Chuyển ngữ: Pussycat
***
Bàn tay trên cổ rất lớn,
dễ dàng bóp lấy mạch ở trên cổ. Dư Y bị đau, mày nhăn lại. Trong rạp hát tràn đầy âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai. Không khí thật quái
dị.
Ngón tay cái của Nguỵ
Tông Thao đặt trên động mạch của cô chần chừ, lúc nhẹ lúc nặng, thoáng
dùng sức liền thấy chân mày cô nhăn thêm vài phần. Giữa hai người chỉ
cách một nắm tay, hai bên đều có thể cảm giác được hít thở của đối
phương. Nguỵ Tông Thao nhìn thấy mồ hôi chậm rãi chảy xuống từ màng tang của cô, anh cúi đầu xuống, từ hai má của cô bắt đầu liếm hướng lên
trên.
Dư Y kêu lên một tiếng
đau đớn, quay đầu, hai tay nắm lại để ở trên ngực anh. Trên cổ lại đau
đớn, cô khẽ kêu lên một tiếng khổ sở. Nguỵ Tông Thao đã liếm tới giữa
chân mày của cô, rồi dọc theo mũi đi xuống, chần chừ ở bên môi cô. Dư Y
vừa trốn tránh môi lưỡi của anh vừa gỡ tay ở trên cổ ra. Vách tường ở
sau lưng như bị đẩy mạnh, cô bị đè ép đến khó có thể hít thở, há miệng
giãy dụa. Lực ở trên cổ bỗng nhiên buông ra, cô ho khan thật mạnh.
Một tay Nguỵ Tông Thao ôm cô, một tay vỗ nhẹ lưng của cô: “Mùi vị vẫn ngon như trước.” Giống như hiểu ra, hai mắt trói chặt cô.
Dư Y ho đến đỏ mặt, tay
phát cáu dùng sức đẩy anh ra. Tiếc rằng Nguỵ Tông Thao rất rắn chắc,
đứng tại chỗ không di chuyển một chút nào. Trái lại anh cầm lấy tay cô,
kề ở bên miệng hôn một cái, nói: “Có cái gì muốn nói với tôi không?”
Ánh sáng trên màn hình
chiếu vào mặt Dư Y. Dư Y bưng lấy cổ không lên tiếng. Âm thanh mập mờ
càng ngày càng cường điệu. Hít thở của người trước mặt cùng dần dần tăng lên, nhưng còn biết kiềm chế, chỉ đưa tay vói vào trong áo thun Dư Y sờ soạng.
Dư Y bắt lấy bàn tay của anh, nhịn không được nói: “Nguỵ Tông Thao!” Giọng nói khàn khàn, cổ họng còn khó chịu một chút.
Nguỵ Tông Thao chuyển cô
về phía màn hình. Hình ảnh phim rõ ràng, đập vào mắt hai người. Dư Y
bỗng chốc mở trừng mắt, lỗ tai đều đỏ lên. Cô cố gắng thụi người ở sau
lưng. Nguỵ Tông Thao dò xét ngực của cô, hỏi: “Ba tháng nay, có người
khác nếm qua em không?”
Dư Y cạy không ra bàn tay ở trong áo, vừa vội vừa giận: “Anh bị bệnh thần kinh, anh buông ra cho
tôi!” Cô bỗng nhiên thét chói tai, bàn tay ở trong áo ngực thô ráp, nắm
cô thật đau.
Giọng nói của người ở sau lưng có chút hung dữ: “Sớm chiều ở chung với Trần Chi Nghị ba tháng, có phải đã không còn nhớ rõ tôi hay không? Có còn nhớ tôi đối với em như
thế nào hay không? Giống như trong màn ảnh vậy, em cũng rất hưởng thụ!”
Anh ấn Dư Y vào cạnh ghế, ra tay vừa nặng vừa ác. “Rời khỏi tôi liền ở cùng với anh ta? Tôi không nghĩ là tình cảm của em và anh ta sâu như vậy. Nhìn thấy tôi thì bỏ
chạy, em có bao nhiêu chán ghét tôi? Anh ta chạm qua em ở đâu?”
“Anh điên đủ rồi, không
có!” Dư Y không thể động đậy. Hiệu quả âm thanh rất tốt, âm thanh này
giống như đang trình diễn thật sự. Cả rạp hát chỉ có chỗ bọn họ đang
đứng là có ánh đèn, phóng mắt nhìn ra một mảnh tối tăm. Không biết còn
có người nào trốn ở trong góc phòng hay không, đang thưởng thức tiết mục vừa xảy ra.
Dư Y không khỏi hồi hộp,
hai chân từ từ nhũn ra, may mắn là được Nguỵ Tông Thao ôm nên mới không
bị té trên đất. Cô thấy Nguỵ Tông Thao tức giận, không giống như đang hù doạ cô, thì thật sự bắt đầu sợ hãi, hô lên: “Tôi không có bỏ chạy cùng
với anh ta, anh ta cũng không có chạm đến tôi!”
Nguỵ Tông Thao dừng động
tác lại, chăm chú nhìn vẻ mặt của Dư Y, giống như là đang đánh giá thật
giả. Hồi lâu anh mới cong môi thả cô ra.
Chiếu phim bị ngưng lại.
Đèn trong rạp hát lại được bật sáng. Dư Y thở phào nhẹ nhõm, đầu óc
không ngừng chuyển động. Cô vẫn còn sợ hãi trong lòng, mồ hôi trên lưng
chảy ròng ròng. Làn da giống như vẫn còn độ ấm của Nguỵ Tông Thao, nóng
bỏng khiến cho người ta sợ hãi. Dư Y đang chọn lọc lời nói thì chuông di động của Nguỵ Tông Thao vang lên bất thình lình. Anh chỉ đáp lại một
tiếng “Ừ”, ngồi xuống ghế, nói: “Mời em xem kịch.”
Cửa rạp hát mở ra, đoàn
người đi vào, dẫn đầu là Trang Hữu Bách, mấy người còn lại là đều mặc
đồng phục của nhân viên du thuyền. Hai người nhân viên ở sau cùng đang
bắt giữ một người, thúc anh ta đi về phía bên này sân khấu. Dư Y trố mắt một lúc lâu thì không khỏi đi về phía trước: “Các anh làm gì vậy!”
Người đang bị hai nhân
viên bắt giữ ngẩng mạnh đầu, trên mặt xanh tím, đầu đầy mồ hôi, nhìn
thấy Dư Y thì vội vàng nói: “Nhất Nhất!” Đúng là Trần Chi Nghị.
Cảnh tượng này giống như nam nữ si tình. Giọng Nguỵ Tông Thao lạnh lùng nói: “Lại đây.”
Không có chỉ đích danh, nhưng ở đây mọi người đều biết anh đang nói ai.
Dư Y xoay người nhìn anh, cười lạnh hỏi: “Giải thích một chút, đây là cái ý gì?”
“Em thấy sao thì ý như vậy.”
Giữa hai người có mùi thuốc súng, đậm đặc gay gắt. Dư Y tức giận cười: “Tôi khiến anh bị cắm sừng cho nên anh trả thù?”
Những lời này giống như
tiếng sấm. Nhân viên của du thuyền trừng lớn mắt rồi thu hồi, làm bộ như không có nghe thấy. Ngay cả Trang Hữu Bách cũng bị ngạc nhiên nho nhỏ.
Lại nghe Dư Y nói tiếp: “Ánh mắt của tôi không kém đến mức như vậy, anh
thả anh ta ra.”
Thật là thức thời, không kiên quyết phản kháng. Nguỵ Tông Thao càng xem càng thích, vẫy tay cười nói: “Lại đây.”
Dư Y hết cách, chỉ có thể đi đến gần anh. Nguỵ Tông Thao dắt tay cô, để cô ngồi vào bên cạnh,
bỗng nhiên nói: “Tiếc là ánh mắt của anh ta rất tốt, dính chặt lấy em,
tôi rất không thích những người khác nhìn em.”
Nhân viên du thuyền di chuyển hai mắt, lái ánh mắt nhìn bầu trời mà không nhìn Dư Y.
Nguỵ Tông Thao hất hất
cằm ra hiệu cho Trang Hữu Bách. Trang Hữu Bách túm Trần Chi Nghị đến, dễ dàng kềm được hai tay của anh ta. Dư Y hét lên: “Nguỵ Tông Thao!”
Nguỵ Tông Thao kêu cô yên tâm đừng nóng nảy, nhìn về phía Trần Chi Nghị, nói: “Tôi thiếu chút nữa là thấy anh, ba tháng trước, anh xem kịch có phải thấy rất vui hay
không?” Anh quay đầu giải thích với Dư Y: “Chắc là em không biết, em bán đi những túi da, quần áo, người mua ở đằng sau là anh ta.”
Dư Y sửng sốt, có chút không dám tin.
Khi đó cô đăng tin ở trên diễn đàn tìm người mua, mỗi một người mua cũng không giống nhau. Thời
gian hẹn là ngay sau lúc cửa hàng mở cửa mua bán, người tới cũng đều là
phái nữ. Cô không nghĩ rằng từ đầu đến cuối là Trần Chi Nghị đứng ở đằng sau điều khiển.
Nguỵ Tông Thao nói: “Anh
ta có chạm vào chỗ nào khác của em hay không, tôi không biết, nhưng anh
ta đã chạm vào eo của em. Tôi đã nói mời em ăn môi cá chưng, lần này
không bằng đổi lại là tay gấu, thế nào?”
Dao phay đã được bày ra,
dường như là lấy từ nhà bếp của du thuyền. Dư Y không tin Nguỵ Tông Thao sẽ làm như vậy, nhưng khi cô thấy Trang Hữu Bách giơ cao dao phay lên
thì cô vẫn cứ hét lên: “Trang Hữu Bách, anh dám!”
“Cậu ta có cái gì mà không dám.” Vẻ mặt Nguỵ Tông Thao thích thú: “Cũng không phải là chưa từng làm.”
Ở bên kia Trần Chi Nghị
đầu váng mắt hoa. Anh ta vốn là đi ra tìm Dư Y, kết quả là bị người bắt ở trong sòng bài. Thân thể anh ta vẫn chưa khoẻ lại, khi đánh nhau rõ
ràng là bất lợi, không tới hai chiêu đã bị đối phương chế ngự. Hiện giờ
anh ta lại không có sức, sau khi nghe vậy thì cười khẽ: “Chặt tay?” Anh
ta nhìn về phía Dư Y, ánh mắt dịu dàng, nói: “Không phải là em sẽ càng
mềm lòng thêm?”
Người này thật sự là không sợ bị chết nhanh hơn. Dư Y bỗng nhiên đứng dậy, mắng: “Câm miệng!”
Cô nhìn thẳng Nguỵ Tông
Thao, cố gắng bình tĩnh: “Anh rốt cuộc điên có đủ chưa? Chuyện giữa tôi
với anh không cần liên luỵ đến người ngoài. Anh để cho anh ta đi, tôi có lời muốn nói với anh.”
“Có chuyện gì thì cứ nói.” Nguỵ Tông Thao nói: “Chặt xong hai tay của anh ta thì quẳng anh ta vào vùng biển quốc tế.”
Dư Y la lên: “Anh bị bệnh à? Bối cảnh nhà anh ta là gì anh có biết hay không? Anh thật sự nghĩ
anh là một người rất tài giỏi của xã hội đen?!” Miệng của cô la hét như
vậy, quả là đã bị hoảng sợ như ý muốn. Nguỵ Tông Thao của hôm nay và
trước kia như là hai người – lên tàu dễ dàng, tuỳ ý ra lệnh nhân viên
của du thuyền chặn đường cô, chiếm dụng lấy chỗ ngồi này vốn nên dùng
trong rạp hát, từng tiếng gằn của anh đều khiến cho người ta không rét
mà run, vừa rồi khi hôn cô có ham muốn nhưng cũng có tức giận.
Đến bây giờ Dư Y còn
không biết chẳng hạn Nguỵ Tông Thao đến tột cùng là làm gì. Nhưng cô tin tưởng Nguỵ Tông Thao nói được là làm được. Ngay tại lúc Nguỵ Tông Thao
lạnh lùng nhếch môi, nhìn về phía Trang Hữu Bách chuẩn bị ra lệnh lại
lần nữa thì Dư Y bỗng giữ lấy hai vai của anh, cuối đầu hôn lấy anh.
Cô có chút không quen,
mùi vị trên môi vừa xa lạ vừa quen thuộc. Đối phương vẫn không nhúc
nhích, cô trợn tròn mắt cọ xát môi của anh. Chỉ nhìn đến ánh mắt lạnh
như băng của anh thì Dư Y run sợ, ôm sát cổ anh. Trần Chi Nghị ở sau
lưng giận dữ hét lên: “Nhất Nhất!” Liền nghe thấy một cái đấm nặng nề,
có tiếng đánh nhau, còn có tiếng dao phay va chạm với mặt đất.
Dư Y không nhìn tới, vừa hôn vừa nói: “Thả anh ta ra, đừng làm khó tôi.”
Nguỵ Tông Thao nói: “Tại sao tôi phải nghe lời em?”
Âm thanh ở sau lưng càng
ngày càng vang, tim cô đập bùm bùm không ngừng: “Rốt cuộc là anh có thả
ra không?” Môi còn dán lên môi của Nguỵ Tông Thao, âm thanh bị thổi vào
trong miệng của đối phương.
Trong mắt Nguỵ Tông Thao
rốt cuộc có ánh cười. Anh thình lình ôm Dư Y, ép Dư Y cưỡi lên trên đùi
mình. Nghe thấy Dư Y kêu lên một tiếng, Nguỵ Tông Thao cười nhẹ: “Em
thật hung dữ.”
Anh vung tay lên, mấy
người Trang Hữu Bách rốt cuộc rời đi, tiếng hét của Trần Chi Nghị dần
dần mất hẳn. Nguỵ Tông Thao nhìn Dư Y vỗ ngực, Dư Y vừa muốn giãy dụa,
Nguỵ Tông Thao cũng không cho phép cô qua cầu rút ván. Không bao lâu sau thì hai người liền cấu xé với nhau, Dư Y vừa đập vừa cắn, Nguỵ Tông
Thao ở bên tai cô kiên nhẫn dỗ dành. Trong rạp hát to như vậy chỉ có âm
thanh bị ép đến cực thấp của bọn họ. “Có nhớ tôi hay không?”
Dư Y trả lời không được,
cắn lên đầu vai Nguỵ Tông Thao để kềm chế tiếng la. Nguỵ Tông Thao ôm
sát cô, hỏi liên tiếp không ngừng: “Tôi nhìn thấy em nửa đêm từ cabin
đối diện đi ra, em vào làm cái gì?”
Anh không cần Dư Y trả
lời, chỉ đem cô làm cho nói không nên lời, cuối cùng anh rốt cuộc nói:
“Tôi rất nhớ em.” Anh hôn Dư Y, dừng lại tất cả động tác, cẩn thận từng
li từng tí hôn lên môi cô, sức lực trên tay cũng hết sức dịu dàng: “Làm
sao em chạy trốn nhanh như vậy…”
Đầu Dư Y đầy mồ hôi, cuối cùng ngưng giãy dụa.
Thức dậy lần nữa, Dư Y lặng lẽ thở dài.
Ánh mặt trời sáng rực rỡ, gió biển dìu dịu. Diện tích bên trong cabin có ban công xa hoa lớn gấp
mười lần, đầy đủ mọi đồ dùng và đồ điện gia dụng.
Cô có thể thấy gió biển
giương tay, xốc lên bức màn trong suốt sáng chói, chậm rãi mơn trớn lên
cánh tay của cô đang đặt ở ngoài chăn, vừa dịu dàng lại thoải mái.
Nguỵ Tông Thao đang hôn
cô, ôm lấy eo cô từ sau lưng, bàn tay nắm lấy bầu ngực của cô không
ngừng vuốt ve, cúi đầu nói: “Ba tháng không muốn em, thiếu chút nữa là
tôi vào không được.”
Dư Y cười nhạo: “Anh lại muốn làm tình với tôi?”
“Chẳng lẽ em muốn nói
chuyện tình cảm với tôi?” Nguỵ Tông Thao hỏi lại, cầm lấy bả vai Dư Y,
rủ mắt nhìn vẻ biểu cảm của cô, thấy sắc mặt cô không thay đổi mới thở
dài một hơi, ôm lấy cô dựa vào đầu giường, nhưng câu đầu tiên là hỏi:
“Có phải tiền sắp xài hết rồi hay không?” Anh cười một tiếng: “Phương
pháp bỏ chạy này của em chỉ có thể phá sản.”
Anh vuốt ve mái tóc dài
của Dư Y, độ dài không khác biệt lắm với ba tháng trước. Cô đã cắt sửa
qua, giống như chưa bao giờ rời đi. Nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn thì gầy
đi một chút, rõ ràng là trước đó anh đã nuôi cô mập lên rồi.
Nguỵ Tông Thao nhìn cô
chăm chú, hỏi: “Trăm phương nghìn kế chuẩn bị kế hoạch chạy trốn hai
tháng, bây giờ thất bại trong gang tấc, có phải là rất hận tôi hay
không? Tôi biết em không tình nguyện, nhưng mà không nghĩ tới sau hai
tháng em vẫn không tình nguyện.”
Anh nâng cằm Dư Y lên: “Tôi muốn biết nguyên nhân.”
Lòng của phụ nữ như kim
dưới đáy biển, một phút trước còn chủ động hôn anh, giây tiếp theo thì
đã biến mất vô tăm tích. Nguỵ Tông Thao đoán được khúc mắc của cô nhưng
vẫn muốn chính miệng cô nói ra.
Dư Y há miệng thở dốc, có chút khó mà mở miệng. Nguỵ Tông Thao mở lời giúp cô: “Tựa như em không
thể đối mặt với ông nội của em, bỏ đi lại chính là năm năm. Hiện giờ em
không thể đối mặt với tôi, vừa nghĩ đến là bỏ đi, đến tột cùng thì có
cái gì ghê gớm lắm mà em phải giận chó đánh mèo với tôi?”
Dư Y sửng sốt, trong mắt
ẩn chứa sự tức giận, gạt đi cái tay ở trên cằm, muốn đứng dậy. Nguỵ Tông Thao lập tức túm cô lại, nói: “Bây giờ em muốn chạy đi đâu? Nghĩ là em
còn có thể chạy trốn? Không bằng nói rõ ràng, tôi không muốn em rời đi
lần nữa!”
“Anh không muốn tôi rời
đi lần nữa?” Dư Y giãy khỏi anh, bị anh làm cho nổi giận: “Anh nói anh
không nghĩ là sau hai tháng tôi vẫn không tình nguyện. Anh thì thật tốt, sau hai tháng vẫn không muốn trả lại tôi giấy tờ tuỳ thân.”
“Đó là bởi vì tôi biết em không tình nguyện!”
“Chúng ta đây cũng vậy!”
Dư Y nhíu mày, nhìn thẳng anh: “Ngay từ đầu chúng ta không có thể nói là bình đẳng. Anh ngoại trừ cưỡng ép tôi thì không muốn làm chuyện gì
khác. Tôi có thể chịu đựng hai tháng không có nghĩa là tôi có thể chịu
ba tháng. Ngày hôm qua lại là như vậy, còn đánh nhau ở trước mặt tôi.
Cái anh cần chính là một người phụ nữ làm ấm giường cho anh mà thôi!”
Ánh mắt Nguỵ Tông Thao nặng nề, chỉ nói ba chữ: “Em nói thiệt?”
Dư Y ngưng lại, thẫn thờ ngồi ở mép giường, nhìn về phía trước, gương mặt không chút thay đổi.
Ba tháng không gặp, anh
cũng không gầy gò tiều tuỵ gì, nhưng dường như hai bên mép tai có thêm
ít tóc con. Tối hôm qua anh giận dữ không cách nào che dấu, khi hôn cô
thì hết sức dịu dàng, nhưng lại không có khống chế giống như ngày
thường. Lúc này đây mắt anh sâu thẳm như biển, trong mắt chỉ có ảnh
ngược của cô.
Dư Y trừng mắt nhìn, hơi chua xót một chút, nói: “Tôi nhìn thấy anh thì sẽ nghĩ tới cha tôi, tôi thật khổ sở, anh nói rất đúng.”
Cô cúi đầu, gió biển thổi sợi tóc của cô phất phơ, trên ngừơi có chút cảm giác mát mẻ, lạnnh lẽo
tiến vào trong lòng. Cô không dễ chịu chút nào, không thể đối mặt với
cha thường tìm về trong mộng, rất nhiều lúc cô không biết phải làm sao.
Nguỵ Tông Thao nói muốn dẫn cô đi Singapore, mang cô tới đó làm cái gì?
Chẳng lẽ đem tương lai của cô cột vào một chỗ với người đàn ông này?
Cô sợ hãi do dự, lại thấy được cảnh cha cùng cô gặp mặt lần cuối ở trong tù. Vì sao năm đó cô
không sớm nói ra nguyên nhân? Cô đem mọi lý do đổ hết lên trên người phụ nữ kia. Bây giờ lại quẳng người phụ nữ kia đến trên người Nguỵ Tông
Thao.
Suy nghĩ của cô thật hỗn
loạn. Cô biết Nguỵ Tông Thao thật sự muốn mang cô đi. Cô không muốn
tương lai của mình thoát khỏi bàn tay của cô, cho nên đã rời khỏi anh.
Bây giờ lại bị anh tìm về, đi loanh quanh lại trở về điểm ban đầu. Cô
trốn không thoát khỏi chiếc du thuyền này.
Nguỵ Tông Thao đột nhiên nói: “Nhất Nhất, chúng ta nói chuyện yêu đương đi.”
Dư Y sửng sốt, ngẩng đầu
nhìn về phía anh. Thân trên Nguỵ Tông Thao cởi trần, bắp thịt cường
tráng, phản chiếu dưới ánh mặt trời. Anh lại cười nói: “Tôi sẽ không giữ giấy tờ tuỳ thân của em, chúng ta thật sự nói chuyện yêu đương…”
Anh hôn cô, dịu dàng yêu
thương. Ánh mặt trời trên biển lấp loáng chiếu vào trong phòng, bên tai
dường như có tiếng chuông rung động.