Cảnh Giới Màu Hồng Phấn

Chương 26: Chương 26




"Dù để nhảy!" Từ Trạm gọi người bên cạnh, người bên cạnh đã cầm dù để nhảy khẩn cấp dưới chỗ ngồi, đeo lên người Cố Du.

Cố Du từ trong hốt hoảng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, bắt lấy túi dù đưa cho Từ Trạm.

"Đừng sợ," Từ Trạm trầm giọng, "Nắm chặt anh."

Cố Du dùng sức gật đầu.

Máy bay lần nữa xóc nảy mạnh mẽ, Từ Trạm bảo vệ cho Cố Du chặt chẽ, hai người nặng nề ngã cùng chỗ.

"Máy bay không ổn, kéo cửa khoang ra!" Tạp âm quá lớn, Cố Du chỉ có thể hô to bên tai của Từ Trạm.

Người trên máy bay nhắm mắt theo đuôi hợp lực mở ra cửa khoang máy bay, Từ Trạm miễn cưỡng giữ chặt tay vịn, cố bình tĩnh chỉ huy.

Lúc này máy bay đột nhiên bắt đầu lay động, thanh âm thân máy bay bị gãy kích thích màng tai, Từ Trạm liếc mắt nhìn Cố Du, không đợi cô mở miệng, chợt đẩy cô xuống cửa khoang máy bay.

"Từ Trạm!"

Tiếng gào thét nhanh chóng bị dòng khí nuốt hết, đầu óc Cố Du hỗn loạn, anh vừa mới nói nắm chặt anh, bây giờ tình thế cấp bách lại ném mình cô xuống máy bay!

Phía chân trời có tiếng nổ mạnh vang dội.

Cố Du bị khí lãng trên không trung cuộn không ngừng lăn lộn, xương cốt đều bị dòng khí mạnh mẽ đè ép, thống khổ dị thường. Nhưng cô không quan tâm những thứ này, khó khăn như trước trong khi rơi ngửa đầu, nước mắt từ khóe mắt không đợi đã tràn ra hốc mắt, bị gió lớn thổi qua không còn một mảnh. Cô nhìn trong khối không khí màu xám thật lớn bắt đầu bốc lên ngọn lửa đỏ, thân máy bay rơi xuống cực nhanh bên cạnh, trái tim trống rỗng chỉ có thể nghe thấy tiếng gió gào thét.

Lúc này, chấm đen xuất hiện phía trên tầm mắt, Cố Du sửng sốt, vui đến bật khóc, chấm đen bỗng nhiên giảm tốc độ, dù để nhảy hình cung tròn lớn trên bầu trời khói bụi nhanh chóng bung ra.

Từ Trạm không sao!

Bỗng nhiên cô ý thức được, mình đang nhanh chóng rơi xuống mà còn chưa mở dù.

Cố Du lập tức ấn nút bung dù ở trước ngực, sức giật rất lớn nháy mắt kéo tư thế không chính xác của cô ra phía sau, ngực đau nhức giống như bị người đá, thân thể lảo đảo lắc lư, cuối cùng ổn định rơi xuống.

Mùi tanh lan tràn trong miệng, cô vừa mới không cẩn thận cắn nát môi.

Tìm được đường sống trong chỗ chết, Cố Du nhìn chằm chằm vào chấm đen trên không, mặc dù khoảng cách của hai người rất xa, nhưng cô chỉ cần cảm giác được đó là Từ Trạm thì hết sức an tâm.

Phía dưới là mảnh xanh biếc rậm rạp, tán cây giống như thảm nhung, mảnh thân máy bay bị thiêu đốt khói mù mịt rơi xuống rừng rậm, kinh động rất nhiều loại chim.

Cuối cùng cũng loại bỏ tán cây, Cố Du không kịp thả lỏng, trên người đau giống như roi quất, nhánh cây móc quần áo rách rưới ôm lấy dây dù, dây leo lâu năm quấn quanh, cuối cùng cô như con rối bị treo trên cây cứng cáp, cách mặt đất khoảng sáu bảy thước.

Cô đợi rất lâu, không có xuất hiện tiếng vang xào xạc đi xuyên qua rừng cây, chẳng lẽ Từ Trạm rơi xuống chỗ rất xa cô? Cố nhìn xuống dưới, sợ té bị thương ảnh hưởng hoạt động không dám trực tiếp nhảy xuống dây treo, mượn sức treo, cô dùng sức đong đưa đến thân cây, cắt bỏ ba nhánh cây sau lưng mình. Cố Du ôm hai chân, hít sâu kéo khóa bảo hiểm ra, mở dây dù ra, cả người hết sức ngã trụy cố gắng ôm lấy nhánh cây.

Sau khi ôm vững, cô kỹ năng trèo cây lúc còn nhỏ, vững vàng xuống mặt đất.

Trong rừng rậm cây cối tươi mát bị mùi cháy khét xâm chiếm, Cố Du nhìn xung quanh, hoàn toàn không có đầu mối, không biết Từ Trạm rơi xuống đâu.

Từ sự phân bố kỳ lạ của cỏ xỉ rêu mỏng manh, Cố Du nhận ra phương hướng, những kinh nghiệm dã chiến này cô không kém hơn Từ Trạm, nhưng không có anh, đáy lòng liền trống rỗng, thậm chí không dám nghĩ kết quả xấu nhất.

Không, sẽ không.

Cô rõ ràng mới thấy dù để nhảy bung ra, anh nhất định là rơi xuống chỗ có khoảng cách hơi xa!

Bỗng nhiên cây cối xung quanh bắt đầu lay động, mặt đất ầm ầm rung động, tiếng nổ lớn từ phía đông nam.

Chắc là bộ phận chính của máy bay rơi xuống .

Nếu cô nghe thấy thanh âm chạy tới, Từ Trạm cũng sẽ chạy tới!

Cố Du vội vàng chạy về phía đông nam.

Tiếp viên hàng không vừa nói máy bay đã tiến vào trong lãnh thổ nước T, như vậy bây giờ vùng rừng mưa này phải ở trong rừng mưa nhiệt đới của lãnh thổ nước T nước, Cố Du mơ hồ cảm thấy bất an, máy bay gặp rủi ro nhất định có nguyên nhân, mà chỗ bọn họ rơi xuống thật sự quá nguy hiểm.

10 phút sau, cô vẫn không có thấy thân máy bay, xung quanh cũng không có bóng dáng ai.

Cố Du dừng bước lại xác nhận phương hướng, ánh mặt trời chiếu xuống đất qua khe hở rừng rậm, lâu lắm rồi cô không ăn không ngủ, thấy hoa mắt, lung lay đứng lại.

Tiếng bước chân xuất hiện ở phía sau!

Cố Du không dám xác định là địch là bạn, tim đập mạnh mẽ như muốn vỡ ra, lúc muốn xoay người, ngang hông chợt bị ôm chặc mà đau nhức, miệng cũng bị tay che, không kêu ra tiếng.

"Là anh!"

Giọng nói quen thuộc gấp gáp lọt vào trong tai trước khi cô động thủ, hốc mắt Cố Du chợt chua xót, tay chân cũng mềm nhũn xuống.

Từ Trạm dẫn cô đến đám cây lớn đã phủ kín vùng đất trống mới buông tay để cô ngồi ngay ngắn, dùng sức hôn lên.

Kiếp nạn sống chết, lo lắng hãi hùng vì âm dương cách xa nhau biến thành đầu lưỡi hôn dây dưa của hai người, Cố Du nhanh chóng ôm chặt lưng của anh, dùng nhiệt tình chưa bao giờ có để đáp lại.

Hàm răng va chạm cắn xé, không có kỹ xảo gì đáng nói, hoàn toàn chỉ muốn điên cuồng ăn đối phương vào trong bụng.

Trên không trung thịt non bên trong môi bị hàm rang của Từ Trạm cắn nát, Cố Du cũng không kêu đau, cũng không trốn tránh, hoảng sợ bối rối vừa rồi không ngừng phát tiết trong nụ hôn này.

Lúc lâu, hai người mới thở hổn hển tách ra.

Cố Du ra sức mà lắc đầu.

Thật ra, trên người hai người đều là miệng vết thương lớn nhỏ.

Quần áo đã sớm tả tơi không chịu nổi vì rớt xuống quét qua cành cây, bên trong rải rác dày đặc vết máu nhỏ, phác họa những hoa văn thô kệch. Cố Du vô cùng thê thảm, vì tư thế mở nhầm dù để nhảy, trên vai bị móc treo lộ ra hai dấu đỏ tím dữ tợn, xuyên thấu qua quần áo nên khó có thể che đậy thân thể đã bị Từ Trạm thấy rất rõ ràng.

"Tay chân không bị thương là tốt rồi," Cố Du nhìn ánh mắt Từ Trạm đau lòng vội vàng an ủi, "Em không đau."

"Anh không nên cho em đi cùng." Từ Trạm ôm cô, tránh chỗ vai bị thương.

"Anh cũng không muốn, nếu em ở nhà nghe tin tức này, tàn nhẫn hơn bây giờ nữa." Cố Du cười cười, giờ phút này cô may mắn là mình ở bên cạnh Từ Trạm.

"Chúng ta đi tìm xác." Từ Trạm buông cô ra, bây giờ không phải nghỉ ngơi, hai người bất cứ lúc nào cũng gặp nguy hiểm.

Cố Du sửng sốt, lập tức hiểu được ý đồ của anh, "Anh muốn đi tìm hộp đen?"

Từ Trạm gật đầu nói: "Động cơ sẽ không vô cớ nổ lớn, chỉ có một khả năng, có người không muốn chúng ta thuận buồm xuôi gió. Mang hộp đen rời khỏi rừng rậm, tìm được Đại sứ quán có thể được cứu trợ."

Nhớ lại tư liệu lần trước mình điều tra, Cố Du chợt hiểu, "Có thể là vũ trang ở đây không?"

"Có lẽ có liên quan, nhưng không hoàn toàn," Từ Trạm nhíu mày, "Bọn họ không có bản lãnh ra tay ở sân bay Dubai."

Hai người dứt lời thì cảm thấy tình thế nguy cấp không thể đợi nữa, ngay cả băng bó đơn giản cũng không quan tâm, tiếp tục tìm kiếm xác ở phía đông nam.

Đi mười mấy phút đồng hồ, mùi gay mũi càng ngày càng đậm, giữa bụi rậm cây, màu xám trắng bắt đầu ẩn hiện.

Xác máy bay lộ ra vết rách to lớn, mấy cây gỗ lớn ngã ngổn ngang xung quanh, cánh tam giác của máy bay rõ ràng đã cháy sạch thành tro đen, nằm nghiêng trên chỗ cháy đen.

"Đi qua nhìn xem." Cố Du băn khoăn sau đó phát hiện không có người bên cạnh vì thế thúc giục.

Trên phế tích lật nhặt linh kiện, hai người bắt đầu tìm kiếm thật sự.

Vì để dễ dàng phát hiện hộp đen, nên dùng màu đỏ cam chói mắt, bên trong ghi lại số liệu bay trên không và ghi âm của khoang máy bay, chỉ cần sắp xếp trở về nước an toàn, chính phủ có thể đủ căn cứ số liệu bay lưu trữ bên trong đánh giá nguyên nhân tai nạn và tình huống cụ thể với máy bay ngay lúc đó, còn có lời nói phân tích phòng điều khiển.

Bình thường hộp đen đều đặt ở phần đuôi máy bay, chỗ đó không dễ bị tổn hại nhất trong vụ nổ lớn.

Đuôi cánh máy bay bị rách nát không ngừng rơi xuống những khung máy vụng, Từ Trạm để Cố Du đứng xa ra còn tự mình đi qua, cuối cùng trong đường dẫn rộ lên đốm lửa tìm được khối hộp đen lớn nhỏ.

"Bây giờ làm sao?" Cố Du hỏi Từ Trạm, "Bên kia mới là thành phố?"

Từ Trạm cởi áo khoác tây trang đã bị phá hủy không chịu nổi để gói kỹ hộp đen, buộc ngang lưng mình, "Dubai ở phía đông bắc thủ đô nước T, nếu trước khi nổ lớn đường hàng không không có lệch khỏi quỹ đạo, nên đi hướng tây nam, nhưng mà bây giờ chúng ta rớt xuống chỗ không rõ ràng, không thể chắc chắn như vậy."

"Ở đây có trụ sở của dân liên hiệp quốc chạy nạn không?" Cố Du lóe lên linh quang, "Trụ sở của dân chạy nạn bình thường thiết lập ở chỗ rất xa, chúng ta đến chỗ đó nhờ nhân viên làm việc Liên hiệp quốc giúp đỡ liên hệ với Đại sứ quán Trung Quốc, đường đi có thể giảm bớt!"

"Hàng năm ở đây thật sự có đội Liên hiệp quốc đóng quân chữa bệnh, đất nước chúng ta cũng sắp xếp quân sự viện trợ điều trị cho bộ đội, chỉ là chúng ta không biết phương hướng." Từ Trạm nhẹ giọng nói.

"Vậy tìm thôn xóm trước, nếu trụ sở dân gặp nạn ở gần đây, dân thôn kia nhất định biết bình thường phát lương thực ở đâu!" Cố Du dừng lại, "Khi em tới quan sát, ở đây là cuối mùa rừng mưa nhiệt đới, phương hướng của rừng mưa nhiệt đới dễ phân biệt hơn, chúng ta dọc theo chỗ thấp hơn Tây Nam trước, nếu thật sự không xác định. . . . . . Không bằng từ từ quan sát? Động tĩnh lớn như vậy, nếu chung quanh thực sự có dân cư trú hoặc là người của Liên hiệp quốc, nhất định đến đây nhìn!"

"Tuyệt đối không thể sống ở đây, " Từ Trạm trầm giọng nói, "Nếu thật sự là tổ chức vũ trang hoạt động buôn bán lần này, chuyện đầu tiên bọn họ muốn là tới pha hư hộp đen chứng cớ."

Cố Du ngơ ngẩn, cô thật không nghĩ tới điều này, tiếng vang lớn như vậy người dân có thể phát hiện thì vũ trang nhất định có thể phát hiện, nếu là như vậy, bọn họ phải rời khỏi chỗ này ngay lập tức!

Màu sắc con ngươi của Từ Trạm buồn bã, sờ sờ mặt Cố Du, "Mặc kệ những thứ này, đi phía tây nam trước, mặt tây nam nước T là biển, phần lớn thành phố đều phân bố ở đó, chúng ta chỉ cần tránh đi. . . . . ."

Tiếng bước chân cắt ngang lời của anh.

Rất nhiều tiếng bước chân.

Trong rừng mưa nhánh lá cây dày đặc rậm rạp, cành khô mục nát trên đất cộng với cỏ xỉ rêu thật dày, rất khó không cho người khác phát hiện động tác, trong lòng Cố Du vô cùng run sợ, nhiều người như vậy tuyệt đối không phải người trên máy bay!

Chỉ còn có hai loại, dân thường cư trú và người muốn giết chết bọn họ.

Lúc này, tiếng súng vang cho ra đáp án.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.