Cánh Cổng Phản Chiếu

Chương 14: Chương 14: Ngài làm cõi lòng tôi đau nhói




Cô gái vừa dứt lời, cả người đều giữ im lặng. Charles muốn rời đi luôn, hắn không thích bầu không khí gượng gạo này.

Khi hắn thử đứng lên, cô gái không hề ngăn cản. Charles mang theo đồ đạc đi tới quầy thủ thư.

Nhìn bóng lưng Charles rời đi, cô gái như cảm thấy một nỗi buồn man mác.

Thời còn học đại học, Charles vẫn luôn theo đuổi cô. Hắn khác với những gã trai khác đang tán tỉnh cô, bởi vì cô hiểu rõ một điều rằng, Charles luôn mong muốn được chung sống với cố, và chỉ cần cô gật đầu thôi là hai người sẽ chính thức kết hôn.

Còn những gã trai khác chỉ nhìn vào cái túi tiền của cô mà thôi. Kết hôn ư?

Phần lớn trong số họ không có suy nhĩ này, họ chỉ muốn một cuộc sống thú vị, tươi mới, muốn hưởng thụ ánh mắt ước ao của người khác mà thôi.

Cuối cùng cô không trở thành bạn gái của Charles, cũng không trở thành món đồ trang sức của những gã trai khác. Cô đã trở thành một nữ doanh nhân hơn ba mươi tuổi, với sự nghiệp thành công. Hơn nữa cô còn là tình nhân của một nhân vật có máu mặt.

Điều này thì có đáng xấu hổ không? Không. Thân thể của cô, cuộc đời của cô, cô muốn sống như thế nào thì sẽ sống như thế đo.

Hơn nữa đây không phải mục tiêu cả đời của cô, việc làm tình nhân của người khác chỉ là bàn đạp để cô tiến vào xã hội thượng lưu.

Trước kia, khi gặp Charles, cô thường cảm thấy một nỗi buồn vô vớ, sự đau khổ và vui vẻ đều có cả. Thống khổ bởi cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Charles, trong đó ẩn chứa hình bóng tinh khôi nhất của cô.

Vui vẻ bởi đây là một loại xúc cảm vặn vẹo của cô, cô cảm thấy thích thú khi khiến Charles tổn thương.

Anh càng mong tôi học hành tiến bộ, thì tôi càng bê trễ, bởi vậy mới vui.

Nhưng lúc này thì không phải vậy.

Charles ngoái đầu nhìn cô, trong cặp mặt đó đã không còn chỗ cho cô nữa rồi. Trống trải, sạch sẽ, sáng suốt, điều này làm cô thấy vô cùng mất mát.

Con người có đôi khi rất sĩ diện, đây chính là một tật xấu!

Cô gái là dạng người mà khi có người mời ăn, thì cho dù đang đói cũng chối rằng mình đã no.

Charles lòng đầy suy tư đi trả sách. Hôm nay, hắn gặp một vài phiền phức nhỏ. Bời vì khi hắn muốn rời đi, thì có một số việc, một số người níu chân hắn lại.

“Charles...”

Charles nhướng mày hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

Cô gái da đen tóc xoăn với gương mặt hơi ửng hồng đang ấp úng. Bức tranh trước mắt khiến Charles cảm thấy mình đang hoa mắt, bởi một cô gái da đen nếu không xấu hổ tới ngượng chín mặt, thì người bình thường không thể nhìn thấy sự khác nhau giữa xấu hổ và không xấu hổ trên làn da màu đen khỏe mạnh của cô.

“Nữa giờ nữa tôi tan ca, chúng ta đi dạo chứ?

Cô nhìn chằm chằm Charles nói tiếp:

“Tôi biết một quán bar mới mở, hay lắm!”

Một lời mời thiện ý, tiếc rằng Charles còn có việc phải làm nên chỉ có thể nhã nhặn từ chối:

“Xin lỗi nhé, đợt này tôi bận quá. Nếu như rảnh, tôi mời cô...”

Cô gái đang chán nản lập tức vui vẻ đáp:

“Chắc chắn rồi!”

Charles gật đầu ra về.

Cô gái da đen vui vẻ chưa được một phút, người bạn học khi nãy ngồi cùng Charles cũng tới quầy thủ thư. Cô dùng ánh mắt khinh miệt nhìn cô thủ thư rồi thốt lên:

“Tiện nhân”

Charles không biết chuyện này. Khi qua sông, chiếc xe buýt hắn ngồi lại bị chặn lại, hắn đã quá quen với việc kiểm tra hành chính này.

Vẫn là hạ sỹ quan nọ, mấy bữa nay là phiên trực của gã. Charles chủ động cất lời hỏi thăm, vị hạ sỹ quan cũng gật đầu chào lại.

Nhưng lần này gã không bỏ qua Charles, mà đi thẳng tới cạnh hắn hỏi:

“Xin ngài xuất trình thẻ căn cước, chúng tôi cũng phải kiểm tra hành lý của ngài nữa.”

Charles ngạc nhiên rồi vội vàng đứng dậy, rút thẻ căn cước đưa cho vị hạ sỹ quan. Ở bên cạnh, một binh sỹ khác đang kiểm tra đồ đạc của hắn.

“Đã xảy ra chuyện gì thế?“. Hắn không cảm thấy bị xúc phạm.

Việc kiểm tra này đã là thói quen trong xã hội. Thậm chí việc này là để đảm bảo an toàn và trị an xã hội, không có gì xúc phạm cả.

Phải biết rằng, trong thế giới trước của hắn, nhân viên an ninh chẳng những kiểm tra đồ đạc mà còn có thể xâm phạm thân thể người bị kiểm tra.

Vị sỹ quan rất hài lòng với sự phối hợp của Charles. Gã bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, kéo vành mũ kê pi xuống cho kín đáo rồi khẽ nói:

“Người của hội Anh Em sẽ trà trộn để vào Eipedar.”

Charles ra vẻ “biết ngay mà”, thực ra hắn chẳng biết hội Anh Em là cái của nợ gì!

Vị sỹ quan áy náy, thấy binh sĩ kiểm tra xong đồ đạc của Charles thì mang trả lại, nói:

“Đây là làm theo nguyên tắc...”

“Tôi hiểu mà...”

Charles lại ngồi xuống ghế, nhìn xuống hai bên đường. Rìa đường phía gần mặt sông, trên mặt đường còn bám lại một màu nâu đen, đó đều là máu tươi đã khô.

Mạng người, trong thế giới chẳng đáng một xu!

Sau khi về tới hạ thành, Charles cảm giác hít thở cũng dễ dàng hơn. Hắn không về nhà ngay, mà đi tới tiệm đồ cồ. Có một số việc hắn muốn nhờ Ocido.

Chiếc chuông cửa kêu leng keng, sau đó một lát, Ocido đi ra từ bên trong. Khi lão nhìn thấy Charles, khuôn mặt vui mừng đã trở thành hơi hoang mang.

“Gần đây, ta chưa bỏ sót số báo nào của tòa soạn cậu làm việc, ngoài việc có thêm vài tin tức từ thiện thì vẫn chưa thấy tin tức kia...”

Charles tiện tay lật tấm biển đang treo ở cửa, từ phục vụ chuyển sang tạm nghỉ.

Hắn đi tới quầy, nhìn vào phía trong, sau đó tựa vào quầy ngoắc ngon tay với Ocido.

Ocido nghi hoặc nghiêng người về phía trước, hỏi:

“Trả tiền cho tôi được chưa nào?”

Ngay khi tay của Charles lướt qua mặt quầy, hắn nhanh như cắt, thò tay túm lấy cổ áo Ocido kéo giật về phía mình.

Một tiếng bịch vang lên, đầu của lão Ocido đập mạnh vào quầy. May mắn cho lão bởi cái quầy này được làm bẳng thủy tinh rất dày và chắc, nếu không giờ đây đầu lão đã cắm chi chít mảnh thủy tinh rồi.

“Lão lừa tôi à, Ocido, làm quái gì có nghi thức ma pháp đen nào...“.

Không sai, Charles tới để quỵt nợ, tiện đường vòi vĩnh một ít tài liệu ma pháp trận.

Va chạm đột ngột làm Ocido tối xầm mắt lại, suýt nữa ngất lim. Lão cố gắng giật người lại sau nhưng không được.

Charles với một cái dụng cụ mở nút chai, rồi chọc tới sát mắt Ocido.

Động tác của hắn làm lão sợ run, hai tay giơ lên không dám cử động, nhẹ giọng thanh minh:

“Tôi thề, nhân danh mẹ tôi, tôi không có lừa cậu!”

“Họ đặt hàng ở chỗ tôi hai ga-lông máu dê và bột phấn hoa mai. Ngoại trừ hắc ma pháp, làm quái gì mà phải dùng những thứ này chứ?”

Charles vẫn bất động, nói:

“Nhưng chúng không có tiến hành nghi thức ma pháp đen. Lão lừa tôi, bán tình báo giả cho tôi mà còn định đòi tiền tôi á!”

“Ngài Ocido, ta đau đơn quá!”

“Ngài phải đền bù tổn thất cho tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.