Cố Phán Phán nhận được một tin nhắn: ‘” Tối nay anh đợi em ở quán Ngon Lại Đến nhé!”
Số điện thoại lạ hoắc, chắc hẳn có ai đó gửi nhầm. Cố Phán Phán bèn nhắn
lại để nhắc cái người bất cẩn ấy cho khỏi lỡ việc. Một lúc sau, người
kia đáp: “Cảm ơn nhé, người bạn lạ mặt.”
Tối hôm ấy, Cố Phán Phán đi ngang qua đường, tình cờ bắt gặp một quán ăn mang tên “Ngon Lại
Đến”, cô cảm thấy kỳ quặc bèn bước tới xem sao. Lúc này, một tin nhắn
lại được gửi tới: “Anh tới quán Ngon Lại Đến rồi, em đang ở đâu?”
Lại gửi nhầm sao? Cố Phán Phán đột nhiên thấy hơi sợ hãi. Cô bước vào nhà
hàng và nhìn quanh quất bốn xung quanh, một người con trai lạ mặt bước
tói chào đón:
– Sao bây giờ em mới đến?
Cố Phán Phán tỏ ra kinh ngạc:
– Ai cơ?
Người kia khua khua tay trước mặt cô và nói:
– Em là Cố Phán Phán còn gì? Sao thế, cứ như mất trí nhớ ấy? -Đột nhiên,
anh ta nhận ra điều gì đó, bàn tay dừng ngay giữa không trung, lặng
người hồi lâu, anh ta nói – Xin lỗi, cô… cô… cô giống cô ấy quá…
– Cố Phán Phán mà anh quen là ai thế?
– Đó là bạn gái của tôi!
Cố Phán Phán thoáng nghĩ rồi đột ngột hỏi:
– Tôi có thế gặp cô ấy một chút được không?
Người con trai cũng nghĩ ngợi một hồi rồi đáp:
– Được, tôi sẽ hẹn cô ấy đến. Ngày mai, đúng giờ này, tại quán này.
Tối hôm sau, Cố Phán Phán lại nhận được một tin nhắn: “Em yêu có một cô gái giống em quá, điện thoại của hai người cũng chỉ khác nhau có đúng một
số! Cô ấy muốn gặp em đấy. Anh đã hẹn với cô ấy vào tối nay, địa đỉểm là nhà hàng Ngon Lại Đến. Em nhất định phải đến đấy nhé!”
Tối hôm ấy, Du Huy nói với bố mẹ rằng cậu có một công việc làm thêm nên phải đi làm. Thật ra, cậu lại ra quán Internet.
Quán Internet ấy tương đối vắng vẻ, chỉ lác đác mấy cậu bé đang chơi Counter Strike, hú hét om sòm. Du Huy cũng ngứa ngáy chân tay nhưng không chơi, cậu chỉ ngồi vào một góc khuất, lên “Diễn đàn Nửa Đêm” theo dõi động
thái gã nhà văn.
Gã ở chỗ sáng, cậu ở chỗ tối. Du Huy cảm nhận
được có phững hai người đang cùng tồn tại ở nơi tối nhưng cậu không nhìn thấy người đó mà người đó cũng không trông thấy cậu. Đêm hôm qua người
đó đã xuất hiện.
Lúc đó, Du Huy hoàn toàn không nghe rõ người đó
nói gì. Cậu hốt hoảng kêu thất thanh rồi chạy thục mạng tới phòng ngủ,
xô thẳng vào bản lề cửa, chạy vào bên trong rồi áp mình chặn đứng cánh
cửa.
Bố mẹ cậu bị giật mình, hỏi gắt:
– Ai đấy?
Du Huy đáp đáp lập cà lập cập
– Con đây!… Đừng nói gì!…
Phòng ngoài lặng ngắt như tờ. Măi một lúc sau Du Huy mới bảo bố mẹ bật đèn,
cậu rón rén mở hé cánh cửa nhằm mượn chút ánh sáng từ phòng ngủ để trông ra bên ngoài… đằng sau chiếc ghế sô pha chỉ là một mặt tường nhếch
nhác.
Cậu chậm rãi bước tới đằng sau chiếc ghế và đảo mắt một vòng nhưng chẳng hề trông thấy người con gái tóc tai rũ rượi kia đâu cả.
Mẹ cậu bước ra hỏi:
– Du Huy, con trông thấy cái gì à?
– Bố mẹ có di chuyển cái ghế sô pha không đấy? – Du Huy hỏi.
– Làm gì có ai động vào đâu. – Bố cậu cũng bước ra ngoài và đáp.
Du Huy chết lặng tại chỗ, không nói nên lời.
Bây giờ thì cậu đang ngồi đợi chị trong quán Internet. Cậu phải kể chuyện
này cho chị mới được. Nói khi có bố mẹ ở nhà thật không tiện, cậu đành
gọi điện hẹn chị tới đây.
Chẳng mấy chốc Cổ Phán Phán đã tới nơi. Hôm nay cô mặc cái áo phông đỏ và chiếc quần bò xanh.
Ban nãy khi nhận được điện thoại của cậu em trai, cô đang mua sắm quần áo
trong cửa hàng. Xưa kia cô chẳng ham điệu đà như những người con gái
khác, chỉ biết học và học, mặc cái gì lên người cũng được. Vì thế, khi
còn nhỏ, mỗi khi mua quần áo, bố mẹ lúc nào cũng chỉ chọn cho cô những
chiếc đơn giản, màu sắc giản dị. Cô mặc chật rồi thì tới lượt Du Huy mặc thừa. Còn bây giờ, cô phải mua nhiều, thật nhiều quần áo đẹp bởi đó
cũng là khoản đầu tư cho nghề nghiệp.
Vừa bước vào cửa quán, Cố
Phán Phán trông thấy Du Huy ngay lập tức. Cô mau chân bước tới, ngồi vào chiếc ghế ngay bên cạnh, khe khẽ vỗ vai cậu và hỏi:
– Đã xảy ra chuyện gì thế?
Du Huy nhìn quanh quất hai bên rồi thì thào:
– Chị ơi, cô gái em thắt cổ chết đă quay trở về…
Cố Phán Phán cả kinh:
– Em trông thấy ư?
Du Huy liền kể từ đầu chí cuối câu chuyện gặp đêm qua cho chị nghe. Nghe xong, Cổ Phán Phán hỏi lại:
-… Hay chỉ là ảo giác?
– Không thể nào! – Du Huy đáp.
Ngẩn người một hồi, Cố Phán Phán nói:
– Tối hôm kia, lúc chị đang ngồi xem đĩa một mình thì cô ta xuất hiện trên màn hình, lại còn vừa cười vừa vẫy tay chào chị nữa.
– Chị cũng chắc đó không phải là ảo giác chứ? – Du Huy hỏi.
– Chị chắc chắn! Chị không dám xem lại cái đĩa đó nữa, nếu xem, thế nào
cũng lại thấy cô ta vẫy tay với mình… – Cố Phán Phán trả lời.
Nói tới đây, Cố Phán Phán khẽ hắt tiếng thở dài rồi lạnh lùng bảo:
– Chúng ta nghèo, người sống nó dám hại như bóp chết một con muỗi đã
đành, kẻ chết rồi cũng dám tới quấy nhiễu, lảng vảng như con muỗi toan
hút máu, xua thế nào cũng không đi…
Du Huy bảo:
– Hay ngày mai mình đưa bố mẹ về đã?
– Cũng được! – Cố Phán Phán tán thành.
Du Huy nói:
– Gần đây có phòng bán vé, để em đi mua vé tàu luôn bây giờ.
Cố Phán Phán dặn dò:
– Lúc đi bố mẹ đã ngồi ghế cứng rồi, lát nữa em mua cho bố mẹ hai vé nằm mà về.
– Em biết rồi! – Du Huy đáp
Lúc Du Huy đã đi khỏi, Cố Phán Phán ngồi vào chiếc ghế của cậu ban nãy và
tiếp tục theo dõi “Diễn đàn Nửa Đêm”. Trận Counter Sirike đang vào hồi
gay cấn, mấy đứa choai choai cứ hú hét om sòm, chúng đang làm mấy cú
headshot. Cố Phán Phán đưa mắt nhìn xuống góc phải bên dưới màn hình, QQ của em trai cô đang sáng. Cô tiện tay mở ra, có người vừa gửi yêu cầu
kết bạn cho Du Huy.
Cô cảm thấy số tài khoản QQ này quen thuộc lạ thường nhưng ngay lúc đó chưa kịp nhớ ra là của ai… Giả như khi đang đi trên phố, ta bắt gặp chính ta, trong vài giây đầu óc sẽ tạm thời trở
nên trống rỗng, nhất thời chẳng tài nào nhớ ra nổi con người vô cùng
quen thuộc ấy là ai.
Và rồi, Cổ Phán Phán cũng sửng sốt nhận ra, đây là số QQ của chính mình!
Cố Phán Phán theo chuyên ngành Tin học nên chẳng lạ lẫm gì với máy tính.
Cô lập tức nghĩ ngay đến khả năng có ai đó đang đánh cắp tài khoản của
mình. Nhưng làm gì có chuyện trùng hợp đến mức đánh cẵp tài khoản rồi
lại gửi yêu cầu kết bạn đến đúng em trai cô?
Cô chấp nhận yêu cầu của người kia rồi hỏi dò: “Xin chào!”
Người kia không đáp.
Cô lại nói: “Bạn khỏe chứ?”
Người kia vẫn không đáp.
Cô đột nhiên hỏi: “Bạn có phải là Cố Phán Phán không?”
Cửa sổ hội thoại chợt hiện lên một dòng chữ: “Giữa muôn vạn người gặp được người cần gặp”.
Đó là đoạn kết trong cuốn Tình yêu của Trương Ái Linh.
Người kia lại chầm chậm gõ từng dòng chữ: “Trong muôn vạn năm, giữa mênh mông hoang hoải của vô tận thời gian, không sớm một bựớc cũng chẳng muộn một bước mà gặp gõ vừa đúng lúc…”
Cố Phán Phán ngồi im thin thít quan sát xem rốt cuộc đối phương muốn nói điều gì.
Người kia gõ ra dòng cuối cùng: “Rồi cũng chẳng còn lời nào để nói, chỉ khẽ
khàng hỏi nhẹ một câu: “Này, bạn có thể đến thôn Huyền Quái cùng tôi một chuyến chăng?”
Đôi mắt Cố Phán Phán căng ra, dán chặt vào màn hình, cô gần như ngừng thở.
Thôn Huyền Quái! Ba chữ ấy khiến cô phải giật mình.
Đột nhiên, cô mời đối phương nói chuyện qua webcam.
Mấy hôm trước, cô đã gia nhập nhóm QQ của gã nhà văn, lấy tên là “Mục Phân
Mục Phân” để nói mấy câu ám hiểm kỳ bí rồi dùng thủ thuật đánh cắp dữ
liệu, xóa hết toàn bộ những gì mình đã nói. Khi gã nhà văn mời cô nói
chuyện qua webcam, cô đã ngồi ngay trước ống kính…
Cô chết giả, còn Tiểu Nhụy chết thật.
Giờ đây, lẽ nào Tiểu Nhụy cũng sẽ xuất hiện ngay trên màn hình?
Người bí ẩn kia đã chấp nhận lời mời cửa cô.
Cánh cửa được mở ra, “roạt” hình ảnh của đối phương hiện ra trong tích tắc.
Da đầu Cố Phán Phán tê rần rần, cô trông thấy chính mình đang ngồi ở đầu kia, tay lạch tạch lướt trên bàn phím…