Tiếng súng từ bên ngoài vọng tới càng làm những hành khách trên xe căng thẳng hơn. Vị hạ sỹ quan vẫn như chưa nghe thấy gì, gã nhẹ nhàng nhắc Charles đang hơi thất thần:
“Chào anh, anh vào nội thành với mục đích gì?”
Không nhìn khung cảnh bên ngoài nữa, trong ánh mắt của Charles ánh lên một chút sợ hãi đến khó tin. Không cần điều tra, thu thập chứng cứ để tiến hành định tội, cứ thế... mà giết ư?
Chỉ bởi vì người này không mang theo thẻ căn cước, đây là một thế giới điên cuồng tới cỡ nào chứ?
Nhưng cuộc đời phóng viên nhiều năm đã hun đúc cho Charles sự kiên định và bình tĩnh hiếm có, thậm chí hắn còn mỉm cười đáp:
“Tôi muốn tới thư viện trong nội thành để tra cứu một số tài liệu...”
Rồi hắn cầm lấy máy ảnh đang treo trước ngực nói tiếp:
“Tôi là phóng viên, cũng cần có tư liệu viết bài.”
Vị hạ sỹ quan này im lặng gật đầu, gã quay đầu nhìn cái màn hình nhỏ trên cánh tay binh sĩ cấp dưới, rồi ngạc nhiên hỏi lại:
“Anh là sinh viên ư?”
Tuy không rõ vì sao người sỹ quan này lại bất ngờ vì thân phận của mình, nhưng hắn vẫn thừa nhận:
“Đúng vậy thưa cán bộ, tôi là sinh viên tốt nghiệp khoa Văn học học viện thành phố Eipedar.”
Vị sỹ quan liên tục đối chiếu khuôn mặt của Charles với ảnh chụp trên màn hình, sau đó trả tấm thẻ lại cho hắn, rồi nói:
“Anh không nên ở lại hạ thành, anh có thể xin cấp phép để cư trú ở nội thành.”
Không biết có phải do trí nhớ của thân thể này đang dung hợp với ý thức của hắn, hay là hắn đã tìm được cái gì đó từ ký ức vốn phủ bụi, hắn giải thích:
“Tôi còn một đứa em gái...”
Vị sỹ quan ra vẻ đã hiểu, gã đưa thẻ căn cước cho Charles, gật đầu chào sau đó rồi đi.
Nếu như Charles xin cấp phép tư cách cư trú ở nội thành, thì hắn chỉ có thể đi một mình. Sau đó, hắn phải có ba năm liền cư trú với lý lịch sạch, không có bất kỳ hành vi phạm tội nào thì mới đủ tiêu chuẩn để dùng tiền bảo lãnh cho người nhà “di cư” vào nội thành.
Nói cách khác, trong khoảng thời gian này, em gái của hắn phải sống một mình ở hạ thành. Ở hạ thành, một cô bé sống một thân một mình là việc vô cùng khó khắn.
Đương nhiên, vẫn còn những con đường di cư khác. Xã hội này có lúc rất khắc nghiệt, nhưng có lúc lại rất nhân văn.
Ánh mắt những người xung quanh nhìn về Charles cũng thay đổi. Trước khi vị hạ sỹ quan nói ra thân phận của hắn, mọi người đều xem hắn như những người hành khách bình thường, thì hiện tại, họ xem Charles như một nhân vật có chút tiếng tăm trong xã hội.
Charles cất kỹ tấm thẻ, yên tĩnh ngồi trên xe nhìn ngắm phong cảnh qua cửa kính. Nhưng đáy lòng hắn đã không còn bình tĩnh như trước.
Rất nhanh, cuộc kiểm tra đột xuất chấm dứt. Vị hạ sỹ quan dẫn theo binh sĩ xuống xe. Bầu không khí trong xe lập tức trở lại bình thường. Trên khuôn mặt căng thẳng của mọi người đã lộ ra những nụ cười. Thậm chí, có người còn đang tạ ơn trời đất, quỷ thần phù hộ...
Sau một cái rung nhẹ, chiếc xe buýt hơi nước đã bổ sung xong nhiên liệu. Nó lừ lừ đi ngang qua một trạm gác, tiến về phía nội thành.
Một con sông, ngăn cách hai thế giới!
Đây là cảm giác của Charles. Bên kia sông là hạ thành, nơi mà tối tăm và ẩm thấp dường như là mãi mãi. Mọi người như sống trong một thế giới tuyệt vọng màu xám.
Những người khách bộ hành với khuôn mặt chết lặng có thể làm phát điên những ai yếu ớt. Đấy là một thế giới màu xám nặng nề, áp lực.
Nhưng qua bên kia cầu, tiến vào nội thành, cả thành phố dường như... sống động hẳn lên.
Các công trình kiến trúc của thành phố đều độc đáo và khác biệt, không còn là một chỉnh thể lê thê, nhàm chán như những ngọn núi. Ở đây cũng có những đỉnh, những tháp, những vòm, đủ loại hình dáng và phong cách kiến trúc khiến cho người ta cảm thấy đây mới là một nơi bình thường để con người sinh sống.
Những ánh đèn sặc sỡ đầy tính nghệ thuật cùng với cờ hoa hai bên đường làm đôi mắt của người xem sáng lên.
Đi trên vỉa hè sạch sẽ là những hành khách đầy kiêu ngạo, trang trọng và tự tin. Mỗi bước đi của họ như hòa nhịp với một bản nhạc kịch vô cùng thú vị nào đó.
Đây chính là nội thành, trung tâm của thành phố Eipedar. Là nơi ở của tầng lớp trung lưu và những gia tộc giàu có.
Sau khi chiếc xe tiến vào nội thành thì dừng lại tại một giao lộ. Phương tiện giao thông công cộng ở hạ thành không phù hợp để lưu thông trong đường phố nội thành. Đầu tiên là nó không phù hợp với mỹ quan đô thị, hơn nữa đây là phương tiện giao thông dành cho những người ở đáy xã hội. Người trong nội thành không muốn đế giày của mình bị bẩn, dù về mặt vệ sinh, chiếc xe này rất sạch sẽ.
Charles hít một hơi thật sâu, trong không khí không hề có mùi dầu hôi cháy khét lẹt, không có mùi hôi hám của rác thải công nghiệp, càng không có... mùi vị của áp lực.
Nơi đây, bầu không khí dường như tràn ngập thứ gọi là hơi thở “Tự do“.
Hít thở không khí trong lành mang tới cho mọi người sự hưởng thụ không gì sánh được. Chales lấy tay dụi cánh mũi hơi ngứa, đứng ở sân ga nhìn biển số xe một lúc. Sau đó, đi lên một chiếc buýt khác để tới thư viện.
Xe buýt trong nội thành nhỏ hơn một chút so với hạ thành. Nhưng nội thất trong xe rất xa hoa, sàn xe lát gỗ, phần chân vách xe được dán gạch men, phía trên thì được phủ một lớp da mềm mại.
Trong xe không xô bồ chen chúc mà được chia thành ba khu vực rõ ràng.
Khu thứ nhất là các ghế phổ thông rất sạch sẽ, gọn gàng. Các hàng ghế được xắp sếp ngay ngắn, phía dưới tay vịn của ghế còn một tấm ván gỗ nhỏ. Khi cần, hành khách có thể cố định tấm ván này bằng một cái chốt đã được gắn sẵn và sử dụng nó như một chiếc bàn nhỏ.
Khu thứ hai được lắp đặt các thiết bị tốt hơn. Hơn nữa các hàng ghế cứng được thay thế bằng những chiếc ghế nệm mềm và êm. Trước mỗi chiếc ghế đặt một cái bàn tròn nhỏ, trên mặt bàn có một bình hoa tười và một cái giỏ nhỏ.
Hoa quả trong giỏ được miễn phí, hơn nữa đã được rửa sạch. Trên bề mặt của chúng còn đọng lại vài giọt nước, chỉ nhìn thôi cũng có thể tượng tượng đến vị ngon ngọt của chúng khi nhấm nháp.
Còn khu cuối cùng..., là những phòng độc lập, không nhìn được bài trí bên trong.
Charles chỉ có thể ngồi ở khu vực thứ nhất tên xe. Thông tin trên thẻ căn cước của hắn cho thấy đãi ngộ giai cấp của hắn chưa đủ để ngồi ở khu vực khác. Hắn phải phấn đấu trong một thời gian nhất định, hoàn thành nghĩa vụ thuế hàng năm thì xếp hạng của hắn mới tăng lên. Có như thế, hắn mới có thể hưởng thụ trọn vẹn hơn các dịch vụ công cộng.
Thế giới này có một câu danh ngôn rằng:
“Bạn cống hiến cho xã hội nhiều bao nhiêu, xã hội sẽ cho bạn hưởng thụ cuộc sống tốt bấy nhiêu.”
Nhưng trước đó, hắn chỉ nhìn ngắm mà thôi.
Lúc này, cõi lòng phẳng lặng của Charles lại trào lên. Đây là một thế thế giới khác biệt, sinh mệnh tuy quý giá nhưng cũng rẻ rúng.
Sinh mệnh quý giá hưởng thụ những thứ xa hoa mà vô số người chỉ thấy trong mơ. Còn sinh mệnh rẻ rúng, có thể chỉ bởi một sự việc nhỏ nhặt mà trở thành quá khứ nơi lòng sông.
Mọi người đã coi đây là sự hiển nhiên. Họ dùng ánh mắt cao sang liếc nhìn những kẻ không bằng mình. Rồi lại cúi người, bày ra vẻ mặt tươi cười, khiêm tốn để bợ đỡ những kẻ mình không bằng.
Một thế giới kỳ quái, một thế giới đáng sợ, và cũng là một thế giới đầy hiện thực.
Trong lúc Charles đang suy tư, chiếc xe buýt chợt hơi lắc lưu, rồi bên tai hắn truyền tới tiếng nhắc nhở nhẹ nhàng của người phụ xe.
“Đã tới thư viện thành phố, xin mời hành khách cần xuống xe đi lối cửa sau, cảm ơn hành khách đã sử dụng dịch vụ của chúng tôi, hẹn gặp lại...”