Cảnh Giới Màu Hồng Phấn

Chương 47: Chương 47




Nghe Từ Trạm đã chuẩn bị xong, Cố Du đột nhiên hơi bất an, cô định nói anh bảo trọng chú ý an toàn, hơn nữa muốn dây dưa nói lời tâm tình, nhưng lời đến khóe miệng cô cảm thấy vừa dài dòng lại nhàm chán.

Tình huống của hai người trước mắt có gì an toàn đáng nói, mặc dù không đến nổi tùy thời chết yểu giống như ở Châu Phi, nhưng nguy cơ tứ phía, Cố Du tuyệt không cảm giác lời của mình có thể thật sự có tác dụng, an toàn hay không an toàn không liên can với chú ý hay không chú ý hoàn toàn.

Trong bóng tối, ánh mắt dưới hàng lông mi dài của Từ Trạm hơi mơ hồ, không thấy rõ vẻ mặt bên trong, từ trên cao nhìn xuống anh quan sát Cố Du quấn trong chăn, giống cô muốn nói lại ngừng, cuối cùng chỉ là cười cười.

Trong lòng đè nén cảm xúc rắc rối bị nụ cười dịu dàng này đốt, Cố Du ôm cổ Từ Trạm thuận thế kéo xuống, bất ngờ kéo anh không kịp đề phòng chuẩn bị lên giường.

"Đi vội vả sao?" Cô giạng chân trên thắt lưng rắn chắc của anh, mặt giống như rặng mây đỏ, cơ thể trơn bóng trắng trẻo lây dính ánh vàng nhạt của tia nắng ban mai đang lặng lẽ xuyên qua khe cửa sổ.

Lần này cô thấy rõ ánh mắt của Từ Trạm, bên trong chiếu ra mặt mình đầy thẹn thùng lại lớn mật thẳng thắn, bị âm cốc dày đặc bao bọc chặt chẽ.

Từ Trạm chợt nở nụ cười, anh bắt được tay của cô đè trên dây kéo quần, "Xem kỹ thuật của em."

Cô giở trò lưu manh, anh liền lưu manh hơn cô, nhà này vĩnh viễn đầy rẫy không khí cạnh tranh ma cao một thước đạo cao một trượng.

Lúc này Cố Du không biết cô gái khác thế nào sẽ không thẹn thùng mà muốn nghênh đón dục vọng, người đàn ông của cô sẽ phải một mình đi bôn ba mạo hiểm vì tương lai của hai người, vừa nghĩ tới lần sau gặp mặt không biết cách bao lâu, trong lòng cô dấy lên lửa hừng hực, mặc cho trên mặt như thiêu như đốt, bất chấp tất cả rời khỏi anh để anh cỡi bỏ trói buộc.

Cô không có kỹ thuật gì để nói, run run rẩy rẩy giao phó vài lần, cổ họng vốn bị khàn chỉ có thể phát ra âm thanh nhỏ nhất bất lực nhất. Cô vẫn không cầu tha thứ, chỉ là lúc hai người thân mật nhất khăng khít chặc chẽ một chỗ, quấn lấy sống lưng anh lần lượt kêu tên của anh bên tai.

Không muốn và tình yêu, lo lắng và bất an, toàn bộ đặt trong tiếng gọi nhỏ bây giờ.

Càng như vậy Từ Trạm ước chừng hận không được lột da hủy xương của cô rồi nhập vào thân thể mình, đi tới đâu cũng mang theo, không cần lo lắng an nguy của cô nữa, giống như lúc ở Châu Phi, sống chết không rời.

Lý trí trong đầu cả hai đồng thời biến mất, chờ lúc trở về lại, khác biệt là lửa đã sém lông mày.

Đầu ốc Cố Du choáng váng tay chân như nhũn ra, chỉ nhớ rõ Từ Trạm không hôn tạm biệt lên môi hoặc trán của cô, mà hôn nhẹ nhàng lên cánh tay bị dấu răng cắn tổn thương và dưới hông trái của cô.

Cuối cùng tỉnh ngủ, cảnh sắc tươi đẹp buổi chiều xuyên thấu rèm cửa sổ thật dầy, mình Cố Du nằm trên giường, trầm mặc vuốt khăn trải giường vẫn còn nhiệt độ cơ thể của anh.

Cô tắm tắm mặc áo choàng tắm đứng ở phòng khách, căn phòng trống rỗng chỉ còn mình cô, trên bàn cơm anh làm xong đã nguội.

Càng nghĩ Cố Du càng hận Thẩm Mộ Thành, nếu không phải hắn đột nhiên xuất hiện, bây giờ mình và Từ Trạm không biết sẽ được hưởng thụ bao nhiêu thoải mái!

Đôi môi cắn đau phục hồi lại tinh thần, Cố Du cảm thấy trên mặt lạnh như băng, vừa sờ mới phát hiện mình rơi nước mắt.

Cô âm thầm may mắn hoàn hảo không để Từ Trạm nhìn thấy, nếu không trong lòng anh sẽ rất khó chịu.

Trong điện thoại di động là tin ngắn Từ Trạm gởi tới trước khi lên máy bay, kêu cô ngoan ngoãn ở nhà, buổi tối có người đến đón. Còn thêm tin ngắn cách nhau ba mười giây, Cố Du vừa mở ra xem, trong lòng vừa tức lại ngượng ngùng.

Điều tin ngắn này chỉ có vỏn vẹn mấy chữ: Kỹ thuật cần phải nâng cao.

Cố Du thật muốn trả lời rằng cô sẽ học tập thực tế thật tốt lúc anh không ở đây, nhưng vừa nghĩ sau khi Từ Trạm thấy vậy có thể xuất hiện vẻ mặt âm trầm và kết quả của mình khi anh trở về, vẫn là đàng hoàng trả lời chữ: Cút.

Không ngoài dự tính, buổi tối có người gõ cửa, Cố Du mở cửa liền thấy khuôn mặt Vu Duệ tươi cười.

"Thu dọn đồ đạc đi." Anh không khách khí đi thẳng vào nhà.

"Đi đâu?" Cố Du sửng sốt, không ngờ đây là an bài của Từ Trạm.

"Nhà tôi," vẻ mặt Vu Duệ thờ ơ, "Tôi phụ trách chăm sóc cô, cô phụ trách chăm sóc con cho tôi."

Cố Du sắp xếp mấy bộ quần áo đơn giản, trước khi đi cô cho thức ăn Từ Trạm làm vào hộp đựng cơm.

Nhà của Vu Duệ thật ra cách nhà Từ Trạm và Cố Du không xa, Cố Du cẩn thận quan sát, mặc dù nhà có trẻ con, nhưng vì Vu Duệ bận rộn công việc còn Vu Lập Dương sống với cha mẹ quanh năm, nên trong nhà không có nhiều dấu vết trẻ con.

"Cô ở trên lầu phòng thứ hai bên phải," Vu Duệ thoải mái giới thiệu cho cô, "Đưa quần áo cho tôi."

"Lập Dương đâu?" Cố Du hỏi.

"Tư Ninh đến nhà ba mẹ tôi đón nó," Vu Duệ lấy bình nước trong tủ lạnh ra ném cho Cố Du, bản thân cũng vặn mở một chai, "Cô ấy cũng cùng ở đây."

Cố Du cảm thấy quan hệ của hai người kia thật khó phân biệt, nếu là cô nhất định lúng túng chết, nhưng thấy Nhan Tư Ninh và Vu Duệ vẫn vô cùng tự nhiên.

Vu Duệ tự mình xuống bếp, lúc Cố Du sắp xếp hành lý gọn gàn, Nhan Tư Ninh đưa Vu Lập Dương trở về.

Vu Lập Dương thích Cố Du, dính cô không thả, Vu Duệ để cô chơi với đứa nhỏ trước. Nhan Tư Ninh ở phòng bếp làm trợ thủ cho Vu Duệ, hai người làm cơm xong đi ra, đều cả kinh không nói nên lời.

Cố Du dẫn Vu Lập Dương đến phòng khách chơi, trên ghế sa lon trải đầy đống phụ tùng kim khí, Vu Lập Dương mắt cũng không nháy ghép từng món lại.

"Muốn khôi phục thì trước hết bỏ lò xo vào nòng súng," Cố Du chỉ huy bên cạnh, "Đúng, cứ như vậy."

Vu Lập Dương hưng phấn trên chóp mũi toàn mồ hôi hột, cuối cùng đẩy băng đạn khẩu súng xong giơ lên thật cao, "Con hoàn thành!"

"Giỏi lắm!" Cố Du nhìn đồng hồ đo, "Lần này nhanh hơn vừa rồi một phút!"

Nhan Tư Ninh phì bật cười, nhìn Vu Duệ kinh ngạc nói không ra lời, nhìn hơi hả hê nói: "Chính là anh để chị Du Du chơi với đứa trẻ, chơi thật tốt."

"Tương lai nếu cô và Từ Trạm có con, nói gì tôi cũng phải để Lập Dương cách xa." Mặt Vu Duệ bất đắc dĩ, dứt lời đi tới vỗ vỗ đầu con, "Ăn cơm."

Súng là Từ Trạm để lại cho Cố Du phòng thân, cô cất dưới đệm ghế sa lon phòng khách sau đó mới đến phòng ăn.

Hôm nay không có chuyện gì, nhưng vì buổi sáng đã lăn qua lăn lại nên Cố Du đã rất mệt mỏi, cô muốn gọi điện thoại cho Từ Trạm, thấy anh không trả lời tin ngắn sợ làm trể nãi chuyện quan trọng của anh nên nhịn xuống.

Buổi tối Nhan Tư Ninh ngủ chung chỗ với Cố Du, cô mới thay áo ngủ liền nghe Nhan Tư Ninh hô to gọi nhỏ không có ý tốt, những dấu vết phấn hồng trên người bây giờ rất rõ ràng, người bình thường ngượng ngùng chỉ là đỏ mặt, nhưng Cố Du trời sanh tính dũng mãnh, cầm gối đầu đập Nhan Tư Ninh trên giường.

Trước khi ngủ nói chuyện phiếm, Nhan Tư Ninh chủ động thẳng thắn được khoan hồng với Cố Du, "Ngày đó chị nói em đừng quan tâm, em không nhịn được để ba em tra xét Thẩm Mộ Thành."

"Bây giờ chuyện này chị không thế nào xen vào, em đừng ồn ào mù quáng, vạn nhất có chuyện rắc rối, chị không cách giao phó với thủ trưởng." Cố Du sợ Nhan Tư Ninh vô tội liên luỵ, hung tợn nói.

"Tra cũng đã tra, chị không nghe em có thu hoạch gì sao?" Nhan Tư Ninh giảo hoạt quái đản cười nói.

Cố Du đúng là tò mò, thúc giục cô nói nhanh.

"Em tra được, Thẩm Mộ Thành làm thầy giáo ở trường học của chị một năm."

"Cái gì?" Cố Du chợt từ trên giường ngồi xuống, "Một năm?"

Nhan Tư Ninh báo ra năm, Cố Du nghĩ lúc lâu mới mở miệng: "Lúc chị học ĐH năm 3?"

"Năm ấy dường như mẹ của hắn bệnh nặng nên hắn xin tạm thời rời khỏi đơn vị, về sau điều động hắn đến trường học các chị làm thầy giáo tạm thời, không biết dạy gì, một năm sau lại về đơn vị. Cụ thể phải hỏi Vu Duệ, anh ấy khẳng định rõ ràng." Nhan Tư Ninh nói.

"Trường học của chúng tôi không lớn, có mấy người chuyên ngành... kia, thầy giáo không nhiều, chị có ấn tượng!" Cố Du vắt hết óc cũng không khơi dậy nổi ký ức khuôn mặt Thẩm Mộ Thành xuất hiện trong cuộc sống đại học của mình.

"Chị nói mà không biết xấu hổ, " Nhan Tư Ninh cười nhạt, "Vậy bây giờ chị suy nghĩ thử, thầy giáo đại học chị còn nhớ rõ người nào?"

Năm phút sau, Cố Du hoàn toàn buông tha.

Cô không nhớ ra một người nào.

Nhan Tư Ninh không nhịn được bất bình thay Từ Trạm, "Năm đó anh Từ trở lại, cả con người trở nên khác hẳn, em hỏi anh ấy có phải có bạn gái hay không, anh nói có mục tiêu nhưng không tìm được người, vậy là tìm hết ba năm, người đàn ông có thể kiên trì tìm một người phụ nữ chỉ thấy vài lần trong ba năm, kết quả thật vất vả tìm được, chị lại quên anh ấy!"

"Chị cũng không muốn," Cố Du đầy bụng uất ức, "Ai bảo đây là tật xấu trời sanh."

"Cho nên xem như nói chuyện Thẩm Mộ Thành trước kia với chị cũng vô dụng," Nhan Tư Ninh tức giận nói, "Chị vốn không nhớ ra!"

"Xem như chị nhớ thì thế nào?" Cố Du biện giải cho mình, "Cũng không giúp được Từ Trạm gấp làm gì."

"Sao không thể, ít nhất chị có thể biết vì sao hắn muốn nhằm vào anh Từ như vậy!"

Cố Du sửng sốt, chính xác, vì sao Thẩm Mộ Thành muốn ra tay độc ác với Từ Trạm? Hai người đã từng là chiến hữu, cùng vào sinh ra tử trong bộ đội, lúc trước gặp mặt, mặc dù chưa nói là chân thành kết giao, nhưng xem ra giao tình không giống nhau, sao đến trình độ này? Thậm chí người nhà như cô cũng bị liên lụy?

Loại muốn hại chết cả nhà người khác nhất định là thâm cừu đại hận.

Động cơ Thẩm Mộ Thành thật sự là mấu chốt.

Hôm sau Nhan Tư Ninh đi quay phim, Vu Duệ đến tập đoàn, Cố Du đưa Vu Lập Dương đi học. Lúc dắt Tiểu Lập Dương cô không nhịn được nghĩ, nếu mình con với Từ Trạm sẽ có tình hình gì? Thật ra đến bây giờ cô chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm mẹ, cô càng không biết làm sao khi làm mẹ, nhưng Từ Trạm sẽ dạy cô, anh trầm ổn tỉ mỉ như vậy, thấy sao cũng cái người cha tốt.

Buổi tối, cuối cùng Cố Du đã bắt được cơ hồ hỏi Vu Duệ chuyện ba người bọn họ năm đó, Vu Duệ nhất thời không phản ứng kịp, hỏi ngược lại: "Từ Trạm không nói với cô?"

Cố Du lắc đầu.

"Thẩm Mộ Thành và tôi xem như quen thuộc, kỹ thuật bán súng của hắn đặc biệt tốt, không nói nhiều nhưng nhân duyên không tệ, ai biết sao biến thành tình huống như bây giờ, trời mới biết Từ Trạm đắc tội hắn thế nào." Vu Duệ cau mày nói.

"Chỉ những thứ này?" Cố Du cảm thấy quan hệ rất bình thường đi, giống như đồng nghiệp, hoàn toàn không có đầu mối.

"Đúng, vậy cô muốn sao?"

"Thẩm Mộ Thành rời khỏi đơn vị một năm kia là chuyện gì xảy ra, anh biết không?"

Vu Duệ trầm ngâm lúc lâu rồi nói: "Nghe nói là mẹ của hắn bị bệnh nặng sống không được bao lâu, trường học các cô vừa lúc gần quê nhà của hắn, nên phía trên cũng dàn xếp điều qua đó, như vậy quân tịch có thể bảo lưu cũng như giúp đờ lòng hiếu thuận của hắn, một năm sau mẹ của hắn qua đời hắn liền trở về bộ đội."

Nhìn Cố Du như có điều suy nghĩ, Vu Duệ lại nói: "Không nhớ rõ chi tiết cụ thể, rất nhiều năm trước, khi đó tôi và Từ Trạm chưa biết cô."

Cố Du không trả lời, cô cảm giác được trí nhớ trong bóng tối có vệt sáng nhanh chóng thoáng qua, giống như chiếu sáng gì, lại quá nhanh nên không thấy rõ gì.

Quên chính là quên, cô có rất ít loại hồi ức mơ hồ này bỗng nhiên giật mình, nhưng lần này, cô thật sự cảm thấy đầu mối giống như thoáng qua rồi biến mất, sau khoảnh khắc đó, nghi ngờ càng nhiều hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.