Phnom Penh là thủ đô của
Campuchia, nơi đó có đền Wat Phnom nổi tiếng, ẩm thực tương tự với Thái
Lan. Khu thương mại trung tâm cùng với khu thương mại Russia (nước Nga) là nơi mua sắm náo nhiệt nhất. Toàn thành phố thoạt nhìn có chút dơ bẩn mất trật tự, nhưng một góc thành phố được xem như phát triển, ít nhất
có thể thấy các loại xe hơi ở trên đường.
Lần này Nguỵ Tông Thao
dẫn theo năm người đến – Trang Hữu Bách, A Tán, chú Tuyền, còn có Trần
Nhã Ân và Dư Y. Mới vừa xuống máy bay anh liền lên mạng tìm kiếm một
chút, quả nhiên là nhìn thấy tin tức ván bài của anh và Lý Tinh Truyền
vào hôm trước.
Dư Y cầm lấy tay anh lật
qua lật lại. Nguỵ Tông Thao nói: “Lý Tinh Truyền thắng giải vua bài, hôm trước anh thắng, có thể là Quách Quảng Huy rất nhanh chóng biết được.”
Khó trách hôm trước anh
đã hạ mình đấu với Lý Tinh Truyền trước công chúng, thì ra tất cả đều đã tính toán đâu vào đấy. Anh cũng đủ tự phụ, dường như cho rằng bản thân
mình nhất định có thể thắng.
Người đàn ông đưa xe đến
đón là một người Mã Lai, tên A Sâm, không biết nói tiếng Hoa, chỉ có thể dùng tiếng Anh. Ông ta là trợ thủ đắc lực ở bên cạnh Quách Quảng Huy.
Có hai chiếc xe hơi đỗ ở
ngoài sân bay, Nguỵ Tông Thao mang theo Dư Y ngồi vào xe của A Sâm, mấy
người Trang Hữu Bách thì ngồi vào một chiếc khác. Dọc đường A Sâm nói:
“Mấy ngày nay ông Quách đi vắng, anh Nguỵ có thể đi thăm khu giải trí
Kim Huy của chúng tôi một chút, tôi nắm toàn bộ hành trình tiếp khách,
anh Nguỵ có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Nguỵ Tông Thao nói cảm ơn, phút chốc đã đến khu giải trí Kim Huy.
Ở thành phố Phnom Penh
như thế này, không thể nghi ngờ khu giải trí Kim Huy là nơi xa hoa nhất. Khách sạn chiếm một khoảng đất rất lớn, ở ngoài cửa có một loạt cờ của
các quốc gia. Trong ngoài khách sạn đều trưng rất nhiều tượng phật mạ
vàng, trang trí nguy nga lộng lẫy, mỗi một góc đều có thể nhìn thấy
phong cách Đông Nam Á.
Hơn một nửa khách ở đây
đều là người Hoa, ngoài ra những người khách khác đa số đều là người
Việt Nam và Thái Lan. Nguỵ Tông Thao nói với Dư Y: “Trừ Malaysia và
Singapore ra, ở đây khách của khu giải trí Kim Huy là nhiều nhất. Chính
phủ Campuchia cấm người dân Campuchia đi vào nơi này, cho nên em khong
thấy một người Campuchia nào ở trong sòng bạc. Ngồi tàu thuỷ hoặc xe
buýt từ Việt Nam đến Phnom Penh chỉ cần mười tiếng đồng hồ, Thái Lan cấm cờ bạc, ở Trung Quốc nội địa cũng cấm cờ bạc, nơi này không sợ không
làm ăn phát đạt.”
Bọn họ đã tới phòng khách sạn, đối diện là một khu công viên, phong cảnh không tồi. Xa xa có một
vòng đu quay, không thể so sánh với độ cao của vòng đu quay ở Singapore.
Nguỵ Tông Thao đi đến bên cửa sổ, nhìn theo tầm mắt của Singapore, cười nói: “Khi trở về sẽ mang em ngồi vòng đu quay.”
Dư Y sửng sốt: “Thật sự?”
Cô cực kỳ để tâm tới,
Nguỵ Tông Thao lại cảm thấy mềm lòng, vuốt vuốt tóc của cô một chút. Tay vừa ngừng lại ở bên tai cô, Nguỵ Tông Thao nhéo nhéo vành tai của cô
một chút, trong mắt có ý mờ ám. Một lát sau thì anh đưa đầu qua ngậm lấy vành tai Dư Y, thấp giọng nói: “Em xỏ lỗ tai khi nào vậy?”
Dư Y ngửa đầu cười: “Vào mấy ngày trước, em hẹn đi uống cà phê với bác sĩ Trịnh, cô ấy đi theo em xỏ lổ tai.”
Bác sĩ tâm lý kiêm đi
theo giúp xỏ lổ tai. Nguỵ Tông Thao cười nhẹ một tiếng, hôn cô một cái,
nói: “Nghỉ ngơi một chút, một giờ sau sẽ mang em đi đánh bài một phen.”
Quy mô của sòng bạc Kim
Huy không thể so sánh với Thế Giới giải trí. Ở đây, máy kéo ăn tiền cộng với bàn đánh bài cũng chỉ có năm sáu trăm bàn, nhưng nơi này rất dễ
kiếm tiền. Trong bảng xếp hạng doanh nhân giàu nhất ở Đông Nam Á thì
Quách Quảng Huy nằm ở trong top hai mươi. Đúng là Nguỵ Tông Thao đã nhìn trúng quyền hạn độc nhất vô nhị của Quách Quảng Huy ở Phnom Penh.
Ở cửa chính sòng bạc có
dựng một màn hình lớn, trên màn hình hiển thị chữ bằng tiếng Việt. Dư Y
hoàn toàn xem không hiểu, cô đi theo Nguỵ Tông Thao vào sòng bạc, sau
khi đổi một ít thẻ đánh bài rồi đi khắp nơi. Người chia bài ở đây có
người Hoa, cũng có người Việt và người Mã Lai. Tất cả đều nói tiếng Anh, giống với Singapore.
Đều nói nghệ thuật là
không biên giới, cờ bạc cũng không biên giới giống như vậy. Màu da khác
nhau, ngôn ngữ bất đồng vẫn có thể chơi cùng một chỗ. Dư Y quét một
vòng, đi đến trước bàn baccarat chơi khoảng vài ván. Gần đây vận may của cô rất tốt, chẳng mấy chốc liền thắng được một nửa tiền đánh bạc. Cô
thắng được liền rời đi, không chút lưu luyến nào. Sau khi đổi lại tiền
Mỹ thì cô muốn đi tìm Nguỵ Tông Thao, chỉ chốc lát sau đã tìm được anh ở ngay tại quán cà phê.
Nguỵ Tông Thao nói với
Trang Hữu Bách ở đối diện: “Cậu và Trần Nhã Ân phụ trách giao thiệp với
mấy người A Sâm, A Tán đi thăm dò Quách Quảng Huy đang ở đâu.”
Quách Quảng Huy đã sớm
hẹn bọn họ vào thời gian này ở tại đây, nhưng A Sâm lại nói ông ta đi
vắng mấy ngày nay. Ngụy Tông Thao không rõ ràng lắm trong hồ lô của bọn
họ bán thuốc gì, cho tới bây giờ anh cũng không có thói quen bị động.
Bởi vậy anh lập tức điều chỉnh kế hoạch, an bài lại nhiệm vụ của mấy
người Trang Hữu Bách một lần nữa.”
Dư Y đi tới ngồi xuống
bên cạnh anh, thuận tay cầm lấy thực đơn nhìn lướt qua. Trên thực đơn
viết tiếng Việt cùng tiếng Anh, cô gọi người phục vụ tới kêu một ly cà
phê. Chỉ chốc lát sau cô chợt nghe Nguỵ Tông Thao hỏi: “Em có cảm tưởng
gì?”
Dư Y chớp chớp mắt, thấy
Nguỵ Tông Thao đang hỏi cô, cô suy nghĩ một chút rồi báo cáo: “Nơi này
là một vương quốc nhỏ của Quách Quảng Huy.”
Cô đã tới Campuchia hai
lần, một lần là vào bốn năm rưỡi trước, cũng từng đi ngang qua khu giải
trí Kim Huy, nhưng không có bước vào lần nào.
Cô chỉ biết là kiến trúc
nơi này cũ xưa, có thể nhìn thấy những đứa trẻ người Campuchia đen đủi
dơ dáy ở ven đường, trên đường cái có những chiếc xe hơi nhập khẩu sang
trọng hào nhoáng, trên đường quốc lộ Số 3 có thể thường xuyên nhìn thấy
khách du lịch ba lô. Trung Quốc đã viện trợ nơi này rất nhiều, người Hoa làm việc ở đây tiền lương có thể cao hơn so với người bản xứ, điểm này
hoàn toàn trái ngược với Singapore.
Mà ở bên trong khu giải
trí này tất cả đều khác, nhìn không thấy cảnh tượng lạc hậu ở bên ngoài, nơi này chỉ có ngợp trong xa hoa.
“Poipet và thành phố
Sihanouk đều có sòng bạc, nhưng không có sòng bạc nào có thể so sánh với nơi này, giống như em đã nói, nơi này là vương quốc của Quách Quàng
Huy.” Cà phê đã được đưa đến, Nguỵ Tông Thao thêm sữa vào cho Dư Y,
khuấy một chút rồi mới đưa tới trước mặt cô. Trang Hữu Bách ở đối diện
hơi giật mình một chút, vuốt vuốt cằm, đứng dậy cáo từ.
Dư Y cầm lấy cà phê uống
một ngụm, nói: “Ưu thế lớn nhất ở nơi này chính là chính phủ Campuchia.
Chính phủ rất thích Quách Quảng Huy, không chỉ có thể lấy giấy phép sòng bài dài hạn mà cũng cho ông ta vị trí tốt nhất, chi phí thấp nhất, đãi
ngộ tốt. Hèn chi rất nhiều người cũng muốn tới đây mở sòng bạc, Lý Tinh
Truyền cũng vì như vậy.”
Nguỵ Tông Thao cười nói:
“Mục đích của Lý Tinh Truyền không chỉ muốn kiếm tiền, hắn ta nhìn anh
không vừa mắt đã lâu, hai ngày nữa hắn ta cũng sẽ đến.”
Campuchia đang ở giữa mùa mưa, từ sáng đến trưa thời tiết còn rất nắng ráo, chiều đến thì nổi mưa to. Mùa mưa ở nơi này rất dài, liên tục đến tháng mười một. Dư Y từng
đến đây vào tháng tư, cũng đã chịu hết sự tra tấn của mùa mưa, trăm ngàn lần không ngờ rằng không bao lâu lại đến chịu tra tấn lần nữa. May là
điều kiện chỗ cô đang trú rất vượt bậc, đứng ở trong phòng khách sạn
cũng không cảm thấy không thể chịu được.
Nguỵ Tông Thao quẳng tất
cả những chuyện khác cho Trang Hữu Bách lo, buổi tối theo tiếp Dư Y ăn
cơm ở trong phòng khách sạn, vừa ăn vừa giảng dạy cô: “Thái độ làm người của Quách Quảng Huy vô cùng kiêu ngạo, tính tình trước kia cũng rất lập dị. Hai năm trước người phụ nữ của ông ta bất ngờ bỏ mình, tính tình
của ông ta càng biến đổi lớn hơn nữa.”
Dư Y hết sức chăm chú
lắng nghe, hấp thu tin tức rất nhanh, tất cả đều ghi nhớ ở trong đầu.
Nguỵ Tông Thao đưa miếng thịt bò đến bên miệng cô, cười nói: “Đây là mất ăn mất ngủ?”
Dư Y cười cười, cắn xuống một cái, cũng thuận tay cắt một miếng thịt bò đưa tới bên miệng Nguỵ
Tông Thao. Ban đầu Nguỵ Tông Thao nhíu nhíu mày, thấy Dư Y vẫn nâng má
nhìn anh, anh chỉ có thể ăn lấy. Tâm tình Dư Y rất tốt, sau khi ăn xong
liền chui vào lòng anh, ôm lấy anh lười biếng rúc ở trên sô pha.
“Nếu năm đó em không có
bỏ chạy thì sau đó sẽ thế nào?” Lần đầu tiên Dư Y chủ động hỏi tới năm
đó. Cô chưa từng nghĩ tới sẽ cùng một người đàn ông như vầy bước trên
con đường cô đã từng đi. Năm đó cô thật cô đơn, mà nay đã có lồng ngực
để cho cô dựa vào.
Nguỵ Tông Thao đáp: “Nếu lúc ấy em không bỏ trốn thì ngày hôm sau em sẽ không xuống giường được.”
Dư Y dùng sức vỗ anh một cái, hung hăng trừng anh.
Trong nháy mắt đã qua hai ngày, vẫn không thấy bóng dáng Quách Quảng Huy. Trần Nhã Ân báo cáo với Nguỵ Tông Thao: “Chỗ A Sâm hỏi thăm không có tin tức gì, anh ta chỉ để
cho chúng ta đợi thêm vài ngày. Tôi đã bàn bạc qua với người của chính
phủ, mọi thứ đều có thể chuẩn bị xong xuôi.”
Nguỵ Tông Thao gật đầu: “Cô giúp đỡ A Trang khoảng này, do A Trang phụ trách.”
Trần Nhã Ân tiếp nhận, rồi nói: “Hẳn là hôm nay chuyến máy bay của Lý Tinh Truyền sẽ đến.”
Nguỵ Tông Thao bỗng ngẩng đầu.
Lúc đó Dư Y đang chơi ở
trong sòng bài. Cô lấy cớ thiếu hướng dẫn viên du lịch nên đã tìm một
một nhân viên làm việc ở sòng bài làm hướng dẫn viên du lịch tạm thời.
Hướng dẫn viên du lịch
tạm thời là Hoa kiều Malaysia, tên là Trần Phi Lệ, bộ dáng rất xinh đẹp, xử sự cũng rất nhiệt tình, giống như khi Dư Y cùng người chia bài nói
chuyện phiếm, người chia bài nói như vầy: “Cô ấy xinh đẹp lại rất biết
đối nhân xử thế, quan hệ rất không bình thường với A Sâm.”
Dư Y cười nói: “Phi Lệ,
cô có gặp qua phu nhân của ông Quách không? Nghe nói Quách phu nhân sinh ra từ dòng dõi thư hương, là một người phụ nữ tài ba.”
Trần Phi Lệ thở dài: “Vài năm trước tôi có gặp qua bà ấy, bà ấy đối với người ta rất tốt, khi đó
tôi mới mười mấy tuổi, tiếc là bà ấy qua đời quá sớm.”
Dư Y nói: “Ông Quách rất thương vợ của ông, nhất định là rất đau lòng.”
Trần Phi Lệ cũng không
phải là người ngu, biết rõ mục đích chuyến này của đoàn người Dư Y. Cô
ta hỏi gì đáp nấy, cầu gì được nấy, trên tay còn đeo chiếc vòng hơn vạn
Mỹ kim Dư Y tặng, dĩ nhiên là cô ta hết lòng hết dạ.
Dư Y vừa đi vừa tán gẫu
với cô ta, trò chuyện với nhau thật vui vẻ, đi được nửa đường thì đột
nhiên nghe thấy có người hét lên bằng tiếng Hoa: “Lại thắng, em gái!”
Giọng nói thật vang, hơi quen thuộc, là của một người đàn ông. Dư Y hồi
hộp ở trong lòng một chút, không khỏi nhìn chung quanh. Chung quanh khắp nơi đều là người, rất nhiều người Hoa, cô không tìm được gì cả.
Giọng nói kia dường như
luôn ở bên tai, tâm thần Dư Y không yên, thoái thác nói có việc cần đi
trước. Trên đường đi cô luôn nhìn về hai bên, khi đến phòng khách sạn
thì vẫn không có thấy được gì. Sau khi cô vào cửa nhìn thấy mấy người
Trang Hữu Bách đều đang ở đó, bước chân của cô dừng lại một chút. Nguỵ
Tông Thao ngoắc: “Em lại đây.”
Lúc này Dư Y mới đi tới sô pha, ngồi xuống bên cạnh anh.
A Tán liếc mắt nhìn Dư Y
một cái, kêu một tiếng: “Cô Dư”, rồi tiếp tục nói: “Quách Quảng Huy đã
mất tích ba tháng, biết đâu không gọi là mất tích, ông ta vẫn luôn duy
trì liên lạc với cấp cao cá biệt, thỉnh thoảng sẽ truyền đạt mệnh lệnh…”
Dư Y có chút lo ra, Nguỵ
Tông Thao nhíu nhíu mày, đang muốn nắm lấy tay cô thì Trần Nhã Ân ở một
bên vừa tiếp xong cú điện thoại, cô ta bỗng nhiên nói: “Lý Tinh Truyền
đã đến, A Sâm hẹn chúng ta đi phòng hội nghị.”
Mấy ngày không thấy, Lý
Tinh Truyền vẫn khí thế hăng hái như cũ, bốn gã tuỳ tùng ăn mặc chỉnh tề đứng ở phía sau, thoạt nhìn càng giống như hộ vệ hơn. Hắn ta nhìn thấy
mấy người Nguỵ Tông Thao vào cửa thì ánh mắt của hắn ta chỉ nhìn chằm
chằm Dư Y, cười nói: “Cô Dư thật sự là càng ngày càng xinh đẹp, cởi
xuống đồng phục, thật sự là đẹp…”
Hắn ta một câu hai ý, sắc mặt Dư Y không vui nhưng vẫn cười dùng tiếng Anh nói: “Anh Lý thua tới
mười hai triệu, ngược lại bộ dáng nhìn không tốt lắm. A Tông, cách anh
tiếp đãi khách như vậy sẽ doạ khách bỏ chạy mất.”
A Sâm ngồi ở ghế chủ toạ
nghe không hiểu lời nói của Lý Tinh Truyền, nhưng nghe hiểu lời nói của
Dư Y. Anh ta không khỏi nhìn thoáng qua Lý Tinh Truyền, ho khan một
tiếng, mở miệng nói: “Hôm nay mời hai vị đến đây là có một việc muốn
nói.”
A Sâm nhìn lướt qua mọi
người, nói: “Lúc trước tôi giấu mọi người, ông Quách không phải là đi
vắng mấy ngày nay, mà là đã đi vắng từ ba tháng trước.”
Nội dung anh ta nói giống với tin tức A Tán có được, Quách Quảng Huy đã mất tích ba tháng. Cấp
cao của khu giải trí, bao gồm chính phủ vẫn luôn giấu diếm chuyện này
với bên ngoài. Bọn họ chỉ có cơ hội mỗi tháng một lần gặp Quách Quảng
Huy qua video. Quách Quảng Huy không muốn xuất hiện, điều khiển công
việc ở khu giải trí từ xa.
A Sâm bóp bóp hai tay,
nói: “Giữa trưa hôm nay ông Quách rốt cuộc có đưa đến tin tức, kêu các
vị đi tìm ông ấy, ai tìm được ông ấy trước thì chính là đối tượng hợp
tác lần này của ông.”
Mọi người sửng sốt, chỉ nghe A Sâm nói: “Ông ấy đang ở trên một núi nào đó ở Campuchia.”
Không có thêm một tin tức gì nữa, ông ta ẩn thân ở trên một ngọn núi nào đó ở Campuchia.
Campuchia có nhiều núi như vậy, ông ta trốn ở núi nào?
Mấy người từ phòng hội
nghị đi ra, nhất thời đều không nói gì. Lý Tinh Truyền nhíu mày lại, đi
qua bên cạnh mấy người Nguỵ Tông Thao, trực tiếp đi thẳng về phía trước, không bao lâu thì đã quẹo qua một khúc quanh. Lúc này Dư Y mới mở miệng nói: “Ba tháng trước là ngày giỗ của phu nhân Quách Quảng Huy. Năm đó
Quách phu nhân được an táng ở trên một ngọn núi.”
Nguỵ Tông Thao nhìn lại
Dư Y, ngay cả bọn A Tán cũng nhìn lại đây. Dư Y nói: “A Sâm là thân tín
của ông Quách, rõ ràng là anh ta biết được nơi ẩn náu của ông Quách,
những lời này anh ta đã từng nói qua với người yêu của anh ta.”
Nguỵ Tông Thao nhướng nhướng mày, cười nói: “A Tán, dựa theo lời nói của Nhất Nhất, đi điều tra nữa.”
A Tán vội tiếp nhận, rời đi trước.
Dư Y cười cười, đi cùng
bọn họ tới thang máy. Khi tới gần thang máy thì bỗng nhiên khoé mắt lướt qua bóng dáng xuất hiện ở đầu kia của hành lang, tim cô nhảy lên một
cái. Thấy chữ số của thang máy chậm rãi hạ thấp xuống, cô nói: “A Tông,
anh cùng với mấy người A Trang vội thì đi trước đi, em đi shoping nữa.”
Nguỵ Tông Thao “Ừ” một tiếng, chỉ nói: “Cách Lý Tinh Truyền xa một chút.”
Dư Y hé miệng cười cười,
chờ cho đến khi bọn họ đi vào thang máy thì cô mới đi về phía đầu kia
của hành lang. Phía trước là phòng khách sạn, không biết tổng cộng có
mấy phòng. Cô chậm rãi đi tới, tim đập càng lúc càng nhanh. Rốt cuộc cô
đi tới gần chỗ bóng dáng thẳng đứng mới vừa nói ban nãy, cô dừng bước,
nhìn về cửa ở hai bên. Đột nhiên cô nhìn thấy cửa bên tay trái không có
đóng lại, cô bước từng bước về phía trước, nhẹ nhàng đẩy cửa ra một
chút. Phía trước là phòng khác, có một người đang ngồi dưới đất, tay cầm bộ bài tây xào xào, bóng dáng cao lớn mập mạp, cô rất quen thuộc.
Sau lưng có người lặng yên không một tiếng động tới gần, dịu dàng nói: “Nhất Nhất, muốn vào hay không?”
Giọng nói này rất dịu
dàng, Dư Y đã nghe qua rất nhiều năm. Anh ta từng dạy cô học, cũng từng
kể qua những chuyện rất thú vị. Bốn tháng trước Dư Y ở trên du thuyền
nhìn anh ta rời đi, chưa hề nghe qua anh nói một chữ nữa.
Dư Y nói giọng khàn khàn: “Trần Chi Nghị, anh muốn làm cái gì?”
Phía sau yên tĩnh không tiếng động, chỉ có hít thở ấm áp tới gần. Qua hồi lâu Dư Y mới nghe nói một câu…
“Tôi nghĩ là em sẽ nhớ đến anh ta, anh ta là con trai của cha em.”