“ Haiz, Diễm nhi, sao con luôn bẩn như vậy?” Dương Tuyết Thiên_ người thứ nhất thoát khỏi bị hơi nước công kích thở dài nói.
Về phần những người khác đã sớm có chuẩn bị, mà chậm tay chậm chân như Nam Thần Hạo nhờ có ái thê cùng với con hỗ trợ, cho nên mọi người mới may mắn tránh được nước ngọc lộ quỳnh tương của Dương đại cô nương ban cho. ( ai có xem phim Tây du ký thì biết, nước ngọc lộ quỳnh tương là nước ở trong cái bình mà Quan âm cư sĩ hay cầm đóa!)
“ Sư phụ, trọng điểm không phải ở chỗ này ngài có hiểu hay không!” Dương Diễm Ca đỏ mặt, thở hổn hển buồn bực trừng Dương Tuyết Thiên. Như thế nào tính tình bà mẹ này của sư phụ hơn mười năm rồi mà vẫn không thay đổi a!
“ Đúng rồi, trọng điểm là ở hồng loan tinh động, đúng không?” Dương Tuyết Thiên như là người trong mộng bừng tỉnh vỗ tay cười khẽ.
Nặng nề mà gật đầu, gương mặt xinh đẹp trực tiếp chuyển hướng sang nhìn Nguyệt Nha Nhi đang cười đến sáng lạn, thận trọng cho thấy đây là chuyện lạ: “ Nha Nhi sư tỷ, tỷ nhất định là đoán sai rồi, cái gì mà hồng loan tinh động, đó là không có khả năng”.
“ Đúng vậy, đúng vậy, nhất định là đoán sai lầm rồi!” Hiếm khi Nguyệt Tinh Hồn cực lực đồng ý với ý kiến của nàng.
“ Không sai được” Nguyệt Nha Nhi vô cùng tự tin.
Mẹ lúc trước là dùng chiêu này quải đến thân cha, nay lại muốn dùng chiêu này quải em dâu, thật sự là không tiến bộ tí nào. Thờ ơ lạnh nhạt như Nam Tĩnh Tuyền cũng chỉ có thể tiếp tục nghe bọn họ triền đấu.
‘ Hồng loan tinh động’ Bốn chữ này thật làm người ta hoài niệm a! nhớ lại lúc trước mình là như thế nào cùng Nguyệt Nha Nhi kết duyên, Nam Thần Hạo lén lút cầm bàn tay vẫn non mềm như xưa của nàng, nhu tình chân thành chăm chú nhìn nàng.
Ân …….. ta biết chàng nhớ tới nhu tình ngày xưa, bất quá, đợi ta giải quyết chuyện bên này xong sẽ cùng chàng ôn chuyện. Nguyệt Nha Nhi trấn an vỗ vỗ bàn tay to của trượng phu, lực chú ý lại chuyển về trên người của đôi tiểu bối trẻ tuổi.
“ Nhưng mà…….” Làm sư phụ người ta có điểm chần chờ, bởi vì còn có một vấn đề nhỏ bé nữa! “ Muốn đủ tư cách làm tướng công của Diễm nhi, cũng rất khó nha!”
Có cái gì tư cách? Sao chính nàng cũng không biết vậy? Dương Diễm Ca không hiểu ra sao nhìn vẻ mặt thành thật của Dương Tuyết Thiên, khó hiểu ông lại đùa trò gì nữa!
“ Nào! Có điều kiện gì cứ nói ra không sao cả!” Nguyệt Nha Nhi chỉ kém không đi vỗ ngực đệ đệ nói ‘ Nguyệt gia sản xuất, cam đoan tốt đẹp!’.
“ Tỷ, đệ cầu xin tỷ không cần hơn nữa!” Lấy tay che mặt, Nguyệt Tinh Hồn quả thực muốn mua khối đậu hủ đâm mình chết luôn cho rồi. Sao nàng không nói thẳng luôn là tướng công tương lai của Dương đại cô nương chính là hắn luôn đi > <.
Kỳ quái liếc mắt nhìn hắn một cái, khó hiểu vì sao vẻ mặt của Nguyệt Tinh Hồn lại khẩn trương đến thế, bây giờ là đang nói chuyện về đồ nhi Diễm Ca của ông, không phải sao? Dương Tuyết Thiên mặc dù buồn bực, nhưng cũng không suy nghĩ sâu xa, khuôn mặt mang tươi cười sủng nịch nhìn ái đồ.
“ Diễm nhi nói muốn làm tướng công của nó rất đơn giản, chỉ cần nam nhân kia có thể để nó độc trăm độc mà không chết, nó sẽ gả cho người đó!” ( Chết Hồn ca rùi! ^^)
“ Con,…. Con nào có nói qua những lời này!” Dương Diễm Ca quá sợ hãi, trách tội sư phụ giấu nàng bịa chuyện lung tung.
Nếu đúng theo những gì sư phụ nói , vậy thì nàng từng vài lần đầu độc chưa chết đối thủ một mất một còn Nguyệt Tinh Hồn, thế không phải…. không phải….. Nghĩ tới đây, hai má nàng nóng cháy, khốn quẫn không thôi, lập tức hờn dỗi kháng nghị.
“ Sư phụ, ngài đừng nói lung tung vu oan con, con chưa bao giờ nói như vậy………”
“ Như thế nào không có!” Dương Tuyết Thiên khó hiểu nàng làm sao mà lại khẩn trương thành như thế, liền tự đem chuyện vui trước đây ra nói “ Lúc năm tuổi lần đầu tiên con chế ra độc dược, liền hùng hồn nói ra những lời này a!”
Nhớ tới Diễm Nhi năm tuổi nho nhỏ lúc ấy đúng là cỡ nào đáng yêu, lập chí trở thành thiên hạ đệ nhất độc thủ, còn nói tướng công tương lai phải có bản lĩnh cao để cho nàng độc không chết, tốt nhất là có thể làm người thử độc cho nàng.
“ Lời nói lúc đó có thể coi là thật sao! sư phụ ngài nói đi sao con lại không tức giận!” Nàng vừa vội vừa giận, đánh chết cũng không chịu thừa nhận mình từng nói ra những lời này, mắt lại không dám chuyển hướng nhìn về phía Nguyệt Tinh Hồn.
“ Được, được , được, không nói nữa! không nói nữa!” Nhìn thấy nàng đúng là giận thật, Dương Tuyết Thiên vội vàng ngừng đùa nàng.
Thấy nàng từ xấu hổ chuyển sang giận dữ, Nguyệt Nha Nhi mặt ngoài cũng không tiện nói thêm cái gì, nhưng lại âm thầm buồn cười không thôi, còn không quên nháy mắt với Nguyệt Tinh Hồn đang mang vẻ mặt rầu rĩ ở bên cạnh, tựa hồ như muốn nói: Nhìn đi, từ nhỏ liền đã định sẵn ra rồi, còn trốn thế nào nữa!
Vỗ vỗ đầu vai ỉu xìu của Nguyệt Tinh Hồn, khóe miệng Nam Tĩnh Tuyền nở nụ cười giả tạo “ Tất cả đều là mệnh, nửa điểm cũng tránh không khỏi đâu, ngươi liền nhận mệnh đi!”
Mẹ nó! Chịu phải số phận đau thương bị người ta độc hại không phải là bọn họ, bọn họ đương nhiên nói thật thoải mái a!
Nguyệt Tinh Hồn hận đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức không lo lắng thêm gì nữa, chỉ thẳng vào Dương Diễm Ca công khai lớn tiếng nói “ Ta không muốn thú cô, cô cũng đừng gả cho ta”.
“ Ai muốn gả cho ngươi? Ngươi ít dát vàng lên mặt mình đi!” Không biết xấu hổ, hắn nghĩ hắn là ai vậy nha! chẳng lẽ hắn tin những lời sư phụ nói, nghĩ rằng nàng có mấy lần không độc chết hắn thì sẽ phải gả cho hắn sao? đừng tự tin như vậy đi!
“ Ách………. Xin hỏi các ngươi khi nào thì nói đến chuyện kết hôn?” Ông có phải là bỏ qua chuyện gì không? Hai người trẻ tuổi này không phải là hay đấu đá lẫn nhau sao? như thế nào lập tức tiến triển đến mức bàn đến cưới gả gì ở đây? Dương Tuyết Thiên như lâm vào trong mây mù đầy trời. ( Ý nói bác này ko hiểu ra làm sao)
“ Sư phụ, ngài đừng nói chen vào, đây là ân oán của con và hắn!”
“ Đúng vậy, sư thúc, lão nhân gia ngài ở một bên hóng mát đi, chuyện này không liên quan đến ngài”.
Hai kẻ oan gia rất hiếm khi có cùng chung nhận thức, sau đó liền bắt đầu quên người khác tồn tại, lại bắt đầu kêu gào, mắng nhau…….
Haiz, người già cũng là một cái tội. Dương Tuyết Thiên bi thương cầm chén trà uống, quả thật là vọt sang một bên hưởng thụ vị trà gây cho ông cảm giác thỏa mãn.
Đến ngay cả Nguyệt Nha Nhi, từ lúc bọn họ bắt đầu mở miệng mắng nhau câu đầu tiên, thì đã kéo tay trượng phu trở về phòng muốn ôn lại nhu tình ngày xưa.
Thật là ồn ào! Lạnh lùng liếc nhìn đôi nam nữ vẫn còn đang tranh cãi không ngớt kia, Nam Tĩnh Tuyền mặc kệ bọn họ, đang lúc muốn xoay mình chạy lấy người thì nhìn thấy trên con đường mòn có một gã nô bộc đang thở hổn hển chạy vội tới đây.
“ Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia……..” Gã nô bộc một đường chạy vội đến trước mặt hắn, vừa thở gấp vừa nói.
“ Làm sao vậy….” Nam Tĩnh Tuyền nhíu mày.
Hít một hơi lớn, gã nô bộc cố gắng bình ổn hơi thở lớn tiếng báo cáo : “ Tiểu thiếu gia, bên ngoài có một vị cô nương xinh đẹp nói rõ muốn tới tìm ngài”
Dứt lời, hắn ta khó nén nổi tò mò mà nhìn chằm chằm vào tiểu chủ tử, dù sao cuộc sống của tiểu chủ tử luôn luôn nghiêm cẩn ( Nghiêm túc+ cẩn thận), chưa từng nghe nói qua tiểu chủ tử cùng với bất kỳ nữ tử nào có điều gì liên lụy, nay có một vị cô nương điềm đạm đáng yêu đến đây điểm danh tìm người, làm sao mà không khiến người ta tò mò cho được!
Cô nương? Nam Tĩnh Tuyền sửng sốt, nghĩ không ra gần đây nhất mình đã từng cùng cô nương nhà ai tiếp xúc qua “ Có xưng tên ra không?”
“ Có! Nói là họ Mạc, khuê danh Liên Nhi.”
Mạc Liên Nhi! Vốn dĩ hai người còn đang khắc khẩu không ngớt nghe phải cái tên này, không hẹn mà cùng đột nhiên im lặng xuống một cách quỷ dị, ăn ý cao độ vượt qua sức tưởng tượng của người khác mà liếc mắt nhìn nhau, chính là trong nháy mắt hai người lại tiếp tục kêu gào, tiếp tục mắng lẫn nhau. ( làm bộ cũng ăn ý thấy sợ lun > <)
Quái lạ! tên này hắn không có ấn tượng nha! tìm khắp tên của mọi người có trong đầu, Nam Tĩnh Tuyền cực kỳ xác định mình không biết vị cô nương này. Bất quá, sao nàng ta tự nhiên tìm tới cửa, còn chỉ tên nói họ muốn tìm hắn nữa chứ?
Tự mình đắm chìm trong suy nghĩ khó hiểu, Nam Tĩnh Tuyền không có chú ý tới hành vi quỷ dị trong nháy mắt của đôi oan gia kia, hắn vẫy tay ý bảo nô bộc đi trước, chính mình cũng theo sau đi về hướng cổng chính, chuẩn bị muốn làm rõ xem rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Mãi cho đến khi bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất, Nguyệt Tinh Hồn, Dương Diễm Ca coi như đạt thành tâm nguyện, đột ngột ngừng mắng, nhìn xem ánh mắt gian tà của lẫn nhau > <, còn trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
“ Uy! Ngươi nói chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ?” Dương Diễm Ca thôi thôi người bên cạnh, muốn hắn phát biểu chút ý kiến.
“ Ách…… nói không chừng Tuyền tiểu tử sẽ thật cao hứng nhận phần đại lễ ta đưa cho hắn a!” Nguyệt Tinh Hồn cười gượng, trong thanh âm lại hoàn toàn không có tự tin.
“ Ngươi cảm thấy có khả năng sao?” Có chút không tin tưởng lắm!
“ Ân………. Này thôi…..”
“ Nguyệt Tinh Hồn!” Sấm dậy đất bằng( Kinh thiên động địa), chấn động mái hiên, tuyết trên ngọn cây đều rơi xuống hết do tiếng rống giận đột nhiên từ hướng cổng chính ầm lên. Đây là do người nào đó trong lúc giận dữ mà mất đi lý trí, không để ý đến cấp bậc lễ nghĩa, trực tiếp hô tên của trưởng bối, chuẩn bị mài đao chém người cho hả giận. ( Ta chém >< )
“ Ta nghĩ khả năng này không lớn.” Cực kỳ nhỏ giọng yếu ớt nói thêm một câu.
“ Thế hiện tại……”
“ Kế thứ ba mươi sáu trong Tôn Tử binh pháp là gì?”
“ Tẩu vi thượng sách!”
Tiếng còn chưa dứt, trên nóc nhà của Định Viễn vương phủ ngay lập tức thấy được hai cái bóng người nhanh như là tia chớp bay vút trốn ra ngoài……
“ Họ Nguyệt, ngươi còn muốn chạy đi đâu?” Cái gọi là “ Bảo đắc hòa thượng” ( ý nói là kiên nhẫn chờ đợi), cả đêm canh giữ ở “ Thủy Nguyệt Các” cuối cùng cũng cho Nam Tĩnh Tuyền đợi được kẻ cả một ngày lăn lộn ở bên ngoài, mãi cho đến nửa đêm mới trở về _ Nguyệt Tinh Hồn.
“ Hắc, hắc……… Tuyền tiểu tử, chuyện gì cũng từ từ, đừng động thủ động cước, rất là khó coi!” Mới vừa bước vào cửa phòng, đã bị người ta thụi vào ngực, cái tư vị này cũng không dễ chịu đâu!
Khó coi? Như thế này hắn sẽ càng khó coi thêm cho biết! cánh tay khỏe khoắn dùng sức lặc ( siết) cổ hắn ta một cái, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh của Nam Tĩnh Tuyền giờ đây có vẻ hung ác dị thường.
“ Nói! Cô nương này là chuyện gì xảy ra?” Cánh tay xoay tròn, dám đem cổ Nguyệt Tinh Hồn chuyển tới một góc độ làm người ta xem thế là đủ rồi, yêu cầu hắn ta cho một lời giải thích.
“ Đau.. đau nha…. Hắc hắc….. Liên Nhi cô nương, cô tới!” Nhìn thấy Mạc Liên Nhi đứng yên ở một bên, trên khuôn mặt đầy vẻ bất an, Nguyệt Tinh Hồn một bên hô đau, một bên vừa xấu hổ nở nụ cười.
“ Ta không phải muốn cho ngươi chào hỏi, nói rõ ràng cho ta!” Tự dưng bị họa oan Nam Tĩnh Tuyền đầy mình lửa giận. Vốn dĩ nghe nô bộc báo lại, hắn đã cảm thấy kỳ quái rồi, muốn đi ra ngoài làm rõ cái cũng tốt, không nghĩ tới từ miệng vị cô nương nhu nhược này nghe được cái tên “ Nguyệt Tinh Hồn” này, hỏi rõ hết thảy mọi việc xong, thì lập tức lửa giận ngập trời, muốn tìm tiểu cữu dám đem phiền toái quăng cho người khác để tính sổ. Ai ngờ tên tiểu nhân này lại khôn khéo chạy trốn trước, để cho cơn hỏa trong người hắn đến tận bây giờ mới có cơ hội bùng nổ.
“ Ái……. Ngươi, ngươi mau buông ân công ra, ta liền liều mạng với ngươi!”
Vốn dĩ Mạc Liên Nhi còn đang lo sợ khó bảo toàn được bản thân, vừa thấy đến ân công bị nam nhân nghiêm túc, đáng sợ _kẻ từ sáng đến giờ chưa cho nàng hòa nhã sắc ( ý nói mặt a hầm hầm với chị) sắp bóp chết, nàng sợ tới mức hốc mắt ngấn lệ, lấy phong thái phấn đấu quên mình bảo vệ chủ nhân nhằm về phía trước, giơ lên phấn quyền đánh vào trên người Nam Tĩnh Tuyền.
“ Làm cái gì?” Nam Tĩnh Tuyền thấp rủa, mặc dù không đem loại công kích không đến nơi đến chốn này của nàng để vào mắt, thế nhưng lại sợ trong lúc cùng Nguyệt Tinh Hồn lôi kéo đấu đá sẽ không cẩn thận làm bị thương đến nàng, cho nên đành phải buông ra kiềm chế thối lui sang một bên, làm cho Nguyệt Tinh Hồn có thể giãy ra, thở nhẹ một hơi.
“ Ân nhân, ngài không sao chứ?” Khuôn mặt tuyết trắng giàn dụa nước mắt trong suốt, Mạc Liên Nhi nóng vội kinh hoảng hỏi thăm sức khỏe của ân nhân.
“ Khụ khụ….. Không có việc gì…… Nha! cô, cô khóc cái gì a?” Ho khan vài tiếng, còn chưa kịp cảm động vì bản thân đã chạy trốn khỏi miệng cọp, không chết vì hít thở không được thì lại thấy nàng khóc thành như vậy, Nguyệt Tinh Hồn không khỏi oa oa kêu to, thật sự chưa từng có kinh nghiệm an ủi cô nương gia, hắn nhất thời hoảng tay hoảng chân, đem người đẩy sang bên người Nam Tĩnh Tuyền.
“ Tuyền tiểu tử, nàng là người của ngươi, ngươi phụ trách thu phục!”
“ Cái gì mà người của ta? Chính mình đem về thì chính mình chịu trách nhiệm!” Giận đến tái mặt, nói cho cùng là không tiếp thu gánh nặng mạc danh kỳ diệu đưa tới.
Mặc kệ! dù sao hắn cũng quyết định phải đem vị cô nương đáng thương này giao cho Tuyền tiểu tử! Nguyệt Tinh Hồn không để ý đến sắc mặt xanh lét của Nam Tĩnh Tuyền, đang muốn nói thêm một chút thì….
“ Đã trễ thế này, còn chưa ngủ à?” Cũng giống như người nào đó đi bên ra ngoài chơi đến bây giờ mới về, Dương Diễm Ca đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi.
Vì thấy đèn đuốc trong phòng hắn sáng trưng, nàng tò mò nên mới chạy đến xem sao, định coi nếu hắn còn chưa ngủ thì lại khẩu chiến ba trăm hiệp, không nghĩ tới mới vừa thò đầu vào, cảnh tượng bên trong trong nháy mắt làm cho da đầu nàng run lên, cười hắc hắc không ngừng.
“ Ách …… các vị thỉnh tiếp tục, coi như ta chưa từng tới qua, gặp lại sau!”
“ Đợi đã!” Nguyệt Tinh Hồn chân tay nhanh nhẹn, trực tiếp nhảy qua bắt nàng kéo vào. Hay nói giỡn! người khởi xướng chính là nàng sao có thể để cho nàng trốn thoát được!
“ Còn không buông tay, nam nữ thụ thụ bất thân a!” Nàng một lòng muốn trốn, đáng tiếc bàn tay to gắt gao nắm lấy cổ tay tuyết trắng, ngay cả nửa cơ hội chạy trốn cũng không cho nàng.
“ A! nữ ân nhân, ngài cũng ở đây!” Nhìn thấy Dương Diễm Ca, nãy giờ trong lòng Mạc Liên Nhi vẫn luôn bồn chồn nay rốt cuộc cũng bắt đầu có chút an tâm .
Nàng biết vị nữ ân nhân này sẽ không bỏ mặc nàng không để ý, dù sao lúc nàng bán mình chôn cha, nàng ấy chính là người đầu tiên có lòng tốt đứng ra, dù cho lúc ấy trên người của nàng ấy không có bạc, cũng bắt vị nam ân nhân lấy tiền ra hỗ trợ.
Thì ra chuyện này Dương Diễm Ca cũng có phần! nghe được ba chữ ‘ Nữ ân nhân’, trong lòng Nam Tĩnh Tuyền liền hiểu được, trong đôi mắt đen lóe sáng, trầm giọng quát hỏi: “ Hai người các ngươi mau nói cho rõ ràng, tính nhẫn nại của ta có hạn!”
Mắt thấy không trốn được, Dương Diễm Ca cũng không thèm tránh nữa, trực tiếp đổ hết lên đầu Nguyệt Tinh Hồn: “ Họ Nguyệt, không phải ngươi nói Liên Nhi cô nương là quà đầy tháng ngươi tặng cho cháu ngoại trai sao?”
“ Qùa đầy tháng?” Con ngươi đen thâm thúy nguy hiểm híp lại.
Nữ nhân này thật sự là hay ho, đem mọi chuyện phủi hết làm như không liên quan gì đến chính mình. Trong lòng Nguyệt Tinh Hồn chán nản không thôi, trên mặt vẫn tỏ vẻ rất là vô tội, tươi cười thành khẩn.
“ Này thôi…. Tuyền tiểu tử, ngươi cũng biết tiểu cữu chưa kịp đưa quà đầy tháng cho ngươi, đây chính là ta riêng bù lại cho ngươi…..” Liếc trộm dò xét một cái, phát hiện sắc mặt Nam Tĩnh Tuyền vô cùng khó coi đến mức có khả năng sẽ động thủ giết người, vội vàng tránh xa hắn ra.
“ Cái gì cũng không cần quá nhiều lời, biết tiểu cữu thương ngươi là tốt rồi, đừng quá cảm động!”
Cảm động cái rắm! một ngụm lời thô tục sém chút cũng nói ra khỏi miệng, Nam Tĩnh Tuyền lạnh lùng hừ nói: “ Ta cự tuyệt!”
“ Ngươi cự tuyệt?” Nguyệt Tinh Hồn oa oa kêu to, phi thường bất mãn nói rõ ra: “ Liên Nhi cô nương người ta lẻ loi một mình không chỗ để đi, Định Viễn vương phủ của ngươi nhà lớn nghiệp lớn, thêm một mồm ăn cũng không như thế nào! Tỷ phu rõ ràng là người có lòng dạ từ bi, như thế nào lại dạy dỗ ra đứa con lãnh huyết vô tình không có lòng thương người như ngươi chứ…” Quở trách một trận xong, bỗng dưng hắn hét lớn một tiếng “ Liên Nhi cô nương, cô hãy nghe cho kỹ……”
“ Dạ.” Đột nhiên bị gọi tên, Mạc Liên Nhi bị sự lớn giọng của hắn dọa hết hồn.
“ Cô hãy làm theo lời nói của ta, đi theo bên người Tuyền tiểu tử, coi hắn là chủ tử hầu hạ là được rồi, đừng bị mặt cương thi của hắn dọa chạy!” Bàn tay to vung lên, cho thấy liền định án như vậy, không nói thêm gì nữa!
“ Ngươi…”
“ Ngươi gì mà ngươi?” Không cho Nam Tĩnh Tuyền có cơ hội mở miệng, Nguyệt Tinh Hồn đập cái bàn kêu gào: “ Tâm ý của tiểu cữu ngươi ngoan ngoãn nhận là được rồi,chẳng lẽ còn muốn ta phải đi tìm tỷ phu nói chuyện này sao?”
Tiểu nhân! Biết rõ lấy cái loại đầy lòng từ bi như cha hắn, ngay cả con chó, con mèo còn thu nhận, huống chi là cái vị tên Liên Nhi cô nương này, cho nên tên tiểu nhân này liền thẳng đảo Hoàng Long (chắc nghĩa là thừa thắng xông lên hay là thuận lý thành chương hay sao ấy!), công kích lấy nhược điểm của hắn.
“ Ti bỉ!” Nam Tĩnh Tuyền tức giận đến nói không ra lời, cuối cùng chỉ có thể để lại một câu như vậy để đại biểu ngôn từ bi phẫn, rồi liền bỏ lại mọi người chạy lấy người.
Thấy hắn sải bước đằng đằng sát khí đi ra ngoài, Mạc Liên Nhi có chút không biết làm sao, không biết mình tiếp theo nên làm như thế nào mới tốt.
“ A….. Liên Nhi cô nương, cô còn đứng đó làm gì? về sau hắn chính là chủ tử mới của cô, mau đi cùng hắn a!” Biết chính mình giảo hoạt đã ăn được Nam Tĩnh Tuyền một quân, trong lòng Nguyệt Tinh Hồn vô cùng mừng rỡ.
Gật gật gật đầu, Mạc Liên Nhi chỉ biết mình phải vâng lời của hai vị ân nhân, mới có thể báo đáp được ân đức của bọn họ, thế là không chút do dự đuổi theo, thề rằng phải hầu hạ vị công tử mặt cương thi kia thật tốt, không có nửa câu oán hận.
“ Ha ha……. Uy phong thật là lớn a!” Mắt thấy hai người đã rời đi, vấn đề khó đã được giải quyết, Dương Diễm Ca lúc này mới có tâm tình trêu chọc người.
“ Cô thật biết trốn tránh a!” Trợn to mắt nhìn nàng, Nguyệt Tinh Hồn tức giận nói. Hai chữ ti bỉ mới vừa rồi của Tuyền tiểu tử hẳn là nên đưa cho nữ nhân này mới hợp lý nhất, rõ ràng mọi phiền toái đều là do nàng đưa đến, thế nhưng cuối cùng nàng lại làm như không có việc gì đứng ở bên cạnh nhìn người ta thu dọn cục diện rối rắm.
Dương Diễm Ca hắc hắc cười gượng, không dám tại chuyện này có điều tranh luận cùng hắn, nếu mà tìm rõ căn nguyên ( ngọn nguồn), nàng sẽ có vẻ chột dạ a!
“ Không làm phiền ngươi nghỉ ngơi, ta trở về phòng đây!” Ngoan ngoãn câm miệng, rụt cổ lại chuẩn bị về phòng.
Hiếm khi nàng nhân nhượng như thế, không được câu đáp trả tàn nhẫn như mong muốn, Nguyệt Tinh Hồn đột nhiên có vẻ không quen lắm, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn theo bóng dáng đang lui xa của nàng, bất chợt có một chuyện hiện lên ở trong óc, làm cho hắn không khỏi lại rống to “ Cô đứng lại đó cho ta!”
“Làm, làm gì?” Lần này đến phiên Dương Diễm Ca bị dọa.
“ Bây giờ là giờ gì rồi, Dương đại cô nương, cô đã đi chỗ nào, trễ như vậy mới trở về?” Đêm dài vắng lặng, bọn đạo chích hoành hành, bộ nàng không sợ gặp phải kẻ xấu sao?
“ Quái lạ! ngươi khi nào thì quan tâm ta như vậy?” Đối với lời nói có ẩn chứa sự thân thiết của hắn, không hiểu sao trong lòng Dương Diễm Ca lại mừng thầm, thái độ lại tỏ vẻ không hiểu ra sao.
Đúng vậy! hắn quan tâm nàng làm chi chứ? Nguyệt Tinh Hồn sửng sốt một chút, không hiểu sao chính mình lại giống như trượng phu chất vấn thê tử đi đâu nửa đêm mới về nhà?
“ Ai quan tâm cô! Bổn thiếu gia ta là lo lắng thay cho kẻ bắt cóc!” Có chút thẹn quá hóa giận nên cố ý nói ngược lại.
Lo lắng thay cho kẻ bắt cóc? Nhất thời không hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của hắn, mặt Dương Diễm Ca có chút dại ra.
Giống như phát hiện ra nghi hoặc của nàng, tiếng nói lành lạnh mang theo vẻ hài hước vang lên trong không khí “ Ta là lo lắng kẻ xấu còn chưa có ra tay làm điều ác, đã bị hung bà nương ăn vào trong bụng trước, thế chẳng phải là thật oan ức sao?”
“ Ngươi, ngươi, ngươi đáng giận?” Ngây ngốc sửng sốt một hồi lâu, suy nghĩ của nàng mới chuyển lại đây, thế này mới phát hiện chính mình bị người ta đùa bỡn, tức giận đến mặt hồng cổ trướng, xông lên trước nhắm vào ngực hắn đánh một chưởng.
“ Ha ha….” Nguyệt Tinh Hồn cười to, sớm đoán được hành động của nàng, lấy tĩnh chế động, ở nháy mắt bị nàng công kích, thân mình đã lủi đến sau lưng của nàng, cánh tay cường tráng duỗi ra, vững vàng đem người kiềm chế ở trong ngực của chính mình.
“ Ngươi, ngươi làm gì? còn không mau buông ra!” Bị vây ở trong vòm ngực ấm áp không thể động đậy, rõ ràng cảm nhận được cơ bắp rắn chắc ở dưới lớp quần áo của hắn cùng với mùi xạ hương của nam tính xộc vào trong mũi, Dương Diễm Ca vừa thẹn vừa sợ, hai má phấn nóng đến cơ hồ sắp bị thiêu cháy, đến ngay cả bên tai cũng hồng toàn bộ.
Nha! nữ nhân ác độc này còn rất thơm nữa! Lần đầu tiên cùng thân thể xinh đẹp của nàng tiếp xúc gần như vậy, Nguyệt Tinh Hồn ngay lập tức liền phát hiện trên người nàng tản ra một mùi thơm tự nhiên, làm cho hắn nhịn không được tò mò.
“ Uy, cô xức phấn gì thế, như thế nào lại thơm như vậy đâu?” Nói xong, nhịn không được sự dụ hoặc lại đem chóp mũi vùi vào trong hõm cổ trắng như tuyết của nàng, hít vào một hơi thật sâu…… Aiii! Thật là dễ ngửi nha!( Ăn đậu hủ trắng trợn quá!)
“ Ngươi…. Ngươi sắc lang!” Cảm nhận cảm giác ngưa ngứa ở sau gáy truyền đến, nàng bắt đầu nổi giận, mặt hồng lắp bắp cảnh cáo “ Ngươi …. Ngươi đừng làm bậy….”
“ Ta nào có làm bậy, chỉ là mượn ngửi một chút thôi….” Nữ nhân này làm chi lại keo kiệt như vậy chứ? Không hiểu được sự ngượng ngùng của cô nương gia, Nguyệt Tinh Hồn thầm oán, tâm không tình lòng không nguyện ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một vật thể khéo léo đáng yêu_ tai nhỏ đỏ bừng toàn bộ, kia trắng noãn lại hồng thấu, bộ dáng ngượng ngùng không chịu nổi, phi thường dẫn người phạm tội.
Ôi ….. Thật tươi rói, thật mê người, thật muốn cắn một ngụm nha! Kìm lòng không nổi nuốt nước miếng một cái, hận không thể tiến lên liếm một ngụm, nếm thử xem tư vị ra sao….
“ Này…. Ngươi, ngươi như thế nào……. Làm sao có thể………” Cho đến khi ngoài ý muốn cảm nhận được cảm giác ngưa ngứa trên tai, mềm mại ướt át, thân mình Dương Diễm Ca không khỏi cứng đờ, đầu cũng không dám nhún nhích dù chỉ một chút.
Hắn…. hắn rốt cuộc đã làm chuyện hạ lưu gì với nàng?
Mãi cho đến khi nghe được tiếng kêu kinh hách của nàng, Nguyệt Tinh Hồn lúc này mới giống như thoáng từ trong mộng tỉnh lại, hơn nữa cũng đã khôi phục được thần trí, thế này mới phát hiện chính mình đã đem mơ màng ở trong đáy lòng làm thành hành động thực tế.
Xong rồi! hắn khinh bạc cô nương nhà người ta! Đây là ý tưởng thứ nhất xuất hiện ở trong đầu, trên gương mặt tuấn tú cũng chật vật ửng hồng, nhưng sau đó lại nghĩ dù sao cũng đã xảy ra ( ta chém, cái câu này đọc chả hiểu gì cả!), hắn nhún vai, nghĩ rằng nếu đã làm rồi, thì nên làm cho rõ [ Không làm thì thôi, đã làm thì làm tới cùng] ( a này quá vô sỉ, bó tay@), đã ăn đậu hủ thì ăn cho tới đi! Sau này dù bị nàng tức giận mắng là đăng đồ tử hay đại sắc lang gì đó thì cũng cho danh phù kỳ thực, cũng cam lòng một chút.
Hoàn hồn xem lỗ tai xinh đẹp hồng nhuận e ấp, quả nhiên vẫn thật mê người, hơn nữa còn có má phấn hồng cùng với môi anh đào mơ hồ phát run, đúng là dụ người đi hái mà! Nguyệt Tinh Hồn cảm thấy ngực nổi lên một trận kích động, cả người nóng lên, mặc kệ thân mình nàng vì bị kinh hách mà nhũn ra , hai tay khép chặt, đem nàng chuyển mình lại đây, đột nhiên cúi đầu hung hăng phủ lên môi đỏ mọng hồng nhuận ướt át của nàng, rồi tiến vào đôi môi mềm mại mang hơi thở mùi đàn hương ấm áp, hấp thu hương vị ngọt ngào mật tân……
Oanh! Đầu óc Dương Diễm Ca nhất thời trống rỗng, chỉ cảm thấy máu toàn thân giống như đong lại, thân thể như nhũn ra, nếu không phải có hắn chống đỡ, đã sớm ngã ngồi trên mặt đất.
Kịch liệt hôn nồng nhiệt, mất hồn triền miên kích động giữa hai người, hơi thở lửa nóng tràn ngập trong không khí, mãi cho đến khi trải qua một đoạn thời gian nín thở làm làm cho người ta nghẹn họng nhìn trăn trối xong, Nguyệt Tinh Hồn thế này mới thở hồng hộc, trên mặt còn chưa lui kích tình, có vẻ còn chưa đủ thỏa mãn nhưng vẫn buông nàng ra.
Thiếu cánh tay cường tráng của hắn chống đỡ, hai chân nàng như nhũn ra, rốt cuộc cũng bất chấp mặt mũi trực tiếp ngồi phịch xuống tại chỗ.
“ Cô không sao chứ?” Nguyệt Tinh Hồn nhìn thấy choáng váng, vội vàng ngồi xổm xuống bên cạnh nàng xem xem nàng có khỏe không.
“ Ngươi….. ngươi …..” Trong đôi mắt đầy mơ màng rốt cuộc cũng chậm rãi khôi phục lại thần trí, nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn dật bỗng nhiên phóng đại ở trước mắt, một cỗ xấu hổ nảy lên ở trong lòng, nhưng lại ‘ Oa’ một tiếng khóc rống lên.
A! như thế nào khóc? Cái này nên làm cái gì bây giờ? Nào giờ nàng ở trước mặt hắn nếu không phải là lạnh lùng trào phúng thì chính là sắc mặt hung hăng, thế nhưng chưa từng có bao giờ uể oải hoặc là rơi một giọt nước mắt nào, lúc này đây đột nhiên nước mắt lại rơi như mưa, khóc giống như bị khi dễ thảm lắm, đúng là làm cho Nguyệt Tinh Hồn gấp đến độ loay hoay, không biết nên làm như thế nào cho phải?
“ Uy…. Đừng khóc………. Làm ơn, cầu xin cô đó!” Nhẹ nhàng lắc cánh tay của nàng, cũng biết chính là mình chọc người ta khóc, cho nên tay chân hắn có vẻ luống cuống, nói chuyện cũng cẩn thận vô cùng.
“ Oa…..” Thiên hạ đang cuồng khóc nghe thấy vậy thế nhưng nước mắt vẫn tiếp tục rơi lả chã.
“ Đừng, đừng như vậy!” Giật nhẹ quần áo nàng, Nguyệt Tinh Hồn giống như đứa bé làm sai chuyện, lúng ta lúng túng cười trừ “ Đêm đã khuya như vậy, cô lại tiếp tục khóc như thế, sẽ đánh thức người trong phủ, mọi người chạy tới thấy cô khóc giống như cái lệ oa nhi( đứa bé khóc nhè) thế, chẳng phải sẽ làm cho người ta chê cười sao?”
Vốn dĩ Dương Diễm Ca đang khóc đến nỗi nước mắt giàn dụa, sau khi nghe vậy lại càng bực bội hơn, hận đến nỗi một bên quyền đấm chân đá, một bên oa oa khóc kêu to: “ Đêm dài không có người, nên ngươi có thể chiếm tiện nghi của ta sao? ngươi này tiểu nhân, hái hoa tặc, đăng đồ tử, cầm thú………”
“ Oa, đừng đánh……” Ăn đau ôm đầu thảm thiết kêu lên cầu xin tha thứ, nhưng lại không dám né ra, đành phải để mặc cho nàng phấn quyền tú chân mà phát tiết tức giận. Dù sao cũng là do hắn gây tai họa, nên nào dám nói hai lời.
“ Tiện phôi, dâm đồ, súc sinh, mặt người dạ thú, mặt người dạ thú……” Mỗi một câu mắng liền hung hăng đá một cái.
Còn nữa a? như thế nào từ ngữ mắng người của nàng lại nhiều như vậy? Nguyệt Tinh Hồn kêu thảm không thôi, âm thầm cười khổ.
“ Hỗn trướng, vương bát đản……” Cuối cùng mắng đến nghèo từ, cách đánh đá để phát tiết cũng dần dừng lại, Dương Diễm Ca khóc đến hai mắt sưng phù, môi hồng nhuận, còn khóc thút thít, có thể thấy lúc trước khóc là có bao nhiêu thảm.
“ Uy, hết giận đi?” Lại thôi thôi nàng, có vẻ chột dạ áy náy.
“ Còn không có!” Chùi nước mắt còn chưa khô, hung hăng nhéo hắn một cái, đau đến hắn nhe răng trợn mắt, rất là thê thảm. “ Đó là người ta…. Người ta….. không nói! Dù sao ngươi vĩnh viễn cũng không có cách nào bồi thường cho ta!” Nói chưa dứt, hốc mắt đã ửng đỏ, tựa hồ như muốn bắt đầu thêm một cơn mưa to giàn giụa khác.
“ Cô nãi nãi của ta, Dương đại cô nương, xem như tiểu nhân cầu xin cô, đừng khóc nữa!”Thừa dịp trời còn chưa mưa, mau chóng ngăn chặn cơn mưa này. Nguyệt Tinh Hồn đúng là thật sợ nàng, hơn nữa nàng vừa khóc, hắn liền tâm hoảng ý loạn, lục thần vô vương ( ý nói là vô kế khả thi, ko suy nghĩ đc gì), không biết nên làm như thế nào cho phải, chỉ cầu cho nàng mau chóng ngừng nước mắt, muốn hắn làm gì cũng đều được. “ Người ta sao nào, cô mau nói thật ra a?” Nếu nàng nói ra cái trò gì, có thể tìm đến để đền cho nàng, hắn nhất định đền.
Người này là tên ngốc sao? xấu hổ giận quẫn trừng hắn, Dương Diễm Ca cáu giận lại bắt đầu thút tha thút thít khóc lên. “ Nụ hôn đầu tiên của người ta! Ô ….. ngươi đền được hay sao? ngươi đền như thế nào a?” Đáng giận, đó là phúc lợi dành cho phu quân tương lai của người ta, làm sao hắn có thể cướp đi!
A! cái này đúng là không thể đền được! Xấu hổ sờ sờ cái mũi, tuy rằng cũng muốn nói nụ hôn đầu tiên của hắn cũng là mất ở trên tay nàng đó, cho nên cả hai ai cũng không bị thiệt ( a này mặt dày thấy sợ!). Nhưng mà cho dù có mượn gan hùm gan báo, Nguyệt Tinh Hồn cũng không có can đảm dám nói thật ra như thế.
Bất quá, nếu lão cha bốc quẻ linh nghiệm, thế hắn chính là trượng phu tương lai của nàng, nụ hôn này sớm muộn gì cũng rơi vào tay hắn, nay hưởng phúc lợi trước cũng có sao đâu? Nguyệt Tinh Hồn thích ý nghĩ, mà đã quên rằng chính mình muốn tránh né chuyện trúng mục tiêu nhất định có khả năng bị nàng độc chết, còn mình thì tính tiên hạ thủ vi cường ra tay độc đối phương chết trước.
Bốp!
“ …… Ô….. ngươi còn cười! ngươi cười cái gì a?” Ô……. Người này rất đáng giận! thế nhưng một mình cười đến vô tư như vậy! thấy hắn tự nhiên bật cười ha ha, Dương Diễm Ca dùng sức quăng cho hắn một cái tát.
Nha …… nữ nhân này trực tiếp ‘ tặng’ cho gương mặt tuấn tú của hắn một cái tát! Năm ngón tay in hồng lên toàn bộ hai má, Nguyệt Tinh Hồn quả thực không thể tin được, nhưng mà thấy dung nhan xinh đẹp hoa lê đái vũ của nàng, lửa giận vừa mới nổi lên liền tiêu xuống dưới, cuối cùng cũng chỉ có thể nhụt chí thay đổi sắc mặt.
“ Vậy cô nói đi, muốn như thế nào mới bằng lòng nguôi giận?” Haiz, ai bảo chiếm tiện nghi người ta trước, nay chỉ có thể ăn nói khép nép, đúng là quả báo, không thể oán giận thế nào được!
Bởi vì đã khóc được một thời gian, Dương Diễm Ca cũng dần dần ngừng khóc, suy nghĩ cũng dần dần rõ ràng, lúc trước có nhiều nghi vấn, thừa dịp hiếm khi hắn cúi đầu với nàng, phải đem hết nghi vấn hỏi cho rõ mới được.
“ Ta có vấn đề hỏi ngươi.” Mang theo giọng mũi nghẹn ngào, nàng bắt đầu chất vấn.
“ Hiểu rồi! chỉ cần tiểu nhân biết, nhất định sẽ đem hết khả năng để trả lời cho tiểu thư biết”. Haiz, đủ hèn mọn rồi chứ!
“ Ngươi, ngươi làm gì một bộ dáng ủy khuất hèn mọn thế?” Kháng nghị chỉ ngón tay, bất mãn hắn làm chi lại tỏ vẻ ti tiện.
Nha? như vậy cũng không được? vị đại tiểu thư này cũng thật khó hầu hạ! Nguyệt Tinh Hồn bất đắc dĩ, rõ ràng ngồi xếp bằng ngồi xuống trước mặt nàng, hai người mặt đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ.
“ Xin hỏi Diễm Ca cô nương, tiểu nhân là nên bày ra dạng kiêu ngạo vênh mặt hất hàm sai khiến hay là nên bày ra dạng cung kính hạ lưu đây, xin mời cô chỉ điểm một chút, tiểu nhân mới có thể cung cấp dịch vụ tốt nhất cho cô”.
“ Ngươi, ngươi lại cố ý chọc ta!” Uỷ khuất vạch trần ác ý của hắn, hốc mắt lại chuyển hồng.
“ Đừng khóc!” Nguyệt Tinh Hồn biến sắc, vội vàng cầu xin tha thứ, có thể thấy được nàng không có dấu hiệu chuyển biến tốt nào, dưới tình huống cấp bách không khỏi thốt ra lời uy hiếp “ Lại khóc nữa ta sẽ hôn cô nha!”
“ Á…” Kinh hô một tiếng, vội vàng ngừng lại nước mắt sắp òa ra, nàng theo tính phản xạ lấy hai tay che miệng, rất sợ hắn lại thực hành.
A …… Chiêu này rất hữu hiệu, sớm biết thế đã sử dụng rồi! Nguyệt Tinh Hồn bóp cổ tay không thôi, thần sắc trên mặt cũng không dám tiết lộ nửa điểm nỗi lòng. “ Nói đi! Có chuyện gì muốn hỏi?”
Cảnh giác sợ hãi dò xét, xác định hắn không làm bậy nữa, nàng mới buông tay nhỏ bé ra, khuôn mặt thanh lệ mang vẻ tò mò vô cùng.
“ Này…… Ngươi nói cho ta biết, khi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở Bạch Phát Sơn đó, ngươi rõ ràng đã trúng độc [ Hóa thân thanh long ] của ta, vì sao cuối cùng lại không có việc gì? còn có, còn có, ngày hôm trước độc ngứa trên người ngươi vì sao lại nhanh như vậy liền giải được, hơn nữa bộ dạng lại giống như không có việc gì?”
“ Thì ra cô muốn hỏi chuyện này a!” Nguyệt Tinh Hồn bừng tỉnh đại ngộ, nụ cười gian mang vẻ thần bí hề hề, một năm một mười đem chuyện từ nhỏ chính mình bị thân cha ‘ Lăng nhục’ như thế nào, mới có thể tạo thành thể chất đặc dị như hôm nay không giấu diếm chút nào toàn bộ nói ra.
Nhìn hắn mước miếng tung bay, khua thay múa chân vui sướng kể lể, Dương Diễm Ca nghe đến há mồm líu lưỡi, thế này mới lý giải được vì sao độc dược lúc trước hạ trên người hắn, lại giống như hoàn toàn không có tác dụng. Này cũng coi như hơi an ủi chính mình một chút, thì ra không phải tại mình chế tạo độc dược quá kém, mà là hắn cái loại người quái thai trời sinh này.
Theo hắn miêu tả xong một giai đoạn, Dương Diễm Ca có cảm giác như là nghe người thuyết thư kể chuyện xưa nghe đến nghiện, vội vàng hỏi: “ Sau đó thì sao? sau đó thì sao?”
“ Sau đó?” Liếc xéo nàng một cái, phát hiện nàng chính là đang chống má chăm chú lắng nghe, Nguyệt Tinh Hồn cảm thấy bộ dạng này của nàng quả thực là đáng yêu cực kỳ, đáy lòng rung động, có loại xúc động rất muốn ôm chặt nàng vào lòng mình. Bất quá, trải qua sự càn rỡ vượt rào mới vừa rồi, nay hắn cũng không dám lại tùy tiện làm ra bất kỳ cử chỉ nào vượt qua nữa, đành phải hơi điều chỉnh tư thế, nhằm che giấu một bộ vị thân thể nào đó có chút không chịu khống chế lắm.
“ Sau đó ta liền biến thành bộ dáng như hôm nay!” Cố gắng cười ha ha, hắn cười đến thật căng thẳng.
“ Nha!” Gật gật đầu, giống như nàng đã hiểu, nhưng mà đột nhiên lại vỗ trán, đưa ra nghi vấn “ Nhưng mà Nguyệt sư bá vì sao từ nhỏ đã tôi luyện ngươi như vậy? Mỗi ngày đều bị nấu trong nước dược sôi sùng sục thế kia, không phải thật đáng thương hay sao?”
Còn không phải là vì cô? Nguyệt Tinh Hồn thiếu chút nữa đã bật thốt ra miệng, nhưng cũng may trước khi nói ra miệng đã kịp nuốt vào bụng, hắc hắc cười gượng một chút, cũng không giải thích gì thêm nữa.
Vấn đề kia cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi, có trả lời hay không Dương Diễm Ca cũng không để ý lắm, lúc này nàng chính là đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, nên không chú ý đến thần sắc kỳ quái của hắn.
Thấy nàng không hỏi nhiều nữa, Nguyệt Tinh Hồn cười lấy lòng nói: “ Hỏi vấn đề xong rồi! hết giận nha?”
“ Ai nói ta hết giận?” Lườm hắn, nàng tự mình đứng dậy vươn vai một cái “ Muốn ta hết giận, có thể! Bất quá ngươi phải đáp ứng một cái điều kiện của ta!”
“ Nào có như vậy!” Đứng dậy theo, thấp giọng bĩu môi, nhưng cũng chỉ có thể để mặc nàng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, “ Nói đi, ta nhận thức!”
Phá tan vẻ lo lắng, như là sau cơn mưa trời lại sáng trong nháy mắt chiếu rọi lên gương mặt xinh đẹp còn loang lổ dấu vết của nước mắt.
“ Ta muốn ngươi làm người thử độc cho ta một cách vô điều kiện”. Ha ha…… với cái loại thể chất đặc dị như hắn, không chộp tới lợi dụng để nghiên cứu chẳng phải là lãng phí hay sao!
Ôi! Không nghĩ tới nữ nhân này lại có thể đẹp tới như vậy! Nguyệt Tinh Hồn bị nụ cười rực rỡ của nàng làm điên đảo tâm hồn, chỉ cảm thấy ngực mình nóng lên, nhất thời bắt đầu miệng đắng lưỡi khô, hốt hoảng chỉ biết nàng ở bên tai hắn nói cái gì đó, lại không có biện pháp nghe được cẩn thận, mãi cho đến khi….
“ Được! không nói gì liền đại biểu là ngươi đồng ý rồi!” Hai tay vỗ vỗ lên vai hắn, chứng tỏ việc này đã chụp bàn định án, sẽ không đổi ý.
“ Đợi, đợi đã! Ta có đáp ứng gì sao?” Bị cái vỗ vai này, làm cho hắn hoàn hồn lại, chỉ kịp nghe được một câu cuối cùng của nàng, sợ tới mức hắn vội vàng kêu to.
“ Làm người thử độc của ta”. Cười tủm tỉm, tâm tình vô cùng tốt.
“ Ta lúc nào thì đáp ứng rồi?” Sắc mặt hơi xanh lét, không nhớ rõ chính mình đáp ứng cái gì.
“ Vừa mới đây”.
“ Không có khả năng”.
“ Đúng là như vậy”.
“ Ngươi gạt ta”.
“….”
“ Uy, cô khóc cái gì…… đừng, đừng khóc nữa!”
“….”
“…… Ta, ta đồng ý!” Nghĩ đến chính là có người chống không lại sự tấn công của nước mắt, đành phải mặt mày xanh lét đáp ứng chuyện mà chính mình kiêng kỵ nhất. ( Hồn ca, thật tội ~“~)