Cảnh Giới Màu Hồng Phấn

Chương 39: Chương 39




Thẩm Mộ Thành mặc đồng phục phẳng phiu tư thế oai hùng cao ngất giống như trên TV, phản ứng đầu tiên Cố Du thấy anh là nếu Từ Trạm mặc đồ này vào nhất định càng đẹp mắt.

Cô nhanh chóng thu hồi suy nghĩ miên man, vì Thẩm Mộ Thành không đến một người.

"Cố phu nhân, thật xin lỗi," lúc Thẩm Mộ Thành tươi cười nói chuyện, trong tay đưa ra tờ giấy,"Hi vọng cô có thể phối hợp điều tra với chúng ta."

Cố Du nhìn văn kiện bắt giữ viết mình tên, tâm chìm sâu vào bóng tối không thấy đáy.

Còng tay thật lạnh, khoát lên trên cổ tay có loại cảm giác không chân thật, cảm xúc của Cố Du không dao động quá lớn, ít nhất ngoài mặt thoạt nhìn là như vậy.

Cô gật đầu, ngay cả giọng nói cũng thoải mái nói với Thẩm Mộ Thành: "Tôi nói vài lời với Vu Duệ."

Thẩm Mộ Thành dường như vì tình bạn với Từ Trạm và Vu Duệ, nên không làm khó cô.

Vừa vào Vu Duệ thấy màn trước mắt này trong đầu ông ông giống như bị sét đánh trúng, anh biết Cố Du là một trong số người không nhiều lắm trong quá khứ, nhưng anh hoàn toàn không ngờ chuyện lần này liên quan tới cô.

"Nói Từ Trạm đừng lo lắng," Cố Du cố gắng để mình lộ vẻ trấn định, "Tôi nhất định không sao."

Chuyện tới bây giờ, Vu Duệ chỉ có thể nhanh chóng thông báo cho Từ Trạm, lúc trước anh ngăn cản Cục quốc an là vì Từ Trạm tranh thủ thời gian giải cứu Cố Du, nhưng bây giờ anh không có biện pháp ngăn cản hành động của Thẩm Mộ Thành, vì không có người đến cứu cô.

Anh gật đầu, xoay người nhìn Thẩm Mộ Thành, bình tĩnh mở miệng: "Cơ thể của chị dâu không tốt."

Vu Duệ nói đơn giản, nhưng anh không cam tâm tình nguyện với Cố Du lúc ban đầu xưng hô thế này để trêu chọc cô, sau đó không gọi như vậy, bây giờ anh nói vậy chỉ có một mục đích, để Thẩm Mộ Thành nhớ kỹ Cố Du là chị dâu của bọn họ.

Thẩm Mộ Thành gật đầu.

Cố Du bị bệnh bạch đới lúc ở nhà, trận mưa đầu thu vọi vả xâm nhập xuống cả vùng đất trơn bóng.

Màn mưa mịn nếu dệt cửi, trời đất bị bao phủ trong màu khói thuốc lộ vẻ lo lắng, cảnh vật gần trong gang tấc đều trở nên mơ hồ, chỉ có ánh đèn xe cảnh sát màu hồng lam không ngừng xoay tròn đâm vào mắt người.

Cố Du bị đưa lên xe, ngồi chỗ với Thẩm Mộ Thành, xe cảnh sát chậm rãi khởi động, toàn bộ tầm nhìn bị màn mưa che lấp.

"Ngày đó chúng ta cùng nhau đối mặt bọn cướp, không ai ngờ tình huống như bây giờ." Mắt Thẩm Mộ Thành nhìn Cố Du đeo còng tay, cười nói.

"Không sao," Cố Du thản nhiên nói, "Vì thấy tình huống thảm thiết lúc ấy, tôi càng hy vọng chân tướng rõ ràng hơn."

Thẩm Mộ Thành không nói gì nữa, tới khi đến cục cảnh sát thành phố, trên xe ngoài âm thanh của động cơ thì không tiếng động khác.

Trong lòng Cố Du thiên hồi bách chuyển, nhớ Từ Trạm nhiều nhất.

Nếu hai thanh 64 mô phỏng kia thật sự xuất ra từ tay cô, chỉ sợ ngoại trừ tai ương lao ngục bên ngoài, Từ Trạm càng không thoát khỏi liên quan, hai loại vũ khí ăn cướp khác nhau một đến từ tập đoàn của anh một đến từ vợ của anh, chuyện này nhất định sẽ nổi lên sóng to gió lớn.

Nhưng bây giờ cô không có biện pháp gì, chỉ có thể gửi hi vọng cho đây chỉ là hiểu lầm.

Thẩm Mộ Thành rất lịch sự che dù cho Cố Du, vừa đi vừa nói chuyện: "Thật ra chỉ là làm theo trình tự, cần chị phối hợp, chúng tôi tìm được nhân chứng liên quan, nếu hắn chứng minh chị có liên quan việc này, như vậy hi vọng chị có thể phối hợp điều tra với chúng tôi."

Cô được đưa lên lầu, phòng thẩm vấn hầu như đều ở tầng trệt, bên trên treo bảng đánh số, Cố Du cúi đầu đi vào trong, bỗng nhiên cảm thấy có người nhìn cô.

Loại cảm giác bị nhìn chằm chằm này tương đối quen thuộc.

Cô xoay người, tầm mắt phút chốc bị cảnh nóng bỏng trước mắt đập vào, giống như bản năng, cô nhấc chân chạy qua, nhưng cánh tay bị cảnh sát hai bên giữ chặt, không thể động đậy.

Từ trạm là thấy Cố Du đầu tiên.

Anh nói không nên lời cảm giác trong nháy mắt đó là cái gì, trong khoảnh khắc cô cũng nhìn thấy rồi đeo còng tay muốn chạy tới đây lại bị bắt lại, anh mới khôi phục trấn định, lắc đầu với cô.

Hai người cách hành lang xa xa nhìn nhau, không có trao đổi mà giống như muốn nói gì đã nói xong.

Cố Du không thể ngờ Từ Trạm cũng bị dẫn trở về, dựa theo trình tự, anh không nên nhận điều tra của cục thành phố, người quân ủy tới đã nói rõ quy về ai, sao Thẩm Mộ Thành còn có thể bắt giam anh?

Không yên và bất an vặn thành dây treo cổ buộc tim của Cố Du, cô tự nói với mình phải kiên cường, vì vậy gật đầu mạnh với Từ Trạm.

Sau đó, cô bị đẩy vào phòng thẩm vấn.

Không ai hỏi cô vấn đề, đúng như lời Thẩm Mộ Thành nói, cô chỉ là chờ người đến nhận dạng, nhưng người đến nhận dạng của cô là ai? Có thể tất cả người biết rõ ràng chuyện năm đó hay không?

Cảm giác mình là thịt cá bị người như thế chém giết là hành hạ nhất, hơn nữa Cố Du biết Từ Trạm cũng ở đây chịu dày vò, bây giờ như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Từ Trạm khẳng định cũng có cảm giác giống vậy.

Nửa tiếng này Cố Du cảm thấy vô cùng dài, cửa bị mở ra trong chớp mắt, cô khẩn cấp đứng lên.

"Chị có thể đi rồi." Thẩm Mộ Thành cười nói, "Hoàn hảo là kết quả chúng ta đều hi vọng."

Nhiều lời nhiều sai, Cố Du nghĩ mình chắc đã tránh được một kiếp, mặc dù kỳ quái, nhưng trong lòng cô nhớ thương Từ Trạm nên không nghĩ nhiều, "Từ Trạm đâu?" Cô hỏi Thẩm Mộ Thành.

"Chị không cần lo lắng, anh ấy chỉ là phối hợp điều tra." Thẩm Mộ Thành nói chuyện cẩn thận.

Cố Du không có biện pháp xem nhẹ việc Từ Trạm về nhà một mình, cô đứng ở cửa chật hẹp của cục cảnh sát che mưa chờ anh đi ra, nhưng đợi hai ba tiếng, vẫn không thấy bóng dáng Từ Trạm.

Mưa càng lúc càng lớn, trên người đã bị ướt mưa, Cố Du ôm cánh tay chống đỡ khí lạnh, ánh mắt từ đầu đén cuối nhìn chằm chằm cửa.

Bất ngờ không kịp đề phòng, trên vai bị người vỗ, cô cảnh giác đột nhiên xoay người, lại thấy khuôn mặt tươi cười lộ vẻ vô cùng sáng lạn.

Cố Du gần như có trở ngại với người quen, nhưng nếu thời gian dài ở chung hơn nữa ấn tượng khắc sâu, cô vẫn nhớ kỹ người quen.

Ví như cô gái ăn mặc trang điểm đậm diêm dúa lẳng lơ hoàn toàn không phù hợp khí hậu trước mắt này.

"Ai nha, chị tính cám ơn em thế nào?"

Cô bắt đầu nói chuyện không đâu, khiến Cố Du không hiểu ra sao.

"Tiểu Tước, sao cô ở đây? Bị bắt?"

Cô gái Khiếu Tiểu Tước mặc váy ngắn lộ chân dài mảnh khảnh, không ngừng giậm chân tại chỗ để xua tan lạnh lẽo, nhưng trên mặt vẫn cười vui vẻ như vậy, "Lời này em hỏi chị chứ, trong khoảng thời gian này chị đi đâu? Sao vừa thấy mặt là ở trong cục cảnh sát, còn gặp phải kiện cáo lớn như vậy?"

Tiểu Tước là bạn bè Cố Du từng quen, lúc trước Cố Du vừa mới bắt đầu bước trên đường kiếm tiền không chính đáng nên không chỗ nương tựa, bạn xấu quen biết đầu tiên đại khái là cô gái còn trẻ tuổi nhưng kinh nghiệm xấu xa phong phú này. Tiểu Tước là nghệ danh của cô, lúc cuộc sống bức bách Cố Du không thể không đi chỗ hỗn loạn tìm buôn bán, chợ đêm súng ống lan tràn luôn có người nguyện ý làm người trung gian, Tiểu Tước chính là người trung gian thứ nhất.

Hai người đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp ở cửa cục cảnh sát.

Cố Du đột nhiên hiểu được, thì ra người xác nhận của cô là Tiểu Tước!

"Cô không nói với cảnh sát trước kia tôi là . . . . ."

"Đương nhiên không có!" Tiểu Tước cười lạnh, "Những cảnh sát kia, không tìm thấy hung thủ nên muốn bắt chị chịu tiếng xấu thay cho người khác, thật mẹ nó khốn khiếp! Chị đã lâu không xuất hiện, súng này có quan hệ cái rắm với chị!"

"Sao bọn họ tìm được cô?"

"Cách cũ, dựa vào đường dây con người, nhưng mà Trịnh An Hà thất bại ý nghĩ của thanh niên làm không tốt, sáng sớm Dương Cảng đã thay đổi." Tiểu Tước thành thạo cầm điếu thuốc, vừa cảm thán vừa nhã khói, "Còn chị? Sao bị để mắt?"

Cố Du không biết giải thích thế nào, chỉ có thể nói: "Sao giấu được người khác những chuyện đã làm này."

"Nói cũng đúng, nhưng mà trong khoảng thời gian này chị đã đi đâu? Có đàn ông?"

"Sao cô biết?" Cố Du sửng sốt.

Tiểu Tước cười run rẩy cả người, nheo mắt đánh giá Cố Du, "Chị còn non nớt sao em không nhìn ra?"

Cố Du vô cùng khó xử, lại lo lắng Từ Trạm, không ngừng liếc nhìn cửa lớn của cục cảnh sát.

"Sao vậy? Chờ người?"

"Ừ, chồng của tôi còn chưa ra."

"Mẹ nó!" Tiểu Tước sợ tới mức tay run lên bị tàn thuốc rơi nóng, "Chị lập gia đình sao lại gả cho người đàn ông không đáng tin cậy, tính tiếp tục làm nữ trộm cướp mạnh mẽ?"

Cố Du dở khóc dở cười giải thích cho cô nói chồng của mình là thương nhân đứng đắn, vì chuyện khác nên đến hiệp trợ điều tra. Nhưng cô vừa nói xong đột nhiên cảm thấy có vấn đề, vì sao huy động nhân lực như vậy để bắt cô, lại dễ dàng thả ra? Chẳng lẽ vì gây áp lực cho Từ Trạm? Nhưng Thẩm Mộ Thành là chiến hữu cũ của Từ Trạm, sự việc sẽ đoạn tuyệt như vậy?

Quan trọng nhất, chuyện này mình không liên quan đến anh!

Cố Du nhíu mày trầm tư, Tiểu Tước nhận cuộc điện thoại, cô la hét ầm ĩ vài câu sau đó hùng hùng hổ hổ ném điện thoại di động vào trong túi, rồi vỗ Cố Du, "Trong nhà có việc, em về trước, yên tâm đi, em thấy bọn họ không có ý làm khó chị."

"Chờ chút," Cố Du giữ chặt người Tiểu Tước muốn xoay đi, "Hỏi cô một chuyện, gần nhất có người học trò cũ của tôi có ý chế tạo sao?"

“Không nhiều lắm, bây giờ trong thành phố bắt rất chặt chẽ, còn dư mấy lá gan lớn cũng biến mất.”

"Vậy cô có biết bọn cướp kia là có lai lịch gì hay không?" Cố Du tiếp tục truy vấn.

Tiểu Tước cảnh giác nhìn xung quanh sau đó mới đến gần tai Cố Du, nhẹ giọng nói: "Nghe nói là hai bộ đội chuyển ngành cùng đường, công việc sa sút, mới suy nghĩ cách này."

"Vậy cô biết bọn họ lấy ngòi nổ ở đâu sao?"

"Nghe người ta nói là tập đoàn Bắc Phương? Nhưng mà tập đoàn lớn như vậy có mấy người ăn cây táo rào cây sung cũng không kỳ quái, chỉ là dám ngược gió gây án lúc này, lá gan cũng rất lớn!"

Cố Du mượn viết của chủ cửa hàng tạp hóa bên cạnh, viết phương thức liên lạc của mình vào rồi đưa cho Tiểu Tước, kêu cô có tin tức nhất định thông báo cho mình, Tiểu Tước hoàn toàn đáp ứng, vào trong xe xem.

Không nhìn thấy Từ Trạm, Cố Du cũng không đi.

Trong đầu cô sắp xếp lại tin tức vừa lấy được, càng nghĩ càng không thích hợp, nhưng nhìn từng manh mối như thực bén nhọn lại tương đối độc lập, cô thiếu khả năng xâu chuỗi dòng suy nghĩ.

Mưa rơi nhỏ dần, lá cây còn chưa kịp đổi vàng đã đánh rơi.

Thẩm Mộ Thành đứng ở văn phòng nhìn xuyên qua thủy tinh thật lớn, nhìn bóng dáng Cố Du nhỏ bé ở đối diện cục cảnh sát che mưa co rúm dưới mái hiên, hơi mơ hồ, nhưng vẫn có thể cảm giác được cô khẩn trương và bất an.

Anh bấm xuống di động, mời một âm chờ, bên kia đã vội vàng nhận: "Alo, cục trưởng Thẩm, anh muốn tôi nói tôi đã nói hết, có thể thả em trai của tôi sao?"

Thẩm Mộ Thành chỉ nói một tiếng được, sau đó cúp điện thoại.

Anh ngưng mắt nhìn bóng gầy yếu trong mưa kia, lúc này, một chiếc Audi màu đen ngăn trở tầm mắt của anh, đứng trước mặt Cố Du.

Anh cười, xoay người rời khỏi văn phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.