Type: Taranee
Một nhà văn nằm mơ thấy ác mộng, người em trai lay anh ta tỉnh dậy, giương
mắt nhìn anh ta chằm chằm. Giấc mộng kinh hoàng ấy như sau:
Anh
mơ thấy mình đang rơi vào một cơn mơ khác. Trong cơn mơ ấy, anh sững sờ
nhìn người em trai đột nhiên biến thành một cô gái xa lạ. Vào đúng giây
phút kinh hãi dâng đến cực điểm thì người em trai lay anh ta tỉnh giấc
và giương mắt nhìn anh ta chằm chằm.
Anh ta sợ mướt mồ hôi liền
thuật lại giấc mơ cho cậu em. Anh cứ kể, cứ kể và đột ngột người… Người
em trai đang biến hóa từng chút, từng chút một, thoắt cái đã biến thành
một cô gái xa lạ…
Lúc này, người em trai đang giương mắt nhìn anh chằm chằm.
Lần này, Cố Phán Phán đã chết thật.
Hai mẩu tin nhắn bí ẩn kia, khung đen trên cuốn sách mới, ma nữ trong kho
đạo cụ xưởng phim, Mục Phân Mục Phân trong nhóm QQ, sự xuất hiện bất ngờ của Cố Phán Phán trong buổi diễn thuyết… Tất cả dường như đều đã có lời giải đáp.
Cuối cùng gương mặt của gã đã bừng lên chút ánh sáng.
Gã liền mời Mễ Gia đi uống trà lần nữa, vẫn là quán trà phát đi phát lại khúc hát của Sting. Nhưng dường như tâm trạng Mễ Gia không được tốt cho lắm, cô tự dưng ít nói hẳn đi, mặt đượm vẻ ưu tư lo lắng.
Gã
không nhắc đến chuyện của Cố Phán Phán nữa mà chỉ bàn về chương trình.
Gã hào hứng kể lể cuốn tiểu thuyết chủ đề bệnh dại kia đã hoàn thành một nửa, gã rất mực hài lòng về câu chuyện này. Ngoài ra, gã tiết lộ, gã
còn đưa chính mình, Mễ Gia, Phục Thực và cả hai Cố Phán Phán… vào cuốn
tiểu thuyết.
Đêm hôm đó, gã ngủ một giấc rất ngon.
Sáng sớm khi mới vừa mở mắt, gã liền nhận được một tin nhắn. Gã mở ra, những con chữ đập ngay vào mắt gã:
“Thưa thầy!:
Em là Mục Phân Mục Phân.
Ngay bây giờ, thầy hãy bước về phía trước 199989 bước. Tới bước cuối cùng,
thầy sẽ trông thấy một cảnh tượng mình chưa bao giờ hình dung nổi. Đó
chính là thời khắc kết thúc của cuộc đời thầy, không sớm hơn một bước mà cũng chẳng muộn hơn một bước.
Đây tưởng chừng là một điềm xấu
nhưng thật ra lại là một chuyện tốt lành vì thầy có quyền thay đổi định
mệnh ở một mức độ nào đó. Em khuyên thầy hãy tận dụng tối đa nhưng
phương tiện khác thay cho đi bộ, như vậy cuộc sống của thầy có thể kéo
dài thêm một chút…
Em đợi thầy ở nơi có bước thứ 199989.”
Tin nhắn ấy là một cú sốc lớn dành cho gã nhà văn.
Cố Phán Phán đã qua đời, nhưng kẻ mang tên “Mục Phân Mục Phân” này vẫn
đang tồn tại và vẫn tiếp tục gửi tin nhắn cho gã. Điều đó có nghĩa,
những chuyện quái gở trước đây không phải do Cố Phán Phán làm hoặc chí
ít, không hoàn toàn do cô ta làm.
Gã nhà văn tựa một người mới
bước ra từ cơn ác mộng, vừa thở phào nhẹ nhõm được một hơi thì cảnh
tưởng tượng trong giấc mộng lại hiện lên ngay giữa thực tại.
“Mục Phân Mục Phân” chính là hai chữ “Phán Phán” chiết tự ra, nhân vật cứ
núp mãi đằng sau lưng gã từ đầu đến cuối, hay nói cách khác, cái thứ cứ
lủng lẳng nơi ba thước trên đỉnh đầu hắn rốt cuộc là ai?
199989
bước. Con số chẳng khác nào một lời nguyền rủa ác động bỗng chốc bám
chặt vào số phận của gã và dường như không thể nào nhổ bỏ được nữa.
Gã khổ sở ném toẹt điện thoại xuống đất, đôi mắt bỗng đục ngầu xám xịt,
khuôn mặt rạng ngời khi nãy bỗng chốc đờ đẫn như mất hồn. Gã thẫn thờ
nhìn lên trần nhà, gương mặt vô hồn hệt như một bệnh nhân vừa bị bác sĩ
chẩn đoán mắc bệnh hiểm nghèo.
Những người sống ở đô thị một ngày trung bình đi năm ngàn bước, nếu thế, 199989 bước sẽ cần tới bốn mươi
ngày… Nếu lời tiên tri trong tin nhắn ấy là thật thì cuộc đời còn lại
của gã không còn nhiều nữa.
Sau một hồi nghĩ vẩn nghĩ vơ, gã nhỏm dậy bước xuống giường… Hôm nay còn phải ghi hình nữa. Thế giới ngoài
kia đã bắt đầu huyên náo dần.
Khi hai bàn chân chạm xuống nền
nhà, gã đột nhiên khựng lại. Thế rồi, gã chậm rãi đi giày và rón rén sải bước, miệng lầm bầm không ngớt: “Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, năm bước, sáu bước…”
Từ hôm ấy trở đi, gã nhà văn bắt đầu ghi lại số bước chân của mình.
Mẩu tin nhắn bí ẩn ấy không có số.
Đối phương không muốn gã nhà văn trả lời.
Đối phương đóng chặt cửa.
Càng nghĩ gã càng thấy hối hận, nếu đổi số điện thoại ngay từ sớm thì bây
giờ đã chẳng có chuyện gì xảy ra. Đáng ra gã cũng nên biết đường tự đóng chặt cửa và rồi ra vào bằng một cánh cửa khác không ai hay biết. Có thể làm thế, đối phương sẽ không thể biết gã đang ở đâu…
Nhưng mọi thứ đã quá muộn, vì đối phương đã gửi cho gã thông báo cuối cùng.
199989 bước.
Chúng ta hãy thử đoán xem, đến bước chân đó, gã nhà văn sẽ gặp phải điều gì?
Có thể, khi gã đang thả bước trên một con đường cái bằng phẳng, sạch sẽ,
đột ngột mặt đất nứt ra làm một cái miệng đen ngòm và nuốt thụt gã
xuống. Sau đó người ta sẽ xúm xít lại bàn tán: “Cái cống to nhường ấy mà không có nắp, một người lớn đang sống sờ sờ ra sao không thấy mà
tránh…”
Có thể, một chiếc xe tải cỡ lớn không người lái sẽ ầm ầm
lao tới từ phía đối điện, đâm sầm vào chiếc Santana xám gã đang lái ngay trên đường cao tốc giữa đêm khuya. Hôm sau, báo chí đưa tin: “Một chiếc Santana xám phóng ngược chiều trên đường cao tốc không rõ nguyên nhân,
xe hỏng nặng còn người thiệt mạng…”
Có thể, khi tham gia lớp dã
ngoại tập huấn kỹ năng sinh tồn, gã phải trèo qua một bờ tường. Lên tới
đỉnh tường, gã đang định nhảy xuống thì thấy dưới mặt đất người ta túm
năm tụm ba, ngẩng đầu lên chỉ chỉ trỏ trỏ như thể đang cảnh cáo gã đang
đứng trước nguy hiểm. Gã cười khẩy và nhẹ nhàng nhảy xuống, người ta
thét lên những tiếng rợn lòng và bỏ chạy tan tác như đàn kiến. Thân xác
gã nát bươm, máu bắn xa hàng mấy mét. Sau câu chuyện lạ, không một ai
hiểu nổi tại sao người này lại đứng từ trên nóc toàn nhà ba mươi tầng,
giơ ống nhòm soi xuống dưới rồi đột nhiên lao người xuống…
Có
thể, giữa bao nhiêu tòa cao ốc kề nhau san sát, giữa muôn vàn ánh đèn
sáng lốm đốm tựa sao trời, một tia sét giật rung trời đất lại chọn đúng
một ô cửa sổ, đánh “đoàng” một cái, xuyên qua lớp tường dày giật chết gã khi đang lên mạng.
Có thể, gã tình cờ ngẩng đầu, trông thấy một
người đang thả diều. Dây diều đột nhiên đứt phựt rồi lãng đãng rơi
xuống, vương ngay lên vai gã. Gã muốn gạt nó xuống nhưng chân tay không
còn cử động được nữa, gã ngã thẳng đơ xuống nền đất. Người xung quanh
vừa chạy vừa la ó: “Có người bị điện cao áp giật chết!”
Có thể,
khi đi ngang qua một ngân hàng, nghe thấy tiếng pháo hoa đì đùng vang
lên từ bên trong, gã ló đầu vào nghiêng ngó xem sao thì một viên đạn lạc lao tới, bắn vỡ mũi gã và xuyên thẳng lên não.
Có thể, sau khi
tan ca gần về đến nhà, gã bỗng dưng nghe thấy ai đó gọi to tên mình. Gã
ngẩng lên, thấy một tòa nhà đang xây dựng dang dở. Một công nhân đang
đứng trên giàn giáo ra dấu tay với gã vẻ cuống quýt. Người công nhân vẫy tay trái, gã lững thững dịch vài bước sang trái. Người công nhân vẫy
tay phải, gã ngẩn ngơ dịch vài bước sang phải. Sau khi gã đã ở vào đúng
vị trí, người công nhân đột ngột thả một viên gạch xuống, rơi chính giữa đầu gã không chệch một li. Cánh nhà báo lập tức có mặt vì nơi này vừa
xuất hiện một mảnh thiên thạch. Vật thể đến từ một nơi vô định nào đó
trong vũ trụ xa xăm, lách mình qua bao nhiêu thiên thể, nhằm thằng phố
Cát Lợi rơi xuống, đáp trúng người đi đường xui xẻo này. Phố Cát Lợi nằm ở Tây Kinh, Tây Kinh là một thành phố nằm trên Trái đất, Trái đất là
một ngôi sao giữa vũ trụ…
Có thể, gã đang ngồi trên chiếc máy bay băng qua Thái Bình Dương. Khi gã vừa quay lại từ nhà vệ sinh, máy bay
đột nhiên nghiêng cánh và bất chợt lao thẳng xuống đại hải mênh mông
không biết đâu là bờ…
Có thể, người bảo mẫu đẩy xe nôi hay đứa
trẻ song sinh hôm nào lại xuất hiện, một trong hai đứa vẫn đang khóc,
đứa còn lại bò ra khỏi xe nôi, vừa cười nghềnh nghệch vừa bò tới chỗ gã…
Có thể, gã lạc lối giữa một vườn cây trái rộng mênh mang không biết đâu là lối ra, xen giữa những kẽ lá là những trái táo nửa đỏ nửa xanh. Gã đi
một hồi và chợt dừng bước. Dưới ánh trăng mờ mờ, gã nheo mắt nhìn lên
tán cây, những đốm xanh đỏ chi chít kia không phải quả, mà là những Cố
Phán Phán thu nhỏ! Màu đỏ là màu áo phông, màu xanh là màu quần bò. Hằng hà sa số những Cố Phán Phán đang treo chi chít bất động trên cành cao,
chăm chăm nhìn gã từ khắp tứ phía…
Có thể, bạn sẽ chẳng buồn đoán.
Nhắc đến mẩu tin nhắn, chắc bạn cho rằng đây chỉ là một màn kịch chơi khăm và sẽ không bao giờ có chuyện gì đó xảy ra.
Vậy tôi xin tiết lộ trước cho bạn, ngay khi gã nhà văn bước tới bước đó, đúng là có chuyện xảy ra thật.
Thật đấy!