi rất thích.” Phương Cảnh Xán khẽ nhếch môi, những ngón tay
như bạch ngọc bưng chậu Tinh Mỹ Nhân lên, “Về sau có gì không hiểu thì
cứ trực tiếp hỏi tôi.”
Sau khi Phương Cảnh Xán rời đi, Tiêu Quả Quả càng lúc càng hoang mang,
cô thật không thể tưởng tượng được một người tỏa sáng chói lòa như ngọc
vậy, khi tức giận sẽ ra sao.
*
Phương Cảnh Xán trở về văn phòng của mình, Mục Dao đã chờ anh ở bên trong, cô có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
”Làm gì mà hí hửng vậy? Đây là tư liệu về công ty bên Pháp lần trước cậu bảo mình chuẩn bị!”
”Cậu ra vẻ vừa thôi!” Phương Cảnh Xán thuận miệng đáp lại một câu, cẩn thận đặt chậu Tinh Mỹ Nhân lên chỗ dễ thấy nhất trên bàn.
Mục Dao nhíu mày, “Ở đâu ra thế?”
Phương Cảnh Xán chạm nhẹ vào lá cây mũm mĩm kia, “Bà xã mình đưa nó cho
mình, tên là Tinh Mỹ Nhân, cùng một cặp với Đào Mỹ Nhân của bà xã mình,
đáng yêu không? “
Đến cả 'Bà xã' cũng gọi ra được, Mục Dao không còn lời nào để nói (→_→), “Đừng có cố gắng một cách ngốc ngếch! Mình nói này, có phải cậu vui
sướng quá sớm rồi không? Cậu xác định chắc chắn cô ấy chưa có bạn trai
chứ?”
Phương Cảnh Xán lấy điện thoại ra “Click” một cái, chụp cậu cây kia, sau đó gửi đến bạn bè trên WeChat, nói một câu như thể đó là điều đương
nhiên: “Mập như thế làm sao có bạn trai được?”
“. . . . . .” Mục Dao đỡ chán, “Thật sự muốn đánh chết cậu! Cũng không
biết là niềm đam mê kì quái này của cậu từ đâu ra? Như thể từ lúc mình
quen biết cậu, cậu đã như vậy rồi, không lẽ là từ trong bụng mẹ mang
ra?”
”Sao lại kì quái? Thời nhà Đường, toàn dân lấy béo là đẹp, thích mập mạp sao lại kì quái được? Không lẽ mình là hoàng đế Đường triều chuyển thế
vào?” Phương Cảnh Xán phản bác lại.
”Còn dám nói là Hoàng Đế nữa! Nếu như cậu là Hoàng Đế, chắc chắn cũng là Hôn quân!”
Nhìn bộ dáng không thèm bận tâm của anh, Mục Dao hơi lo lắng, “Này, gần
đây cậu khỏe hơn không? Vẫn không ngủ được à? Mình thấy sắc mặt cậu hình như tốt hơn rồi.”
”Người gặp việc vui thì tinh thần cũng thoải mái hơn thôi!”
Phương Cảnh Xán mặt mày hớn hở chấp nhận lời mời kết bạn của Tiêu Quả
Quả trên WeChat. Hiệu suất làm việc của Bảo bối tốt quá! ( ̄ー ̄)
Mục Dao nhịn không được muốn chửi thề, “Thẩm mỹ khác người còn chưa
tính, đã thế mỗi tháng luôn luôn có mấy bữa một ngày một đêm không ngủ
yên nữa. . . . . .”
”Thiên tài luôn luôn cô độc .” Phương Cảnh Xán thở dài, bày ra vẻ mặt trời sinh đã bị xa cách.
”Đừng nhiều lời, mình có quen một bác sĩ, có thuật thôi miên rất giỏi, cậu có muốn thử không?”
Phương Cảnh Xán tránh xa mấy bước, “Đừng, anh của mình cũng tìm không
biết bao nhiêu bác sĩ rồi, mỗi ngày về nhà mình còn phải gặp mấy người
đó, hiện giờ nghĩ đến bác sĩ là mình thấy đau đầu rồi. Còn cậu, cứ nhìn
thấy thân hình gầy nhom của cậu trước mặt là mình phát hoảng, còn đau
đầu hơn cơ!”
Mục Dao đen mặt, trực tiếp cầm tập hồ sơ trong tay đánh tới.