Cảnh Giới Màu Hồng Phấn

Chương 35: Chương 35




Dưới sự ép buộc con tin sợ hãi như chim sợ cành cong, hỗn loạn liều mạng chạy như điên ra cửa. Mắt Cố Du thấy Nhan Tư Ninh bị vướng chân nhân viên cửa hàng đang hốt hoảng mà nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cô không kịp chú ý tên cướp, chạy mấy bước qua kéo Nhan Tư Ninh tới chỗ an toàn, bảo vệ cô tránh bị giẫm đạp.

Chỉ mấy giây, tiếng súng vang vọng lần nữa, Cố Du vội vàng quay đầu, bác sĩ vừa mới lộ vẻ nho nhã yếu đuối thế nhưng đọ sức với tên cướp!

Động tác của anh dứt khoát đúng chỗ, hoàn toàn trái ngược với hình tượng của anh, Cố Du nhất thời líu lưỡi, sao hôm nay trong cửa hàng nhỏ gặp toàn là cao thủ.

Cố Du không cho phép mình trong lúc nguy cấp sống chết mặc bây, cô xông tới tập kích hai người bên cạnh, bọn cướp mệt mỏi ứng đối, hơi thất thần, liền bị bác sĩ đánh vào sau tai, nặng nề ngã xuống đất.

"Trói bọn họ trước," bác sĩ trầm giọng nói, "Tôi đi cứu người."

Cố Du gật gật đầu, lập tức ngồi xổm xuống cởi dây giầy thể thao của mình, nhanh chóng trói tay hai người ra sau lưng, sau đó cô chạy đến trước mặt nhân viên cửa hàng đã hôn mê.

"Thế nào?"

"Tình huống không tốt, cần cầm máu." bác sĩ lời ít ý nhiều, anh cởi áo khoác của mình buộc vết thương trên đùi nhân viên cửa hàng, nhưng áo khoác không thích hợp để cầm máu, chỉ miễn cưỡng chút tác dụng.

Dây giầy có thể đảm nhiệm cầm máu đã lấy trói người, dưới tình thế cấp bách Cố Du bỗng nhiên nhớ phương pháp khẩn cấp lúc dã ngoại được học ở trường quân sự. Cô đưa tay vào lớp áo khoác, cởi nội y xuống, tay cởi đai an toàn ra, cuối cùng từ dưới vạt áo nhanh chóng rút đai an toàn xuống đưa bác sĩ. Nóng lòng cứu người, Cố Du căn bản không có thời gian ngượng ngùng, nhưng thật ra khi bác sĩ tiếp nhận thì giật mình, trên mặt trắng nõn hiện lên đỏ ửng, nhưng sau đó lấy tốc độ nhanh nhất cố định đai an toàn trên đùi nhân viên cửa hàng bị thương, máu đã dừng chảy.

Hai người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhàng, lúc này Cố Du mới chú ý áo nửa thêu màu đen không quấn ngực mà đang nằm giữa hai người, sắc mặt nhất thời như lửa đốt.

Ngược lại bác sĩ không xấu hổ như vừa rồi, cười nhẹ, cảm ơn cô ra tay giúp đỡ.

Lúc này, cảnh sát xông vào, tình thế trở nên hoàn toàn ổn định.

Cố Du giúp đỡ nhân viên cấp cứu nâng Nhan Tư Ninh lên cáng, cánh tay dùng sức mới phát hiện bả vai đau dử dội không thể nâng lên.

Buối tối bầu trời đổ mưa phùn, mây đen thấp bé gần như muốn rơi xuống mặt đất, không khí ẩm ướt đông lạnh. Cố Du đi theo cáng của Nhan Tư Ninh ra ngoài cửa, lập tức đã bị mưa ướt nhẹp.

Ba bốn người bị thương nặng, còn có bảy tám người vết thương nhẹ, xe cứu thương duy nhất gào thét rời khỏi.

Cố Du nhường vị trí người mẹ mang thai đang lẩn trốn lúc nảy chạy bị té ngã, chỉ có thể chờ xe cứu thương tiếp viện chạy tới.

Cánh tay vô cùng đau đớn, miệng cô ngậm ống tay áo để giảm bớt đau đớn, sau đó tay trái sờ soạng lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Từ Trạm.

Bấm điện thoại, cô đang suy nghĩ giải thích sao mới không cho Từ Trạm quá khẩn trương lo lắng, tiếng chuông quen thuộc bỗng nhiên xen lẫn tiếng mưa rơi vào trong tai.

Từ Trạm vừa mới lao xuống xe, chợt nghe điện thoại reo trong tay, nhìn màn hình trước mặt.

Cố Du đã bị thấm ướt từ đầu đến chân, quần áo phong phanh đáng thương dính trên người cô, vẻ mặt hơi tái nhợt trên gò má dính hỗn độn vài sợi tóc mai bị đèn xe sáng chói sau xe cảnh sát chiếu, cô ngậm cổ tay áo, tay đang nâng buông xuống dịch thể màu đỏ không ngừng nhỏ giọt.

Cô không kịp khiếp sợ, đã được Từ Trạm ôm vào trong lòng.

Nước mưa chảy xuống cổ hai người đang ôm nhau, dần dần có độ ấm.

"Sao anh biết?" Cố Du chen cánh tay giữa hai người mới mở miệng nói chuyện.

"Tư Ninh gọi điện thoại cho anh." Anh buông tay ra, cởi caravat xuống cột cánh tay Cố Du lên cổ.

"Cô ấy tỉnh?" Cuối cùng Cố Du thở phào nhẹ nhàng, "Em muốn điện thoại cho anh nói chuyện này."

"Cô ấy ở trên xe cứu thương không có thấy em." Từ Trạm cầm tay Cố Du tỉ mỉ, xác nhận không bị thương sau đó mới ôm đưa cô đến tay chỗ tay lái phụ.

Trên đường, Cố Du nói đơn giản chuyện trải qua, nói thẳng ra gì khiến mình hoài nghi. Mặt Từ Trạm vẫn âm trầm, môi mím thành đường mỏng bén nhọn.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy," sau khi nghe cô nói xong, anh thản nhiên nói, "Cơ thể quan trọng hơn."

"Anh không có nghi ngờ sao?" Cố Du nóng nảy, chợt nghiêng người kéo làm động bả vai, thân thể đau đớn run lên. Từ Trạm lập tức đưa tay giữ chặt cô, một mặt đở tay lái, một mặt ấn cô trở về chỗ ngồi.

"Em nói chuyện với anh đấy!" Cố Du thay Từ Trạm sốt ruột, nhưng anh giống như phản ứng không nhiều, chỉ sờ sờ mặt của cô.

Mãi cho đến bệnh viện, Từ Trạm cũng không mở miệng nói chuyện.

Cũng may bả vai Cố Du không đáng ngại chẳng qua là tạm thời không thể xoay tay, bôi thuốc nghỉ ngơi một thời gian có thể khôi phục, sau đó hai người đi xem Nhan Tư Ninh, cô không bị thương nặng, nhưng thật ra khiến cha mẹ cô sợ quá mức, thiếu chút nữa cùng nhau nằm viện.

Vì chuyện nước T lúc trước Vu Duệ đã đi Bắc Kinh, Nhan Tư Ninh không ngờ anh lưu ý dặn Cố Du và Từ Trạm không cần nói.

Rạng sáng mới về nhà, quần áo trên người Cố Du bị ướt sũng trở nên lạnh lẽo thầm nghĩ tắm nước ấm sau đó ngủ đặc biệt ngon, Từ Trạm cũng mắc mưa, hơn nữa cánh tay Cố Du không có thuận tiện, anh trực tiếp ôm cô đến phòng tắm, tự chủ trương cùng tắm với cô.

Lúc cởi quần áo, tay Từ Trạm dừng lại trên lưng bóng loáng.

"Cứu người quan trọng hơn," Cố Du biết nội y không cánh mà bay xác thực hơi không thể tưởng tượng, vì thế vội vàng giải thích, "Em lấy dây đai an toàn để cầm máu."

Từ Trạm gật gật đầu, không biết là khen ngợi cô tùy cơ ứng biến hay không để ở trong lòng.

Bình thường hai người mặc quần áo, càng khỏi phải nói sau khi cởi sạch cùng nhau tắm rửa.

Kiên dè cánh tay bị thương, Từ Trạm vòng cô vào trong ngực dịu dàng cọ sát nhau.

Cố Du khôi phục vô cùng nhanh trong vài ngày, vừa lúc trước sinh nhật Từ Trạm một ngày, trong thành phố có buổi dạ tiệc tuyên dương nhà doanh nghiệp, vì lần trước thư ký Đoàn của Chính pháp ủy giúp Từ Trạm đại ân là xử lý Tô Ngôn Khanh và Thượng Khôn, hắn vừa mới vinh dự trở thành bí thư thành ủy, Từ Trạm không thể không nể mặt, Cố Du quyết định đi dự tiệc với Từ Trạm, cô muốn tự mình cảm ơn thư ký Đoàn đã giúp.

Thấy cơ thể cô không sao, Từ Trạm đồng ý.

Nhớ tình cảnh dạ tiệc đè nén buồn khổ lần trước, lúc Cố Du bước xuống xe cảm thấy giống như cách một thế hệ.

Cô kéo cánh tay Từ Trạm, làn váy dạ phục màu xanh biếc lay động, dáng dấp lộ vẻ nhanh nhẹn. Nếu nói nửa năm trước Cố Du mặc lễ phục dạ hội có cảm giác trẻ con trộm quần áo người lớn mặc, như vậy bậy giờ, nụ hoa này đã nở rộ.

Tình yêu có thể thay đổi khí chất một người, hôn nhân có thể thay đổi khí tràng một người, mặc dù kiểu dánh của Cố Du không lộ đùi xinh đẹp trắng trẻo, nhưng cả người lộ vẻ thành thục thanh nhã, loại cảm giác này đan xen giũa phụ nữ và cô gái, khiến Từ Trạm mê muội mãi.

Trong dạ tiệc phần lớn không phải gương mặt quen thuộc lúc trước, nhưng dù vậy, Cố Du cũng không nhận ra được, Từ Trạm vẫn thì thầm giới thiệu bên tai, cô đều gật đầu có lệ, thầm nghĩ qua mười hai giờ sau đó là sinh nhật Từ Trạm.

Thư ký Đoàn nhìn thấy hai người tự nhiên nên vô cùng nhiệt tình, hỏi chuyện ở nước T, lại cảm thán vụ án cướp cửa hàng châu báu.

"Phá vụ án sao?" Cố Du rất quan tâm chuyện này, thuận miệng hỏi.

"Vẫn chưa, hai ngày nay Thị cục vội vàng giao nhận, nhưng mà đã thành lập tổ chuyên án ." Thư ký Đoàn nói.

"Không phải bọn cướp đã bị bắt sao?" Cố Du không rõ, "Còn có đồng lõa?"

"Vụ án này hơi phức tạp, dính dấp quá rộng, Tiểu Cố còn không biết, hai tên cướp kia là quân nhân xuất ngũ." Thư ký Đoàn lắc đầu, "Ai biết vì sao đi trên con đường này."

Khó trách mình không phải đối thủ của bọn họ, Cố Du như nghĩ tới cái gì, nhưng mà đã như vậy, bọn họ có thể nghĩ biện pháp lấy được ngòi nổ quân sự sẽ không khó?

"Đúng rồi," Thư ký Đoàn quay đầu cười nói với Từ Trạm, "Chuyện này vừa lúc gặp kiểm pháp công khai thay đổi nhân viên trong thành phố, Trưởng cục công an mới tới rất coi trọng, chưa bàn giao xong đã bắt đầu tự mình đi đầu lãnh đạo tổ chuyên án làm việc, nói đến cục trưởng mới này có ngọn nguồn với Tiểu Từ cậu."

"Là chiến hữu trước kia của tôi?" Từ Trạm cười nhẹ.

Thư ký Đoàn vừa khen Từ Trạm vừa kêu thư ký đi gọi người, chờ Cục trưởng cục công an mới của Dương Cảng đi theo thư ký tới, Cố Du sửng sốt, sao cảm thấy nhìn quen mắt.

Nhưng cô không nhớ đã gặp qua ở đâu.

Ngược lại Từ Trạm tiến lên từng bước, cười vỗ vỗ vai anh, "Mộ Thành, không ngờ là cậu."

"Lão Từ, thật sự đã lâu không gặp!" Thẩm Mộ Thành siết chặt tay Từ Trạm, cười khóe mắt chân mày cười uốn cong lên.

Hai người nói mấy câu, Thẩm Mộ Thành đã nghe Vu Duệ nói ở Dương Cảng, hỏi tình hình anh gần đây, lúc này Cố Du mới hiểu thì ra ba người từng là chiến hữu bộ đội.

"Đây là bà xã tôi, Cố Du." Khi ngừng nói chuyện, Từ Trạm đưa tay đỡ thắt lưng Cố Du, giới thiệu cô cho Thẩm Mộ Thành, rồi cúi đầu nói với cô, "Mộ Thành là chiến hữu của anh và Vu Duệ."

Thẩm Mộ Thành nhìn Cố Du, trong ánh mắt sạch sẽ tràn đầy ý cười không khỏi hiện ra ánh sáng, "Thì ra ngày đó ở cửa hàng châu báu cô gái thấy việc nghĩa hăng hái làm là chị dâu."

Cố Du sửng sốt, "Sao anh biết?"

"Chị dâu đã quên? Lúc ấy em ở đó, vì để cứu chữa cho nhân viên cửa hàng bị thương kia, em còn nói dối mình là bác sĩ." Thẩm Mộ Thành hơi giật mình sau đó cười nói.

Trong đầu lục lọi ra hình ảnh ngày đó, Cố Du ghép mặt Thẩm Mộ Thành và bác sĩ kia vào nhau, nhưng mà đã vài ngày, đủ để cô quên sạch loại người gặp thoáng qua này, nếu không phải là sự kiện ấn tượng sâu sắc, phỏng chừng cho dù Thẩm Mộ Thành nhắc nhở, cô cũng không nhớ ra.

"Thì ra là anh!" Cố Du hơi áy náy vì tùy tiện quên người khác, vội vàng bổ sung, "Ngày đó nhờ có anh, Từ Trạm, đây chính là bác sĩ em đề cập qua!"

"Thật sự là khéo," Thư ký Đoàn cười nói, "Thì ra đều là người quen."

"Nói ra thật xấu hổ, mới vừa nhận chức đã gặp phải vụ án kịch tính như vậy, xem ra ở Dương Cảng tôi gánh nặng không nhẹ." Thẩm Mộ Thành nhìn Thư ký Đoàn, khiêm tốn lễ độ, giơ tay nhấc chân vô cùng rõ ràng phong độ của người trí thức.

Từ Trạm và Thẩm Mộ Thành nói chuyện rất lâu, đợi dạ tiệc kết thúc về nhà đã là rạng sáng, Cố Du mệt mỏi ầm ỹ đòi tắm rửa đi ngủ, Từ Trạm sắp xếp cho cô xong sau đó đi vào phòng sách gọi điện thoại cho Vu Duệ hỏi tình huống ở Bắc Kinh.

Nói xong chính sự, hai người tự nhiên nói tới Thẩm Mộ Thành.

"Năm đó cậu ta không phải xuất ngũ đi nước ngoài học tập?" Bên kia điện thoại Vu Duệ không dấu được tò mò, "Sao còn trở về làm chính trị?"

"Không rõ lắm, ở Bắc Kinh nếu cậu có thời gian có thể điều tra."

"Được," Vu Duệ dừng lại, giọng hơi thấp truyền ra khỏi di động, "Chuyện ngòi nổ cậu định làm sao?"

Từ Trạm tắt đầu thuốc lá, "Điều tra bên trong trước, tạm thời không cần để lộ tiếng."

"Thẩm Mộ Thành cũng không được?"

"Đúng vậy."

Ở bên kia Vu Duệ cười thành tiếng," Có thể khiến cậu tin đảm nhiệm thật sự là quá khó khăn, tôi thực vinh hạnh. Đúng rồi, lúc tôi không ở đó nhớ giúp tôi chăm sóc. . .. .."

Câu nói kế tiếp, Từ Trạm không nghe được chữ nào.

Ánh mắt của anh nhìn thẳng phía trước, cửa vừa mới đóng chặt lại mở ra, Cố Du dựa vào cửa, cả người mặc quân lễ kiểu lục quân tôn lên dáng người cao ngất của cô, quần ngụy trang màu xanh ngắn lộ bắp đùi tuyết trắng và vạt áo bên ngoài, chói mắt khiến người ngưng hô hấp.

Cô cúi đầu, cọ xát gần anh, trên mặt đỏ bừng đã lan tràn xuống cổ ở chỗ sâu trong áo sơmi. Từ Trạm cảm thấy cả người nóng lên, sau đó, lời nói nhẹ nhàng bay vào bên tai giống như lông chim trêu tiếng lòng người ta.

"Trung tá Từ sinh nhật vui vẻ."

Nói xong, Cố Du giống như con thỏ chạy ra phòng sách, biến mất không thấy.

"Này? Cậu đang nghe sao?" Vu Duệ nói ở bên kia điện thoại.

"Ngày mai nói sau." Từ Trạm nói xong lập tức cúp điện thoại, lao ra phòng sách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.