● GẢ CHO NGƯỜI CÕI ÂM ●
- Chương 1 -
Bỏ bỏ, gì cũng làm hết, moa moa ông chủ!
“Vậy đã quyết định xong chưa?”
“Ừm.” Quả Đông gật gật đầu, mái tóc mềm mượt khẽ phất phơ theo.
“Ký vào hợp đồng dưới đây.” Đối phương đưa một bản hợp đồng đã chuẩn bị từ sớm, cuối cùng dùng giọng nói chỉ có mỗi mình nghe thấy nhắc nhở một câu, “Người liên hệ đã viết rõ, khi chết sẽ gửi trợ cấp hỏa táng...”
Tai Quả Đông vểnh lên, con ngươi đen nhánh lập tức sáng rỡ, “Trợ cấp hỏa táng ư? Bao nhiêu vậy?”
Đối phương kinh ngạc nhìn sang, sắc mặt trở nên kỳ quái, “... Tiền lương nửa năm.”
Quả Đông tức khắc mừng rỡ, mặt tươi như hoa nở.
***
Theo phố ăn vặt đi về phía trước, ở hai phần ba con đường thì rẽ trái băng qua con hẻm lát đá xanh, một cánh cửa sắt lớn sắt đã mục nát sừng sững trước mặt.
Quả Đông kéo cửa sắt, lách người bước vào trong tiếng ken két khiến da đầu người khác tê dại.
Sau cửa sắt là một con đập nhỏ hoang tàn cỏ dại mọc um tùm, cuối đập là một cánh cửa sắt nhỏ hơn. Đi vào sâu nữa là làn đường chạy xuống, sâu thêm mười mét, bên trong là nhà kho rộng cả trăm mét vuông.
Quả Đông đi xuống, bên trong có ba cánh cửa sắt đen sơn đỏ lớn, trên cửa dán rất nhiều tranh vẽ hoa văn đã cũ nát, kỳ dị rợn cả người.
Công việc của Quả Đông là canh giữ nhà kho này, chín giờ đi năm giờ về.
Công việc hơi lạ thật, nhưng Quả Đông lại rất hài lòng, suy cho cùng tiền lương cộng với các loại trợ cấp thì một tháng anh có thể nhận tới năm mươi ngàn. Miễn là không có rắc rối, có lẽ anh sẽ sớm trả hết khoản vay trả góp trong vòng hai mươi năm.
Vừa nghĩ đến căn nhà búp bê phiên bản giới hạn của riêng mình, tâm trạng Quả Đông rất tốt.
Đầu anh lắc nhè nhẹ, mái tóc bồng bềnh theo cử động của đỉnh đầu hất lên một chỏm tựa mầm hoa nhỏ đang chớm nở.
Con thỏ vải anh ôm chặt trong lòng trông như bị băm tàn nhẫn rồi khâu bừa lại. Không để ý tiếng trò chuyện từ sâu trong nhà kho, miệng lẩm bẩm giai điệu tẩy não vừa nghe được trên đường, “Ông chủ khốn nạn cờ bạc rượu chè, nợ ba trăm năm mươi triệu, dẫn cô em vợ bỏ trốn...”
Quả Đông đang vui vẻ thì thấy một nhóm người đi ra từ làn đường.
Người đi đầu có mái tóc đen buộc dài tới lưng, khuôn mặt ưa nhìn, nhưng sắc mặt lại tệ như người nào nợ cậu ba trăm năm mươi triệu. Rõ ràng là cô em vợ của cậu ta, úi, không, ông chủ.
“Thứ đó nhất định là vật sống cấp A, lúc chúng ta đi qua cả tòa nhà thì chỉ còn mỗi thi thể, xác chết tắm máu nằm khắp nơi, mùi hôi quả thật có thể làm người ta ngạt chết...” Nhậm Phi Lâm đang nói chuyện, nhìn thấy Quả Đông thì lập tức im bặt, những người khác cũng im nốt.
“Đến làm việc đi.” Nhậm Phi Lâm thuộc phòng nhân sự, chính cô chịu trách nhiệm về việc Quả Đông ứng tuyển.
Mỗi tháng cô từng nhận ứng tuyển ít nhất năm sáu người canh cửa nên đã sớm chết lặng rồi. Nhưng cô rất ấn tượng về Quả Đông, bởi vì Quả Đông là người duy nhất nghe thấy có trợ cấp hỏa táng thì vui vẻ không thôi.
“Chào buổi sáng.”
“Phải rồi, có đồ gì để sau hẵng chuyển qua, giờ nguy hiểm lắm. Chắc phải để ở đấy hai ngày, hai ngày này cậu cũng đừng vào kho hàng...”
“Được.” Quả Đông ngoan ngoãn ghi nhớ.
Nhậm Phi Lâm dặn dò xong, cả nhóm người đều rời đi.
Nhà kho lại trở nên yên tĩnh, Quả Đông nhìn làn đường tối như mực và cánh cửa sắt thấp thoáng bên trong, lờ đi thứ cứ kiên trì bắt chuyện với mình, siết chặt con thỏ trong lòng, đi vào phòng canh cửa cạnh cánh cổng sắt nhỏ.
Đến mười một giờ rưỡi trưa, đúng giờ Quả Đông ra ngoài đi ăn.
Loài người không chịu ăn gì sẽ chết bất đắc kỳ tử. Quả Đông rất nghiêm túc tuân theo quy tắc, anh muốn làm người bình thường.
Khi anh quay trở lại, cánh cửa sắt lớn phía ngoài bị mở ra, có hai chiếc xe tải lớn đang đỗ trước cổng, một nhóm người mặc đồng phục màu xanh lam đậm đang chuyển đồ ra khỏi xe.
Xe rất lớn nhưng đồ lại rất nhỏ, chiếc hộp gỗ chỉ to bằng lòng bàn tay.
Những người đó cực kỳ căng thẳng, trên trán vài người đã túa mồ hôi lạnh khi mang chiếc hộp xuống. Ngay cả ông chủ của anh bị cô em vợ lừa mặt mày cũng đầy nghiêm túc.
Từ xa Quả Đông nhìn thấy bọn họ cầm chiếc hộp vào nhà kho dưới lòng đất, lúc này mới đi vào phòng canh cửa.
Sau đó đám người ấy chơi đùa bên dưới hồi lâu vẫn chưa đi ra, dường như đã xảy ra chuyện.
Mắt Quả Đông sắp díp lại ngáp một cái, đang suy nghĩ không biết lúc nào những người đó sẽ ra ngoài, khóe mắt anh thoáng thấy ông chủ ngoài cửa sổ vừa đi ra từ làn đường, vừa quan sát mình.
Cậu bước ra từ trong bóng tối, khuôn mặt lạnh lùng từ tối mù đến sáng rồi dần dần sáng ngời. Trên người cậu toát ra vẻ sắc bén vô hình, cộng thêm mái tóc đen dài tới lưng, kiếm dài giắt ở eo cùng đôi mắt khi nhìn người khiến người muốn né xa ngàn dặm. Cả người cậu như lưỡi kiếm lạnh lẽo tuốt khỏi vỏ, khí thế hung hãn làm người ta không thể làm ngơ.
Đi làm ngáp còn bị bắt tại trận, Quả Đông vội vàng ngồi thẳng người, mắt nhìn phía trước. Cậu là ông chủ tốt, hẳn sẽ không trừ lương của anh đâu.
Trần Nhiên nhướng mày.
“Trần Nhiên.” Giọng nói quen thuộc từ đằng sau truyền tới.
Trần Nhiên không có kiên nhẫn để nghe, bước đi nhanh hơn.
Đám người kia không biết điều chút nào, trực tiếp đuổi theo ngăn Trần Nhiên lại, “Chúng ta nói chuyện đi.”
“Nói chuyện gì?”
“Đồ chúng tôi đã đưa về, sự tình cậu cũng biết rồi. Nhất định phải giải quyết càng sớm càng tốt, tôi sẽ không lắm lời nữa.” Người vừa mở miệng là người lớn tuổi nhất trong đám người, mặt chữ điền, mày lưỡi dao, không nộ tự uy.
Trần Nhiên không phản ứng, tầm nhìn nơi khóe mắt liếc về phía phòng canh cửa có người nào đó ngồi thẳng tắp. Quả Đông sắp không nhịn nổi nữa rồi, anh muốn ngáp.
“Tôi muốn nói chuyện về cậu.” Giọng Mặt Chữ Điền thay đổi, hết sức nghiêm túc.
“Tôi ư? Tôi thì có chuyện gì chứ?”
“Chuyện tới nước này cậu còn muốn giả ngu đấy à?” Người bên cạnh đã thiếu kiên nhẫn.
Mặt Chữ Điền ngăn hắn lại, người đàn ông đó không phục Trần Nhiên, nhưng Mặt Chữ Điền nói thì hắn không thể không nghe. Hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn Trần Nhiên, sau đó im miệng.
Mặt Chữ Điền hít một hơi thật sâu nhìn vào đôi mắt ác ý của Trần Nhiên, “Những người vào phó bản cùng cậu trước đây không một ai sống sót trở ra, tất cả đều đã chết ở trong đó. Tin đồn về chuyện này lan ra ngoài sôi sùng sục cả rồi, đến nỗi có người còn cho rằng cậu cố ý giết bọn họ, cậu không nghĩ mình nên giải thích chút gì sao?”
Trần Nhiên cười khẩy, “Giải thích cái gì, bản thân không có bản lĩnh thì chết thôi, còn muốn trách người khác nữa à?”
“Trần Nhiên!” Mặt Chữ Điền trầm giọng quát, “Bọn họ là cấp dưới được phân dưới quyền quản lý của cậu, cậu là cấp trên của bọn họ, đương nhiên phải chịu trách nhiệm về việc sống chết của bọn họ!”
“Tôi không phải bảo mẫu đâu, thế nên muốn sữa thì về nhà tìm mẹ đi.” Nét mặt Trần Nhiên đầy lạnh nhạt châm chọc.
Mặt Chữ Điền giận nóng mắt, hắn muốn xé rách khuôn mặt Trần Nhiên, nhưng chỉ dám tưởng tượng.
Trần Nhiên tính cách ngạo mạn như chó điên, không biết ghìm mình vẫn có thể trở thành cục trưởng phương Đông đã đủ chứng minh rất nhiều việc. Chí ít về sức chiến đấu, không ai sánh bằng cậu. Ngay cả ba cục trưởng phân cục khác trông thấy cậu đều phải nhượng bộ phần nào.
Trần Nhiên xoay người định bỏ đi, nhưng Mặt Chữ Điền lại chắn trước mặt cậu một lần nữa.
Mặt Chữ Điền cầm một tập tài liệu nhét vào ngực Trần Nhiên, “Qua thảo luận của chúng tôi, từ giờ về sau cậu phải lập đội hành động dưới sự giám sát của những người khác. Đây là danh sách tinh anh của tổ chức, cậu chọn một người, người đó sẽ là đội trưởng, trong phó bản cậu phải nghe lời người ta và hãy đảm bảo an toàn cho người ta.”
Không chờ Trần Nhiên nói gì, Mặt Chữ Điền tiếp lời, “Nếu cậu nhất quyết từ chối, vậy chúng tôi phải xem xét việc cách chức của cậu, hoặc để cậu rời tổ chức, thậm chí như biện pháp cuối cùng...”
Trong mắt Trần Nhiên lập tức mất đi độ ấm, tựa như đêm lạnh, cậu lại giống như tử thần sắp đặt cái chết.
“Những năm qua hầu như cậu đã kiểm tra tất cả phụ linh sau cửa canh, tôi không biết rốt cuộc cậu đang tìm cái gì, nhưng nếu không thể tiếp tục ở lại tổ chức...”
“Đây là uy hiếp đấy à?” Sát ý Trần Nhiên nổi lên.
Sắc mặt Mặt Chữ Điền trong nháy mắt đã tái mét, yết hầu chuyển động. Nếu Trần Nhiên muốn ra tay thì căn bản không ai có thể ngăn cản, bọn họ nhất định sẽ chết chắc.
“Thế này để tốt cho tất cả mọi người thôi.” Mặt Chữ Điền gắng sức giữ mình kiên cường, nhưng lời giải thích có vẻ thiếu sức mạnh, “Những lời đồn đại bên ngoài chúng ta không thể bỏ qua, với lại đây cũng vì tốt cho cậu mà.”
Trần Nhiên cụp mắt, ánh mắt đảo qua danh sách trên tay, cậu đang nghiêm túc suy nghĩ về khả năng giết người.
Trần Nhiên im lặng cứ như sự yên lặng trước khi núi lửa phun trào, khiến đám người Mặt Chữ Điền không kìm lòng mà nín thở.
Lúc Trần Nhiên ngước mắt lên lần nữa, họ đã bị ngộp đến nỗi đỏ bừng cả mặt.
Trần Nhiên vẫn chưa làm loạn, cậu trào phúng nhếch nhẹ khóe miệng, đôi mắt dời qua nơi khác, tay chỉ về phòng canh cửa, “Tôi chọn anh ta.”
Tuy chỉ là người canh cửa, nhưng cũng được coi là người của tổ chức. Mặt Chữ Điền chỉ nói phải là người của tổ chức chứ không nói phải là người nào.
Trần Nhiên nói xong thì quẳng danh sách vào ngực Mặt Chữ Điền.
Mặt Chữ Điền còn chưa kịp kinh ngạc bởi việc Trần Nhiên gọn lẹ đến thế, sự chú ý của anh đã bị Quả Đông thu hút, “Cậu ta hả? Một người canh cửa không biết gì hết, không được...”
Giọng nói hắn đột ngột ngừng lại vì vẻ mặt khó chịu của Trần Nhiên, cậu đã sắp mất hết kiên nhẫn.
Mặt Chữ Điền im lìm, Quả Đông trong phòng canh cửa đã cố vờ như mình không tồn tại, nhưng lại không nhịn được thò đầu ra ngoài cửa sổ trưng ra biểu cảm cự tuyệt, anh còn đang trả góp mà, “Tôi rất hài lòng với công việc hiện tại của mình.”
Cả nhóm Mặt Chữ Điền đều để lộ vẻ vui mừng.
Tầm mắt Trần Nhiên lướt qua gương mặt Quả Đông, cuối cùng dừng ở con thỏ trong lòng Quả Đông, “Tính phí làm thêm giờ.”
“Tính phí làm thêm giờ sao?” Hai mắt Quả Đông phát sáng.
“Tăng ca một lần, tiền lương một tháng.”
“Tôi sẽ đi.”
Bỏ bỏ, gì cũng làm hết, moa moa ông chủ!
“...”
Ngũ quan Mặt Chữ Điền vặn vẹo, Trần Nhiên nhướng mày đầy hứng thú.
Ánh mắt Mặt Chữ Điền tức tối lia qua người Quả Đông, vẫn muốn tranh cãi tiếp, “Cậu nghĩ cho kĩ đi. Dẫn một người chả biết gì vào đấy, cậu còn phải nghe lời và đảm bảo an toàn cho cậu ta nữa, lỡ như...”
Hắn ồn ào như thế không những muốn làm Trần Nhiên bực mình, mà còn muốn nhân cơ hội nhốt con chó điên Trần Nhiên này lại, tốt nhất tài năng nên để hắn sử dụng.
Trần Nhiên không chờ hắn nói nốt ngắt lời ngay, “Có khác biệt gì à?”
Mặt Chữ Điền nghẹn họng, quả thực đối với Trần Nhiên không có gì khác biệt. Dù cho bọn họ hao tâm tổn sức tuyển chọn những tinh anh ấy thì trước mắt Trần Nhiên cũng chỉ là kẻ kéo chân.
Trần Nhiên nhìn Quả Đông đang ló đầu trước cửa sổ, “Còn chuyện gì nữa không?”
Những người khác cũng phát hiện, nhao nhao nhìn sang.
Tìm được cơ hội, Quả Đông lật đật hỏi: “Giải quyết tiền làm thêm giờ làm sao hở?”
Mọi người đều sửng sốt, Trần Nhiên cũng y như thế.
Một lát sau, khóe miệng Trần Nhiên nhếch lên, “Giờ giải quyết đi.”
Hai má Quả Đông ửng đỏ, đôi mắt sáng rực.
Giữa lúc đang nói chuyện thì dưới làn đường có người vội vàng chạy tới, “Cục trưởng, thứ kia đã tỉnh rồi, lần này là tỉnh hẳn!”
Gần như cùng một lúc, trong nhà kho dưới lòng đất phát ra một âm thanh kẽo kẹt sởn gai ốc. Theo sau là từng luồng gió lạnh hòa lẫn tiếng cười của người phụ nữ, khiến mọi người tưởng như mình đã bị thả vào một ngôi nhà cổ giữa đêm khuya.
Giây phút ấy đám người Mặt Chữ Điền mặt cắt không còn giọt máu, trong mắt chỉ toàn sợ hãi, thậm chí một vài người còn lùi ra xa làn đường theo bản năng.
Trần Nhiên thu hết vào mắt, cậu chế nhạo họ rồi nhìn về phía Quả Đông.
Khi nhìn rõ Quả Đông đang làm gì, Trần Nhiên sững người trong chốc lát. Quả Đông móc từ đâu ra một cuốn sách nhỏ màu đỏ sẫm to bằng lòng bàn tay. Anh đang hí ha hí hoáy viết, ở đầu trang là dòng chữ “Hợp đồng làm thêm giờ” cứng cáp khỏe khoắn.
Khóe miệng Trần Nhiên giật nhẹ, đạp văng cửa phòng canh, kéo Quả Đông đi vào nhà kho giữa tràng cười rỉ rả của cậu.
Đi được nửa đường, ở nơi sáng tối giao nhau Trần Nhiên quay lại vô cùng thân thiện nhìn mấy người kia, “Hay mấy người đích thân giám sát tôi luôn đi?”
Mặt Chữ Điền lui về một bước, sắc mặt đen kịt. Dám chắc Trần Nhiên sẽ làm được chuyện lôi bọn họ vào chung chỗ chết.
Trần Nhiên không thèm giấu đi sự giễu cợt trong mắt, xoay mình kéo Quả Đông bước xuống dưới.
Dưới lòng đất, nhà kho vốn an tĩnh đã loạn xị cả lên. Ai nấy đều rút vũ khí thủ thế chiến đấu, như thể tai họa đang đến gần.
Chiếc hộp được mang tới trước đó nằm trên đất, rơi giữa đám người, phần nắp đã nảy ra để lộ mũi giày thêu màu đỏ chỉ to cỡ một bàn tay.
Nó đỏ đến mức trông như máu nhỏ giọt, rành rành là vật chết, nhưng lại tươi sống không lý giải nổi, hệt như có thứ gì đó chui từ bên trong ra, loại cảm giác thế này làm cho người ta phải dựng cả tóc gáy.
Quả Đông chỉ mới thấy được mũi giày màu đỏ thì trước mắt đã tối sầm. Khi mở mắt lại, đất trời giờ đây đã thay đổi.