Cảnh Giới Màu Hồng Phấn

Chương 55: Chương 55




Cố Du há miệng thở, lồng ngực giống như ống bễ phập phồng kịch liệt, lần này không đợi cô phản ứng kịp khi tìm được đường sống trong chỗ chết, đã bị Từ Trạm ôm chặc vào lòng.

Cả hai giống như chưa từng cố sức ôm như vậy, sau lưng Cố Du bị siết đau lại thủy chung không có lên tiếng tựa lên vai Từ Trạm, cơ thể anh tỏa ra ấm áp vui vẻ hoà thuận, tim đập như lôi, khiến cô rung động thật sự.

Nói gì cũng dư thừa, Từ Trạm buông Cố Du ra ngậm môi của cô, cắn xé, chọc cho hàm răng va chạm rung động đến đáy lòng. Cố Du bị hôn như rơi vào trong sương mù, tùy tiện nắm quần áo của Từ Trạm mới không mềm nhũng xuống, chợt lòng bàn tay bị dính nhầy, cô ngẩn người, dồn sức đẩy Từ Trạm còn chưa thỏa mãn ra cúi đầu nhìn, lòng bàn tay dính đầy máu.

"Anh bị thương?" Cơ thể mới ấm áp trong nháy mắt rơi vào hầm băng, Cố Du nhìn chỗ mới sờ, quả nhiên trên áo sơ mi thấm đỏ.

"Xước da," Từ Trạm véo mặt của cô, khàn khàn cổ họng, "Để anh hôn em tiếp."

Nói xong cũng không chờ cô đồng ý, hôn lên.

Anh nhiệt tình nhiều như vậy, không giống như bị thương nặng, Cố Du nắm vai Từ Trạm cảm giác mình nhanh bị lật đi lật lại, nhưng mùi vị sống lại lần nữa khiến cố tham lam không muốn kháng cự.

Khi Vu Duệ và cảnh sát trở về, hai người đang hôn đến trời tối đen, một cảnh sát nhỏ mới tốt nghiệp trường cảnh sát thấy thế ánh mắt trợn ngược, sau đó giọng nói vô cùng uất ức nói với đội trưởng: "Lão Đại, trả điện thoại di động lại cho em đi, ra ngoài nhiều ngày như vậy vẫn chưa gọi điện thoại cho vợ..."

Đội trưởng trợn mắt nhìn hắn, hung tợn nói: "Cậu có vợ!"

Vu Duệ nhặt hộp kích nổ trên đất lên nhìn, có thể đoán được vừa phát sinh chuyện gì, mặc dù nguy hiểm đã qua, nhưng mồ hôi lạnh vẫn không tự chủ được chảy ra.

Sau đó Cố Du phân chia ngòi nổ ra tháo xuống, mặc dù không có thiết bị kích nổ, nhưng ngòi nổ trong hợp chất ASA vẫn hữu hiệu, động tác phải cẩn thận. Thị trấn không có cảnh sát chống bạo động, chỉ có thể gọi điện thoại cho cảnh sát võ trang gần rừng rậm đến xử lý, ngòi nổ phế bỏ trở thành chứng cớ đặt trong hộp phòng chấn động chuyên nghiệp do cảnh sát mang về Dương Cảng.

Cuối cùng có thể về nhà, Cố Du cảm thấy trong cái rủi có cái may, trở về phải gặp bác sĩ lần nữa, sớm lập ra các biện pháp an thai mà không kịp làm liền lại lăn qua lăn lại như vậy, không biết đứa bé giữ được hay không.

Giống như nhận ra Cố Du lo lắng, Từ Trạm ngồi sau cô mềm giọng an ủi, thật ra thì đáy lòng cũng lo lắng không yên. Cô bị cưỡng ép bôn ba lao lực chua cay uất ức biến hóa không ngừng trong ngực Từ Trạm, mí mắt bắt đầu đánh nhau, vốn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng kết quả cô ngã đầu đã ngủ đến trời đất tối sầm.

Trước khi ngủ, cô cảm thấy Từ Trạm mềm nhẹ vuốt tóc của cô, mơ hồ truyền đến giọng nói của anh, sẳng giọng nghiêm túc, hoàn toàn không giống lưu luyến nói nhỏ với mình lúc nãy.

"Lực lượng công an địa phương quá ít, Thẩm Mộ Thành có vũ khí nguy hiểm có tính sát thương, mặc dù trên đùi bị thương nhưng kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại phong phú, tốt nhất nên phối hợp với cảnh sát võ trang rừng rậm để tìm kiếm..."

Anh dường như đang gọi điện thoại, chẳng lẽ Thẩm Mộ Thành chạy thoát không bắt được?

Cố Du ý thức hơi mơ hồ, cô quá mệt mỏi, không thể nghĩ gì đó phức tạp như thế, nhưng mà lợi hại như Thẩm Mộ Thành, bị cảnh sát võ trang sau núi chặn đường cũng chỉ có đường chết, Từ Trạm thật là ngoan độc, ngoan độc khiến lòng cô tràn đầy hạnh phúc vui mừng không nói ra lời.

Cô dựa vào trên đùi anh dần dần ngủ, mấy ngày mệt mỏi nhanh chóng tiêu hao hết toàn bộ tinh lực của cô, đợi đến khi cô mơ mơ màng màng đứng lên đã ở khách sạn trên con đường trong thành phố, căn phòng rộng rãi, ánh sáng duy nhất từ cửa sổ sát đất chiếu vào bóng đêm, u ám yên lặng.

Cố Du giật giật, cả người đau nhức, cánh tay mạnh mẽ quấn ngang hông, lúc cô vừa có động tác liền phản xạ có điều kiện buộc chặT.

"Thế nào?" Trong giọng nói của Từ Trạm không có bối rối, ngược lại đều là cảnh giác.

Cố Du co rụt trong ngực anh, hiếm khi thấy nhanh trí cọ xát, "Không có gì, ngủ đủ nên tỉnh."

"Một ngày nữa về nhà, anh dẫn em đi bệnh viện." Từ Trạm hài lòng vùi đầu của cô vào cần cổ, hưởng thụ mùi hương của cô quanh quẩn ở chóp mũi.

"Ngủ lâu như vậy," Cố Du cảm khái, "Không trách được hơi đói."

"Muốn ăn gì?" Từ Trạm dịu dàng hỏi.

"Anh nấu cho em gói mì ăn liền là được." Cố Du dứt lời hừ lạnh, "Thẩm Mộ Thành thật sự không nhân đạo, trên đường chỉ nghiêm túc cho em ăn cơm một lần, còn lại đều ngâm mì ăn liền, hắn ngâm được muốn bao nhiều khó ăn thì bấy nhiêu, không cách nào so sánh với anh."

"Bây giờ không sao không thể ăn những thức ăn không có dinh dưỡng," Từ Trạm sờ sờ sau lưng cô, "Sao em gầy như vậy..."

"Đây không phải thuận tiện sao, hơn nửa đêm tội gì phải dày vò, chấp nhận một hớp là được." Cố Du không có chú ý tới ư giọng nói thương tiếc của Từ Trạm, tùy tiện nói, "Mau đi đi, thật rất đói."

Cuối cùng Từ Trạm không nghe lời của cô, yêu cẩu phục vụ phòng, nhưng đều là cháo trắng rau dưa, Cố Du quá đói nên không kén chọn, sau khi quét hết sạch vẫn chưa thỏa mãn.

"Anh làm ăn ngon hơn." Được tiện nghi, Cố Du còn không quên khoe mã.

Từ Trạm rõ ràng nghe xong như mở cờ trong bụng, nhưng chỉ cười dè dặt, "Vậy mà em cũng ăn."

"Thời kỳ đặc biệt sao có thể chú trọng như vậy, có ăn đã không tệ." Cố Du kịp thời nói, mới vừa ăn no lại buồn ngủ, cô từ trên ghế ngồi xê dịch xuống dưới, bất ngờ không kịp phòng bị, bị Từ Trạm ôm ngang lên.

"Em đừng đi loạn," anh cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, "Anh ôm em."

Cố Du biết anh sợ mình mang thai đứa nhỏ đi qua đi lại sau thân thể sẽ suy yếu, nhưng vẫn dở khóc dở cười, sao có thể yếu đuối như vậy, cô không dám nói cho Từ Trạm biết mình từng chạm tay với Thẩm Mộ Thành, sợ hắn thần kinh như vậy, buồn lo vô cớ sẽ giam cô lại.

Vết thương của Từ Trạm rất nhẹ, đạn cạ sát qua, chảy vài giọt máu, sau khi Cố Du ngủ anh đến bệnh viện xử lý vết thương, không có đáng ngại. Mặc dù Cố Du quan tâm vết thương của anh, nhưng nhìn tinh thần của anh trong trạng thái tốt như vậy, vì vậy không ngăn cản nữa, ngoan ngoãn nghe lời.

Từ lúc vào khách sạn, Từ Trạm đơn giản tắm rửa sạch sẻ cho Cố Du đang ngủ say khong tỉnh rồi mới ôm lên giường, bây giờ cả hai nằm trở lại lần nữa, Từ Trạm sợ cô cảm thấy lạnh vì vậy chỉnh nhiệt độ máy điều hòa không khí rất cao, trên người mình đã toát ra lớp mồ hôi mỏng.

"Mấy ngày nay em có cảm thấy không thoải mái hay không?" Vừa nằm xuống, Từ Trạm bắt đầu tra hỏi.

"Không gặp anh là không thoải mái nhất." Cố Du câu cổ của anh, lời ngon tiếng ngọt bên tai.

Từ Trạm rõ ràng hưởng thụ vô cùng, nhưng giọng vẫn cứng rắn khiển trách cô, "Thật sự."

"Đương nhiên là thật, trước khi gặp nguy hiểm luôn cảm thấy anh sẽ đến cứu em, nhưng lần này đặc biệt sợ anh đến sẽ trúng bẫy của Thẩm Mộ Thành, vừa muốn gặp anh lại sợ gặp anh, anh nói cảm giác này có thể thoải mái sao?"

Mấy ngày không gặp, trình độ làm nũng của Cố Du từ vụn về đến kỹ thuật tinh xảo hoàn toàn bay vọt, Từ Trạm nghe như bị vuốt mèo cào lục phủ ngũ tạng, dừng lại mút môi của cô vào, lại không dám không kiêng kỵ, sợ rước lấy lửa nhỏ cháy lan ra đồng cỏ.

Cảm giác này thật hành hạ, mỗi lần hai người lề mề sau đó tiếp xúc đụng chạm vào nữa thì không thể vãn hồi, lăn qua lăn lại suốt cả đêm là chuyện đương nhiên, nhưng lần này trong bụng Cố Du có vật nhỏ chưa ra đời khiến cha mẹ vô cùng trở ngại bọn họ sợ ném chuột vở đồ, rõ ràng hơi thở đã hô hấp dồn dập, nhưng hai tay Từ Trạm vẫn siết chặt sau lưng Cố Du, không hề lộn xộn.

Nhưng anh chỉ cảm thấy trong thân thể khí huyết tán loạn, cuối cùng tập trung cùng chỗ, Cố Du cảm thấy mười ngón tay của anh vẫn dán chặt sau lưng của mình, cũng biết anh đã nhẫn nại nhiều thống khoái khó nhịn.

Cô không động cũng không dám động, nghĩ thầm để anh sờ sờ cũng tốt, nhưng ai biết Từ Trạm nhưng bắt tay của cô kéo xuống dưới, cứng rắn đưa năm ngón tay cầm nóng bỏng khỏe mạnh của anh.

Xúc cảm kinh khủng kia khiến Cố Du né tránh theo bản năng, nhưng vốn không trốn thoát ràng buộc của Từ Trạm, chỉ có thể đỏ mặt giằng co. Nhớ lúc đầu nghĩ anh là một quân tử hai người đàng hoàng nằm ở trên giường, nhưng chợt tỉnh lại lại phát hiện mình đã bị anh đỡ thèm thì xấu hổ và giận dữ, Cố Du càng cảm thấy tim đập rộn lên.

"Nhúc nhích..." Từ Trạm thở dốc hơi thở nóng rực thúc giục bên tai cô, giọng khàn khàn giống như răng nhỏ lược bé thổi qua lòng của cô, mê hoặc nói không nên lời, cô giống như bị thôi miên khẽ động theo ý của anh, anh lập tức thốt ra kêu rên thỏa mãn.

Cả đêm cánh tay Cố Du đau nhức, hôm sau rõ ràng đã rửa tay, cô vẫn cảm thấy đầu ngón tay còn quanh quẩn mùi của anh.

Ban ngày mặt của cô luôn quỷ dị duy trì ửng đỏ.

Vì để Từ Trạm và Cố Du cơ hội dính nhau, trách nhiệm lái xe nặng nề tự nhiên rơi trên người của Vu Duệ.

"Nói như vậy Thẩm Mộ Thành đã chạy?" Trên đường trở về Dương Cảng, Cố Du nghe Vu Duệ tự thuật xong, không ngờ nổ lực sống của Thẩm Mộ Thành thật đúng là ngoan cường.

Từ Trạm bắn trúng chân của hắn, sau đó hắn nhảy cửa sổ chạy trối chết, lái xe chui vào núi rừng, cảnh sát lái xe đuổi theo lại bị bỏ rơi, cuối cùng đã thả cọp về rừng.

Nghĩ đến lúc trước Từ Trạm đã nói, bây giờ có rất nhiều cảnh sát võ trang đuổi bắt Thẩm Mộ Thành, hắn bị thương trên đùi, mùa đông ở Đông Bắc trong rừng rậm sợ rằng chỉ có đường cùng.

"Tiểu tử kia có hòa thượng chạy trốn nhưng miếu không thế trốn, bên này công an đã thông báo cho tổ chức Hình cảnh Quốc tế đa quốc gia truy nã." Vu Duệ vừa lái xe vừa nói.

"Công ty SH bên đó sao?" Cố Du hỏi Từ Trạm, "Bọn họ có liên quan chuyện này sao?"

"Bọn họ sẽ không nhúng tay." Từ Trạm nói tiếp.

Cố Du cảm giác mình buồn lo vô cớ, Từ Trạm kín đáo như vậy, nhất định sẽ an bài xong tất cả mọi chuyện. Cô muốn nói đề tài nhẹ nhõm, lại đột nhiên nhớ chuyện lúc trước, nhìn chằm chằm Từ Trạm hỏi: "Khi nào thì anh biết Thẩm Mộ Thành là con trai của Thượng Khôn?"

Quả nhiên, Từ Trạm như lường trước như vậy cười cười lấy lệ, "Chuyện đã qua, không cần suy nghĩ nhiều như vậy."

Cố Du hừ lạnh, có lẽ cô có thể đoán ra là mình bị Trịnh An Hà đâm bị thương sau đó Từ Trạm biết chuyện này, nếu không hắn đã sớm cảnh cáo khống chế mình, làm sao đưa tới nguy hiểm lớn như vậy. Nhưng khống chế của hắn khiến người ta khó có thể tiếp nhận, rõ ràng vợ chồng có thể thương lượng mọi chuyện, làm sao anh giữ bí mật đây!

"Nếu có lần sau nữa, anh..."

"Không lần sau nữa," Từ Trạm lập tức cắt đứt lời của Cố Du, "Anh tuyệt đối không thất trách nữa."

"Thất trách?" Cố Du không có hiểu ý của anh.

"Trách nhiệm của người chồng, bảo vệ em, bảo vệ con của chúng ta." Từ Trạm vuốt mặt của cô thấp giọng nói.

Lần đầu tiên ánh mặt trời mùa đông ấm áp như vậy, ngoài Vu Duệ nổi da gà cả người, bên trong xe đầy tình cảm ấm áp như mùa xuân về.

Trải qua thiên tân vạn khổ, cuối cùng đoàn người đã trở lại Dương Cảng, Cố Du vừa nghĩ mình được giải thoát mà chưa đứng vững gót chân, đã bị Từ Trạm đưa đến bệnh viện báo cho cô biết trước khi đứa bé sinh ra, cô đừng nghĩ muốn rời khỏi phạm vi giám thị của anh nửa bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.