Một phóng viên có tầm ảnh hưởng đối với xã hội thì cần có tốt chất nào?
Đây là một vấn đề rất phức tạp và duy tâm. Mỗi người đều có những đáp án riêng của mình. Đại đa số người khi đối mặt với những thời khắc cần thể hiện ra tố chất phi thường của bản thân, họ lại càng khiến sự việc càng thêm khó khăn.
Charles cho rằng, muống trở thành một phóng viên giỏi, điều đầu tiên phải có đó là sự kiên trì và nhẫn nại, phải giống như một tay súng bắn tỉa vậy. Bạn phải có thể kiềm chế bản thân, phải chịu được sự cô đơn, lạnh lẽo.
Vì để đạt được một tin tức và vài bức hình quý giá, hắn từng mang theo lương khô, ẩn núp mở một khu vườn tới bốn ngày thời gian để rồi chụp được những tấm ảnh vô cùng đắt giá.
Trong bốn ngày này, ngoài nhu cầu ăn uống và vệ sinh tối thiểu, hắn lặng im không cựa quậy, và thành quả là sau một bài báo, một gã có tiếng tăm trong xã hội đã bị đạp xuống bùn đen, trở thành một đống vàng ươm thối hoắc.
Hắn có đủ sự kiên nhẫn, vậy nên hắn chọn náu mình ở tầng cao nhất của nhà kho, trong một góc có thể quan sát toàn bộ phía dưới, yên lặng chờ...
Khoảng hơn một giờ chiều, có vài công nhân bốc xếp chuyển tới vài kiện hàng từ bên ngoài.
Hàng hóa được đặt trên một chiếc xe đẩy. Khi đưa hàng tới đúng vị trí, một người công nhân gạt chiếc cần dài cạnh hệ thống ray trượt dọc, chỉ nghe một tiếng xùy, hơi nước phun ra xung quanh xe đẩy. Phần giá đặt hàng hạ xuống, hàng hóa đã được chuyển tới đúng vị trí.
Ba người công nhân không rời đi ngay mà dừng lại hút thuốc. Charles nhớ rằng khi hắn vào nhà kho, ở đây có treo các biển cảnh báo cấm lửa, bao gồm cả hút thuốc.
Nhưng một điều dễ hiểu rằng khi chưa có những thiệt hại lớn, chẳng ai thèm quan tâm đến những cảnh báo này cả.
“Cái kho này để không bốn tháng trời, sắp hết hạn thuê, thế quái nào hôm này lại có hàng về nhể?”
Một gã công nhân vừa rít một hơi thuốc, vừa nhìn tờ hóa đơn trong tay.
Họ làm việc cả ngày ở đây, mỗi người đều phụ trách một khu vực riêng, nên đối với “địa bàn” của mình nắm rõ như lòng bàn tay.
Tiền thuê một nhà kho như này là mười lăm tệ một ngày, một tháng là bốn trăm năm mươi tệ. Bốn tháng đã là một con số không nhỏ.
Điều khiến người ta thắc mắc không phải thời gian thuê kho lâu như vậy. Mà là mười hai giờ đêm nay sẽ hết hạn thuê kho, thế mà vào ngày cuối cùng lại có mấy thùng hàng được chuyển tới. Điều này khiến người khác thấy không bình thường.
“Cần kiểm tra không?”
Một công nhân khác dùng tay vỗ vài cái lên chiếc thùng bên canh rồi hỏi.
Charles hơi cau mày, hắn không mong mấy gã công nhân này vẽ chuyện. Một khi họ mở những chiếc thùng này ra, rất có thể sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Trong các kho hàng, việc này rất bình thường, đây cũng là mánh lới kiếm thêm của đám công nhân.
Thi thoảng, trong quá trình vận chuyển, một số hàng có giá trị có thể bị va đập hoặc rách hỏng. Thực tế chúng bị kẻ gian mở ra, một khi xác định được hàng hóa bên trong có giá trị, thì cớ gì mà không chôm chỉa?
Ba ngươi hơi do dự, họ đã nghe rất nhiều tin đồn về cái gọi là vận may kia, nhưng còn chưa gặp người nào được như trong lời đồn. Bởi không ai có thể chứng minh những người đó còn sống sót lành lặn, rất có thể họ đã nằm im lìm dưới đáy sông rồi.
“Chỉ mở ra xem thôi...”
Họ vẫn cố thuyết phục bản thân. Nghe vậy, Charles cau mày khẽ ho một tiếng.
Tiếng ho này không lớn, bình thường sẽ chẳng ai để ý cả. Nhưng chính tiếng ho này khiến ba công nhân trở nên căng thẳng.
Cái nhà kho trống không, chẳng có quái gì cả, nhẽ nào ở bên ngoài?
Sắc mặt ba người thay đổi, lập tức đẩy chiếc xe đẩy ra ngoài nhà kho rồi đóng cửa lại.
Charles tiếp tục nhắm mắt, yên lặng chờ đợi, ngay cả nhịp thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Hơn tám giờ tối, cửa nhà kho lại được mở ra.
Trong bóng tối, vị trí ẩn núp của Charles càng thêm kín đáo. Hắn trốn ở phía sau cửa sáng, đây là góc chết của thị giác.
Điều duy nhất khiến hắn không hài lòng là lão già Ocido ở tiệm đồ cồ, thời gian mà lão nói với hắn quá muộn.
Sau khi cửa nhà kho mở ra một lát thì từ từ đóng lại.
Có năm người đi vào, hai nam ba nữ.
Cả ngày hôm nay nắng ráo khiến nhiệt độ ngoài trời rất cao. Những người này đều mặc những bộ quần áo thoáng mát. Trong đó có một người phụ nữ, khi nhìn qua thì tựa như đang mặc bộ đồ múa ba lê chưa kịp thay ra, không khác gì không mặc quần áo.
Nếu những thứ đồ trang trí không che nổi thân thể của cô ta được gọi là quần áo, vậy thì cô ta đã mở ra một xu thế thời trang mới.
Những người này sau khi vào nhà kho bèn tiến hành kiểm tra các kiện hàng, sau khi xác nhận hàng nguyên đai, nguyên kiện, họ lập tức khóa chặt cửa nhà kho từ bên trong.
Sau đó, họ không trao đổi gì thêm mà nhanh chóng bố trí lại hiện trường một cách thành thạo. Tới lúc này, Charles đã nhận ra một vài điểm khác biệt trên đám người này, họ không giống như người ở hạ thành.
Nếu không tính người phụ nữ ăn mặc quái dị, thì những người còn lại đều khoác trên mình quần áo và trang sức khá phù hợp với hạ thành, nhưng họ không phải người hạ thành.
Đây không phải là kết luận căn cứ trên cảm giác. Trong khuôn mặt những người này có một thứ mà phần lớn người hạ thành không có, đó là tự tin.
Sự tự tin và ngạo nghễ đối với những thứ xung quanh là thứ mà hắn mới thấy vào hôm qua, khi đi tới nội thành, thứ mà chỉ những người nội thành mới có!
Hắn rất hài lòng với chiếc máy ảnh đã được độ lại của tòa soạn. Khi màn chập khép lại không hề phát ra tiếng động, việc này giúp hắn có thể yên tâm chụp hình mà không bị phát hiện.
Năm người mở tất cả các kiện hàng ra. Bên trong có rất nhiều thứ Charles đã biết, nhưng cũng có những thứ hắn chưa thấy bao giờ, đặc biệt còn có một bức tượng.
Bức tượng này dài một thước, rộng nửa thước (1 thước khoảng 33 cm), có hai màu đen trắng.
Hắn không biết nên dùng từ nào để miêu tả bức tượng. Trông nó như một người có một chiếc cánh trắng đứng trong một cái vỏ trứng mày đen, trên thân trượng còn có một khối lấm tấm đen.
Charles vừa nhìn ma pháp trận những người này đang bố trí phía dưới, vừa nhớ lại nội dung trong những quyển sách hôm qua. Theo đó, trong sách không nhắc tới việc nghi thức hiến tế trong ma pháp đen cần dùng tới bức tượng gì đó.
Hắn không biết suy đoán của mình có đúng không. Nhưng với kinh nghiệm sống hơn ba mươi năm ở một thế giới khác của mình, Charles cho rằng trong số những hành vi mang tính chất tôn giáo, quá trình cần dùng tới tượng thì không phải hiến tế mà là tế tự mới đúng.
Hiến tế và tế tự đều có một chữ tế, nhưng tính chất không hề giống nhau.
Nói đơn giản, hiến tế giống như dâng đồ ăn cho một tồn tại nào đó.
Mà tế tự là quá trình biểu diễn một số nghi thức cho tồn tại kia thưởng thức, khiến họ thỏa mãn.
Hắn cũng chẳng quan tâm nhiều đến thế nữa. Sau khi tận tình hỏi thăm con giá, vợ và mẹ của Ocido, Charles lại chăm chú vùi đầu vào công việc.