Canh Cửa Ở Ngục Giam Trại Địch

Chương 4: Chương 4




● GẢ CHO NGƯỜI CÕI ÂM ●

- Chương 4 -

Chỉ biết khóc, có thấy chán chưa hả?

Dưới ánh nhìn chăm chăm lạnh buốt của Trần Nhiên, Lý Trác Phong chọn ngồi một góc xa cửa với mép giường, anh ta nào giống Quả Đông không có thần kinh đấy đâu.

Lời đồn Trần Nhiên giết những người cùng đi vào phó bản không phải là tin đồn vô căn cứ mà là chuyện có thật. Nghe nói tại một phó bản cấp S, vì quỷ có thể chiếm hữu cơ thể con người mà họ không hề hay biết, họ không tìm ra quỷ sẽ không thể thoát ra được, ngay lúc ấy Trần Nhiên đã giết sạch tất cả mọi người...

Dưới tình huống này, thật khó để phân rõ phó bản quỷ ma đây đáng sợ hơn hay sự hiện diện của Trần Nhiên đáng sợ hơn nữa.

Ý tốt của mình lại bị khước từ một lần nữa, Quả Đông chớp chớp mắt vô tội, anh hơi tủi thân.

Anh nằm ngay lại, ôm chặt con thỏ vào lòng mình.

Trần Nhiên đang định nói gì đó, nhìn vẻ mặt tủi thân của Quả Đông, lời nói bên miệng lại nuốt trở về. Cậu xoay người, đưa lưng về phía Quả Đông rồi nhắm mắt ngủ.

Ở ngoài nhà, thấy mọi người đã giải tán, Đồ Đan kéo chị Nam với Ngũ Lâm đến một căn phòng cách xa Tô Phong, vừa đi vừa nói: “Bốn cô gái tụi mình phải chăm sóc nhau thật tốt nha, không giống như một số người, chỉ thích chui vào giường đàn ông, cứ như thiếu đàn ông thì không sống nổi, cái đồ lẳng lơ.”

Chị Nam đẩy tay Đồ Đan, “Sống sót đi rồi nói.”

Không được hùa theo, sắc mặt Đồ Đan bỗng chốc trầm xuống, “Trên người Tô Phong nồng nặc mùi rượu và thuốc lá, rõ ràng đang bán thân còn gì, không biết đã ngủ với bao nhiêu tên đàn ông rồi.”

Từ nhỏ cô ta đã biết rằng phụ nữ sẽ bị người ta xem thường, vậy nên để thoát khỏi cái chốn nhỏ bé ấy của họ, cô ta đã nhịn ăn chịu khổ, phải nỗ lực rất nhiều.

Cô ta vốn tưởng vào đại học thì sẽ hết cực, nhưng không ngờ rằng bạn học cùng phòng lại không một ai quan tâm tới chuyện này, còn cho rằng cô ta quá nóng vội. Họ còn chẳng có liêm sỉ suốt ngày ở trong ký túc xá thảo luận chuyện yêu đương con trai...

Vừa nghĩ đến những thứ này, Đồ Đan lại chán ghét thêm, cô ta gai mắt nhất loại phụ nữ khoe khoang lẳng lơ thế này.

“Tôi chỉ nghĩ đấy không phải việc của tôi.” Chị Nam đáp.

Tô Phong không thèm hạ giọng của mình, gần như toàn bộ người ở trong sân đều nghe thấy lời cô nói.

Trong phòng, Trần Nhiên thờ ơ, Lý Trác Phong cũng không quan tâm.

Nghi kị cũng được, kéo bè kết phái cũng được, tẩy chay cũng được, mỗi khi bắt đầu phó bản mới bao giờ cũng hỗn loạn, song chỉ có sống sót mới là thực, mọi thứ khác đều vô nghĩa.

Mọi người đều kinh hồn bạt vía, tuy vẫn còn sợ hãi trước khung cảnh xa lạ này, nhưng lại không ngăn nổi mệt nhọc, thoắt cái trong sân đã an tĩnh.

Sau khi đèn tắt Quả Đông mới nhớ tới chuyện hợp đồng, anh nhìn sang Trần Nhiên.

Mái tóc dài như mực của Trần Nhiên xõa dưới thân, trán cũng lòa xòa vài sợi, khiến khuôn mặt góc cạnh ưa nhìn của cậu dịu đi rất nhiều, không còn vẻ lạnh lùng sắc bén thường ngày.

Hình như Trần Nhiên ngủ mất tiêu rồi.

Chờ tới mai anh thức dậy, chuyện đầu tiên anh sẽ làm là bảo Trần Nhiên ký hợp đồng.

Nghĩ đến căn nhà búp bê của mình, Quả Đông thoải mái trở mình, say giấc.

Có lẽ do nhiệt độ trên núi xuống thấp, Quả Đông bị cái lạnh đánh thức trong đêm, giữa lúc đang mơ mơ màng màng đưa tay lần mò chăn, đột nhiên tay anh chạm đến một bàn chân trên đệm.

Bàn chân chỉ to bằng lòng bàn tay anh, bàn chân lạnh ngắt của một đứa trẻ ba bốn tuổi, trên đó còn có chất lỏng sền sệt...

Quả Đông vẫn còn ngái ngủ quay lại nhìn, sau lưng anh, giữa Trần Nhiên và anh, có một đứa trẻ đang nằm cạnh họ.

Đầu của nó dường như bị thứ gì đó đập vỡ, hai phần ba là phần thịt bấy dính vào nhau, sọ trán thiếu một mảng, qua lỗ thủng có thể trực tiếp nhìn thấy sau cái đầu đã trống rỗng, vỡ tan tành.

Nhận ra tầm mắt của Quả Đông, con mắt còn lại của nó đảo từ từ trong bóng đêm, đối mặt với Quả Đông, sau đó im ắng hé miệng.

Khóe miệng nứt đến hai má, lỗ thủng ấy bị gió lùa ngày càng nhiều.

Quả Đông chớp mắt mấy cái, anh lần mò trong chăn bông tìm được mảnh sọ rơi ra, “răng rắc” một tiếng đắp lại giúp nó, để gió lọt vào thì không hay đâu.

Gia linh ngẩn người, hơi đờ ra.

Không đợi nó kịp phản ứng, trong bóng đêm truyền tới tiếng thét thất thanh.

Thanh âm đến từ rừng cây xa thôn, khoảng cách hai bên quá xa, khi truyền tới đằng này đã nhỏ đến mức khó mà nghe được. Nếu không phải Quả Đông còn đang tỉnh thì đời nào để ý tới nó, Trần Nhiên và Lý Trác Phong hẳn cũng chẳng nghe thấy gì.

Quả Đông nhìn tới chỗ kia, nhưng chỉ có mỗi âm thanh đó sau lại chẳng thấy động tĩnh gì nữa, như thể hết thảy chỉ là ảo giác.

Khi Quả Đông lại ngoảnh về, đứa trẻ đã mất tăm.

Quả Đông ôm con thỏ lén dịch tới cạnh Trần Nhiên, kề sát Trần Nhiên vì anh thấy hơi lạnh.

Khi nghe thấy tiếng ồn tỉnh lại, Quả Đông cứ tưởng trời đã sáng rồi, anh lơ mơ trở mình lại, lúc này mới mở mắt ra.

Anh mở mắt ra song chẳng trông thấy ánh nắng ban mai mình liệu trước, thế giới vẫn tối đen như vậy.

Quả Đông nghi hoặc, quay đầu nhìn Trần Nhiên, nhưng bên người đã trống trơn. Anh tỉnh táo lại trong nháy mắt, ông chủ khốn nạn dẫn cô em vợ bỏ trốn rồi à?

Quả Đông ngồi phắt dậy toan tìm điện thoại mở đèn, chỉ mới động nhẹ đã phát hiện tại vị trí cửa phòng có hai bóng đen, một đứng ngồi ngồi xổm, nào ngờ lại là Trần Nhiên và Lý Trác Phong.

Nghe thấy tiếng động, hai người ngoảnh lại.

Lý Trác Phong ra hiệu ý bảo Quả Đông giữ im lặng.

Gần như cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng rít thê lương.

Quả Đông vội vã ôm búp bê bước đến, quyết lách vào vị trí giữa hai người, bắt chước hai người vin khung cửa nhìn ra ngoài.

Bị đẩy ra, khóe miệng Lý Trác Phong co giật, không so đo với Quả Đông, tìm một vị trí mới tiếp tục nghe ngóng tình hình bên ngoài.

Tầm mắt Trần Nhiên dừng trên người Quả Đông, cậu phát hiện Quả Đông đích thực không sợ cậu, không sợ chút nào cả.

Ngoài cửa, chẳng thấy được ánh trăng dưới đêm đen.

Họ ở góc đối chéo với phòng của ba người đàn ông kia, cửa phòng mở hờ, từ trong phòng phát ra tiếng la hét thảm thiết không ngừng. Tiếng khóc lẫn vào trong tiếng kêu lộ rõ sợ hãi, hệt như, hệt như có thứ gì đó đang làm thương tổn bọn họ khiến họ kinh sợ đến cùng cực.

Ở góc nhìn của họ không thể nhìn thấy trong phòng đang xảy ra chuyện gì, nhưng tiếng hét phá toạc bóng đêm ấy làm người ta hoảng sợ mà nổi da gà, sống lưng buốt lạnh, quất thật mạnh vào linh hồn của mọi người.

Tiếng hét càng ngày càng thảm thương tuyệt vọng, Quả Đông phải dùng sức ghì chặt con thỏ trong lòng, nỗi tuyệt vọng này quá đỗi ngọt ngào, nó không chờ nổi muốn ngẩng đầu lên.

Cánh cửa phòng đang mở hờ bỗng nhiên được mở toang, ngay sau đó là Cam Lâm mình đầy máu tươi lao ra như điên, hắn vừa chạy vừa kinh hãi quay đầu lại, “Quỷ, có quỷ! Quỷ đang giết người!”

Gần như cùng lúc hắn lao ra khỏi cửa, tiếng hét thảm thiết ở trong phòng chợt dừng lại, thế giới yên tĩnh trở lại.

Khoảnh khắc yên tĩnh đó còn làm người ta hãi hùng hơn tiếng la hét kia nhiều, bởi vì ai cũng biết nó đại diện cho điều gì.

Cam Lâm đã điên mất rồi, hắn càng kêu gào lại càng sợ hãi, hắn như phát điên chạy tới phòng bên cạnh, điên cuồng gõ cửa, “Mở cửa đi mà, cứu, cứu tôi với...”

Hắn vừa khóc vừa cầu cứu người trong phòng mở cửa nhưng cánh cửa phòng trước mặt vẫn đóng chặt.

Nghĩ cũng biết, ở tình huống thế này làm sao có thể mở cửa cho được?

Cam Lâm cũng biết chứ, “Xin các người, van các người đấy.”

Hắn cầu xin, nhưng cửa phòng đóng chặt như thế.

Giọng của hắn từ sợ hãi, cầu xin dần chuyển thành ác ý, thù hận, “Mấy người đang giết người đấy, tôi nói cho mấy người biết, nếu tôi chết, tôi sẽ không bao giờ buông tha mấy người...”

Hắn chưa gào xong, cả người đã cứng đờ.

Cánh cửa phòng ở đằng sau hé mở, giữa yên tĩnh phát ra âm thanh kẽo kẹt như móng tay cào vào kính, nó đang bị thứ gì đó đẩy ra từ từ.

Bên trong căn phòng tối om, một người phụ nữ mặc đồ đỏ lòm chầm chậm bước ra. Dường như chị ta đang cười, còn có thể láng máng nghe thấy tiếng cười, chị ta lại như đang khóc, trong tiếng khóc là oán hận và thù hằn.

Hơi thở lạnh lẽo phủ ngập khi chị ta xuất hiện khiến toàn thân người ta lạnh toát, như thể khí thở ra có màu trắng vậy.

Chị ta từ từ tiến về phía Cam Lâm, người đang sợ hãi đến cực điểm, càng xé ruột xé gan mà gào lên rồi điên cuồng đập cửa.

Trần Nhiên thu lại tầm mắt nhìn Quả Đông, ánh mắt chế nhạo chờ Quả Đông có lòng tốt làm ầm lên hòng ra ngoài cứu người giống như những người trước kia.

Tóc tai ngủ dậy rối bù, đỉnh đầu còn vểnh lên một nhúm lộn xộn. Dáng vẻ lo lắng và sợ hãi ôm siết con thỏ trong lòng, không thấy rõ mà đoán cũng biết sắc mặt đã tái nhợt, nhìn Quả Đông như vậy không hiểu sao lại làm Trần Nhiên khó chịu.

Nhận ra mình bị nhìn chăm chăm, Quả Đông ngẩn người, chốc lát mới phản ứng lại, anh biểu hiện quá bình tĩnh rồi ư?

Cũng đúng, người bình thường gặp tình huống này không điên cũng bị dọa chết khiếp. Vẻ mặt Lý Trác Phong cực kỳ khó coi, tay nắm chặt vũ khí, bắp thịt cả người đã căng cứng.

Quả Đông chuẩn bị, quyết định rao một tiếng, “A.”

Nghe thấy tiếng mèo con kêu, Trần Nhiên nhướng mày, “???”

Lý Trác Phong cũng nghiêng đầu nhìn sang.

Quả Đông bị nhìn mà thấp thỏm, anh ôm chặt con thỏ, đoạn vội vàng nghiêm trọng tiếp câu trước, “A, con quỷ lớn quá.”

“...”

Đúng lúc này, nữ quỷ đồ đỏ đã sượt tới sau lưng Cam Lâm. Cam Lâm không lo gõ cửa nữa xoay người bỏ chạy, nhưng mọi thứ hắn làm đều vô ích.

Hắn bị người phụ nữ mặc đồ đỏ dùng tóc đâm xuyên qua bả vai, tiếp đó hắn bị kéo lê về căn phòng khi nãy trong cơn đau và sợ hãi tột độ.

Cửa phòng mở toang được đóng lại, vài phút sau, tiếng la thảm thiết đột ngột im bặt.

Thế giới an tĩnh trở lại, chỉ còn mùi máu tươi nhàn nhạt.

Vốn chỉ là bóng tối làm người ta hoảng sợ, mà giờ đây lại trông giống cái miệng đang há to, dường như nó sẽ lao lên cắn nuốt máu thịt của bọn họ bất cứ lúc nào.

Lý Trác Phong mất hết sức lực để thân mình ngồi bệt xuống đất, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, sắc mặt thì tái mét.

Thực thể gia linh, nữ quỷ đỏ, phó bản này phiền hơn dự tính của anh ta nhiều. Đừng nói là cấp A, không chừng đây đến cấp S mất rồi.

Anh ta đã tham gia tổng cộng bảy phó bản, sáu trong số đó là cấp C, có khi còn thấp hơn và đúng một cấp B. Lần đó cả đội chết chỉ còn lại hai người, mà đó chỉ là cấp B thôi...

Quả Đông ngồi xổm trên đất lâu quá nên chân đã tê rần, lại ngẫm tới Lý Trác Phong và Trần Nhiên vẫn chưa nhúc nhích, anh đành phải tiếp tục ngồi xổm.

Đến tận lúc sắc trời dần hửng sáng, cái lạnh giá làm người ta sởn tóc gáy kia mới rút về.

Lý Trác Phong mất sức tựa vào cửa. Trần Nhiên thì bước về giường ngồi bên mép, tuy rằng cậu không chật vật như Lý Trác Phong, nhưng sắc mặt cũng chẳng ổn mấy.

Quả Đông vịn tường chậm rãi đứng lên, hai chân anh đã tê cứng từ lâu. Anh khẽ nhích, cảm giác tê dại xộc lên da đầu, khiến khuôn mặt trắng nõn của anh nhăn lại thành bánh bao.

Lý Trác Phong thấy vậy khóe miệng giật giật, không phải Quả Đông bị đần rồi đấy chứ?

Trần Nhiên nhướng mày, cậu đứng dậy đi tới cửa.

Trước khi bước ra cửa, cậu không để ý mà đụng phải Quả Đông đang đứng bên cửa, trông thấy khuôn mặt của Quả Đông méo xẹo cả lên, tâm trạng của cậu tốt hơn bao giờ hết.

Nhìn thấy Trần Nhiên ra khỏi cửa, người ở mấy phòng khác cũng lục tục đi ra.

Mọi người đứng trong sân nhao nhao nhìn tới phòng Cam Lâm, nhưng không một ai dám tiến lên trước.

Trần Nhiên chế nhạo, tâm trạng vì Quả Đông mà tốt hơn trong nháy mắt đã mất hẳn.

Cậu đi về phía căn phòng dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người. Vừa đến gần, mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mặt, cậu dùng chuôi kiếm đẩy cửa phòng ra, cảnh tượng kinh hoàng đẫm máu bên trong phòng lập tức hiện ra trước mặt mọi người.

Ba người đều đã chết.

Một người bị lưng ghế gãy đâm thủng bụng, cả người treo giữa không trung, sắc mặt trắng bệch vì mất máu quá nhiều.

Một người nằm trên sàn với tư thế quái lạ, tay chân đều co quẹo, trên sàn đâu đâu cũng là máu.

Hai mắt Cam Lâm trợn to chất chứa hoảng sợ và thù hận. Hắn chết bên cửa, móng tay bật ra nứt túa máu, hắn đã cố bò ra cửa khi sắp chết.

Nhìn thấy điều này, đặc biệt là biểu cảm của Cam Lâm, vài người không nhịn được mà hít một hơi lạnh, lại vì ngửi thấy mùi tanh ngọt nồng đậm nọ mà nôn mửa.

Đồ Đan xoay người nôn ọe, chuyện đêm qua vẫn còn rõ mồn một trong mắt, hiện giờ tay chân cô ta đã nhũn ra. Cô ta ngày càng hối hận tại sao lúc trước không theo những người khác rời đi.

Nghĩ đến đây, Đồ Đan không nén nổi mà rơi lệ, “Chúng ta nên đi thôi, đừng ở đây nữa. Nếu không phải vì ở đây, chuyện đêm qua sẽ không bao giờ xảy ra, họ sẽ không chết ở đây rồi, họ vẫn còn rất trẻ...” Trong ba người, Cam Lâm trạc tuổi cô ta, thoạt nhìn hắn vẫn còn đang đi học.

Trương Diệp vì chuyện này mà cáu sẵn rồi, vừa nghe được lời này của Đồ Đan nổi khùng lên ngay, “Vờ làm người tốt làm quái gì? Có lòng tốt thế sao đêm qua không mở cửa cứu người đi.”

Phòng Cam Lâm đập đêm qua là của nhóm Đồ Đan.

Bị chất vấn, khuôn mặt toàn nước mắt của Đồ Đan trắng bệch ngay tức thì, cô ta vội vã nhìn về phía những người khác, những người khác đều lảng đi.

“Tôi có thể làm gì? Đó là quỷ, tôi có thể làm gì được chứ?” Đồ Đan lập tức phá vỡ phòng ngự, trở nên cuồng loạn.

“Vậy nên cô đã nhìn hắn chết đi à?” Trương Diệp cười lạnh.

Đồ Đan không ngăn được nước mắt, cô ta cầu cứu nhìn những người khác, nhưng không một ai sẵn lòng đối mặt cùng cô ta.

Trương Diệp chiếm lợi thế, ngữ khí càng ngày càng không nể nang, “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, có thấy chán chưa hả?”

“Anh cũng nghe thấy tiếng đập cửa, vậy sao anh không mở cửa cứu đi? Anh ở sát bên họ, mở cửa cứu người chỉ cách vài bước chân. Nếu anh đi cứu người ngay từ đầu, nói không chừng vẫn có thể cứu tất đấy.” Trần Nhiên chỉ cảm thấy cãi cọ làm nhức óc mình, lời thốt ra càng ngày càng trở nên không lịch sự.

Sau tất cả bọn họ đều là người ích kỷ, đổ lỗi cho người khác là việc đương nhiên mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.