Có người nọ bị bệnh, một lang băm mách cho anh ta một phương thuốc dân gian lấy tim con gà đang sống làm thuốc dẫn.
Người này bắt con gà mái trong nhà, rạch bụng lấy ra quả tim nóng hôi hổi
ngay khi nó vẫn còn sống. Không ngờ, sau khi con gà mái bị ném toẹt
xuống đất, nó bỗng giang thẳng hái cánh chạy mất.
Người kia sợ mất mật?
Con gà ấy có tên “Tiểu Nhụy”
Không chi riêng Tát Nhĩ Hạnh mà chính hai chị em Cố Phán Phán và Du Huy cũng đã cảm nhận được sự trở về của Tiểu Nhụy.
Sau khi sống sót trở về từ thôn Huyền Quái, Cố Phán Phán bắt đầu bí mật
theo dõi hành tung của gã nhà văn. Nguồn thông tin của cô chính là “Diễn đàn Nửa Đêm”, diễn đàn này có một góc chuyên dùng đề cập nhật tin tức
của gã. Hôm ấy, cô bắt gặp thông tin cuốn Đã khuất của gã sắp sửa ra mắt bèn gọi điện cho công ty xưng là độc giả để hỏi han tình hình. Nhờ đó,
cô biết cuốn sách đang được in tại nhà in Hữu Bang.
Cô nảy ra một sáng kiến hiểm độc.
Cô mở cuốn ghi chép mua bán, lật giở từng trang và tìm thấy một người
khách cũng thường lui tới, người đàn ông này hình như cũng làm việc ở
nhà in và giữ một chức nhỏ tại đó. Cô bèn gọi ngay cho ông ta. Cố Phán
Phán thầm mong người khách này cũng làm việc ở nhà in Hữu Bang, nhưng
không phải. Cô đành nhờ ông ta bày cách:” Nếu muốn giở mánh với một cuốn sách sắp được in, hay nói cách khác, đóng một khung đen vào tên tác gịả trên bìa thì phải làmthế nào?”
Người đàn ông ấy chỉ bảo cho cô
xem chừng rất thành thục: tìm một công ty chế bản, đặt làm một cái khung đen, dán trực tiếp tấm phim ấy lên phim bìa là xong.
Hôm đó, cô
tới nhà in Hữu Bang, tự giới thiệu rằng mình đang cần in một lô tờ rơi
số lượng rất lớn nên cần tìm gặp người phụ trách chính để đàm phán. Nửa
tiếng đồng hồ sau, cô ngỏ ý muốn đi xem phòng in, người phụ trách liền
đích thân đưa cô đi tham quan.
Dọc đường đi, cô quan sát tỉ mỉ
toàn bộ khung cảnh, quy trình xung quanh khu nhà in và ghi nhớ toàn bộ
trong đầụ. Sau vài lần qua lại, Cố Phán Phán và người phụ trách nhà in
đã trở nên quen thân. Trước lúc cuốn Đã khuất được đưa vào máy in, cô
lại lẻn vào một lần nữa, dán tấm khung đen to cỡ nắp bút lên tấm phim mà nhà xuất bản đã ký tên nhân lúc không ai để mắt…
Sau khi rời khỏi xưởng in, Cố Phán Phán buông tiếng thở phào nhẹ nhõm đầu tiên.
Cô thầm nhủ biết đâu cái khung đen này lại biến thành điềm gở, nó sẽ vận
vào người gã nhà văn, khiến gã phải chết trôi chết bằm… Nghĩ đến đó, Cố
Phán Phán thấy tâm trạng thật khoan khoái. Cô lái xe về nhà.
Cô
đã chuyển ra khỏi ký túc xá và thuê một căn nhà một tầng ở gần trường.
Du Huy vốn định trả quách căn phòng kia, dọn về ở với chị cho tiết kiệm
tiền thuê nhà nhưng Cố Phán Phán kiếm cớ từ chối. Cô còn phải làm ăn có
em trai bên cạnh thì vô cùng bất tiện.
Căn nhà một tầng có hai
phòng, phòng ngoài cô ở gồm một giường, một tủ, một bàn, một ghế, một ti vi, một máy tính. Cánh cửa gian trong chốt chặt, đó vốn là nhà kho của
chủ nhà, không biết bên trong chứa những gì.
Khi Cố Phán Phán về
tới nhà thì trời đã tối đen Cô xối nước tắm rửa, quấn khăn bông đi ra,
liếc nhìn cảnh cửa đang khóa im ỉm rồi tới bên bàn, rút ra một cái đĩa
mới mua nằm trong ngăn, bỏ vào đầu máy DVD và thả mình lên giường vừa
nằm vừa xem.
Có thứ gì đó chợt khiến cô phải chú ý, đó là một
cuốn lịch niên giám treo trên bản lề cửa buồng trong… Thời nay kiểu lịch cổ xưa thế này chẳng còn mấy, người làm ra nó đã cố ý dùng giấy màu
hoen vàng để tạo vị hoài cổ cho người nhìn. Hơn nữa, bản lịch lại to gấp đôi so với cuốn lịch truyền thống, con số bên trên cũng rất rõ ràng:
Ngày mùng tám tháng ba.
Đó là ngày Tiểu Nhụy bị hại
Ánh mắt Cố Phán Phán như bị tờ lịch đó hút chặt, một thoáng sợ hải, một thoáng hoang mang gờn gợn trong cô.
Cố Phán Phán dọn vào đây từ sau ngày mùng tám tháng ba, đã hạn nửa tháng
trôi qua nhung cô chưa đụng tới cuốn lịch lần nào. Phải chăng ngày tháng trên cuốn lịch đã dừng lại suốt từ ngày đó đến hôm nay?
Cô nhỏm
dậy, bước tới bóc xoẹt tờ lịch ngày mùng tám tháng ba ấy đi rồi xé tan
xé nát thành nhiều mảnh. Vừa đặt mình xuống giường cô lại bật dậy, tháo
nguyên cuốn lịch xuống, đặt lên đất rồi quẹt diêm châm lửa. Chẳng mấy
chốc, cuốn lịch đã biến thành tro xám
Cô vun đám tro vào sọt rác, mang vào nhà vệ sinh, đổ thẳng xuống bồn cầu, ấn đồng thời cả hai nút
xả nước to và nhỏ. Trong nháy mắt đám tàn tro đã biến mất không còn để
lại chút dấu vết.
Xong xuôi mọi thứ cô mới lại ngả mình lên thành giường, nhấc điều khiển ti vi và ấn mở.
Đó là một bộ phim nước ngoài mang tựa Trộm rường tráo cột. Nhạc phim cất
lên, trên màn hình là quang cảnh một quán rượu yên tĩnh, dăm ba người
đang trò chuyện rì rầm. Chiếc điện thoại của một người đàn ông trong số
đó đổ chuông. Anh ta bấm nút nghe, sắc mặt dần tái xanh rồi trở nên xám
ngoét…
Cố Phán Phán chợt nhận ra có những hai chiếc điện thoại đang đổ chuông chứ không phải là một.
Cô nhấc điện thoại của mình lên, đúng là có một tín nhắn gửi tới thật: “Bạn yêu, chúc ngày tết phụ nữ vui vẻ!”
Hôm nay là ngày hai mươi sáu tháng ba cơ mà. Ai? Ai đã gửi tin nhắn kỳ lạ khó hiểu này vào máy cô?
Cô nhìn vào số điện thoại và cảm thấy như có một luồng hơi lạnh xộc vào tận óc, nó quá đỗi quen thuộc với cô!
Một lần nọ, cô tưng nói với Tiểu Nhụy: “Sao số điện thoại của cậu có nhiều
số tám thế?” Tiểu Nhụy nói “Xem cậu kìa, làm gì mà mắt tròn mắt dẹt
thế?” Ba số tám thôi chứ mấy.” Cô nói: “Phát, phát, phát, cậu chắc sẽ
phát tài ghê lắm!” Tiểu Nhụy nhún vai chép miệng: “Nhưng con số may mắn
của tớ lại không phải là tám”.
Nhận được tin nhắn ấy, thế giới
này như trở nên quay cuồng những hình ảnh tĩnh lặng trên ti vi đột nhiên trở nên loạn xạ. Cố Phán Phán ngẩng đầu nhìn, màn hình hiện lên khung
cảnh một khu vui chơi. Tiểu Nhụy xuất hiện, cô hòa lẫn giữa một đám trẻ
con, ngồi cười hớn hở trên lưng con ngựa đu quay. Từng vòng từng vòng
lướt qua, cứ mỗi lần vòng tới, cô lại vẫy tay chào Cố Phán Phán…