Cảnh Giới Màu Hồng Phấn

Chương 60: Chương 60: Ngoại truyện 2




Đại học Dương Cảng là trường học nổi tiếng số một số hai cả nước, Khoa kỹ thuật vật lý càng nổi tiếng gần xa hơn. Lúc Từ Từ ghi danh cha mẹ đều đồng ý, khi nộp phiếu nguyện vọng, Từ Từ nắm chặc thời gian, len lén đổi nguyện vọng thứ nhất từ chuyên ngành kiến trúc thành chuyên ngành địa chất.

Lúc nhận được thư thông báo trong nhà biến thành địa ngục, Từ Từ thiếu chút nữa bị đày qua Mĩ, tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học ở Mĩ một lần nữa.

Cuối cùng, cô vẫn kiên trì với thế tấn công hung mãnh nhất của cha mẹ, lấy được cơ hội thực hiện ước mơ tha thiết của mình —— rời nhà.

Trước khi cô học trung học cơ sở là sinh sống ở Dương Cảng, nhưng về sau cha bị quốc gia cắt cử đảm nhiệm chủ tịch của Tập đoàn Nam Phương, cả nhà cũng dời xa chỗ này. Lần thi này trở lại cô không phải nhớ chuyện xưa, mà vì chuyên ngành địa chất ở đại học Dương Cảng xếp hàng thứ nhất cả nước.

Ngành kiến trúc cũng xếp hàng thứ nhất, dĩ nhiên, đây chỉ là Từ Từ lựa chọn ngụy trang, có thể đã thành công lừa gạt người nhà.

Cuối tháng chín khí trời còn nóng, nóng còn dư lại vẫn chưa tiêu, ban đêm cũng có luồng nóng cháy như ban ngày.

Lớp 1 chuyên ngành địa chất có ba mươi học sinh tụ họp nâng ly cạn chén trong phòng bao của một hội sở, trò chuyện về trường học mới thầy giáo mới, bất tri bất giác đã qua một hai giờ.

Mọi người uống rất vui vẻ chơi vui vẻ, Từ Từ dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.

Bạn bè của cô không nhiều lắm, đại học cho cô những việc chưa từng trải qua trước kia, giống như cuối cùng mình có thể bay đến bầu trời của chính mình.

Chất lỏng trong ly rượu màu hổ phách lưu chuyển dưới ánh đèn sặc sỡ động lòng người, Từ Từ đổ súc sắc thua bạn cùng phòng Cảnh Na, nên phải uống một hơi cạn sạch, cay đến cổ họng sinh đau.

"Tối nay sao ba mẹ cậu không kiểm tra phòng?" Dáng dấp của Cảnh Na khéo léo khả ái, người cũng chân thành tinh quái, là bạn bè đầu tiên Từ Từ biết có thể gọi là khuê mật, buổi tối mỗi ngày cha mẹ sẽ gọi điện thoại xác nhận cô ở phòng ngủ, nhưng tối nay, Từ Từ nói mình quá mệt mỏi nên ngủ sớm, trước khi ra cửa đã lừa dối vượt qua kiểm tra. Cười nói xong chuyện, Từ Từ vỗ vai Cảnh Na, "Nếu để ba mẹ tôi biết, sẽ cướp máy bay đến thu thập tôi."

"Ba mẹ tôi không khác lắm, thật giống như mình tôi ra cửa nhất định sẽ gặp bất trắc thê thảm." Cảnh Na lắc đầu cảm thán.

Lúc này, trong lớp có người vỗ tay, "Tới tới tới! Chúng ta đổi kiểu khác."

Nói xong cậu cực kỳ thần bí lấy túi ny lon màu đen trong túi xách ra, "Lúc vừa vào cửa tôi đã mua, mọi người thử xem."

"Thuốc lắc?" Có người nhận ra đây là gì, nhất thời kinh ngạc.

Từ Từ nhíu mày.

Sinh viên đại học năm nhất luôn buông thả hết tinh lực, hơn nữa bị mọi người giựt giây, phần lớn mọi người nhận lấy chuẩn bị nếm thử, đưa vào trong tay của Từ Từ, cô lại bình tĩnh từ chối.

"Đừng không nể mặt!" Bạn học có mặt mũi không nén được giận, "Thử chút sẽ biết."

"Không được," Từ Từ cự tuyệt hơi gượng gạo, "Tôi..."

Lời còn chưa dứt, cửa bị đá văng ra.

"Tất cả đừng nhúc nhích!"

Một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát vọt vào.

Từ Từ âm thầm mắng, không thể không đưa hai tay ôm đầu, ngồi chồm hổm trên mặt đất.

Cô không sợ bị trường học ghi lỗi xử phạt, nhưng nghĩ đến cha mẹ biết tin tức này, Từ Từ không rét mà run. Huống chi cô thật là oan uổng muốn chết, Từ Từ không ngừng thề trong đáy lòng, đời sau không ra ngoài chơi với nhóm bạn heo này, muốn chơi gan lớn mà không biết lén lén lút hoạt động bí mật, thật là oắt con vô dụng!

Dường như là bắt được quá nhiều người, cảnh sát gọi mấy xe minibus để đưa tất cả về đồn công an, vừa nhìn mấy người là dáng dấp học sinh, tất cả cảnh sát đều là vẻ mặt chỉ tiết rèn sắt không thành thép, không có mang còng tay, trực tiếp đưa ra bên ngoài.

"Một lát tôi nói chạy, cậu chạy theo phố Nam, đừng quay đầu lại, chúng ta gặp mặt ở cửa tàu điện ngầm." Từ Từ thấp giọng, nói với Cảnh Na.

Từ nhỏ Cảnh Na không sợ trời không sợ đất, nghe cô nói xong chỉ là sửng sốt, chợt gật đầu.

Trong chớp mắt Bị đưa lên xe cảnh sát, Từ Từ tung chân đá cảnh sát bên cạnh ra, quát to, "Chạy!" Sau đó không quay đầu lại xông chạy như điên hướng phố Đông.

Nội thành thành phố Dương Cảng là trung tâm sống về đêm, quán rượu cao cấp đếm không xuể, lối đi bộ đều là hào xe hào phú lui tới, sau khi Từ Từ băng ngang qua đường tránh thoát mấy chiếc xe, lại không kịp tránh né chiếc xe sát phía sau.

Mắt thấy sẽ bị đụng, xe đột nhiên thắng gấp, cô thuận thế nằm úp xấp trên nắp động cơ để giảm xóc, không tổn thương cọng lông.

Kính chắn gió trước xe hơi tối đen như đêm, không nhìn thấy bên trong, không biết tài xế có bị hù dọa hay không, không có nhấn kèn thúc giục.

"Từ Từ!" Chạy ra thật xa Cảnh Na kêu một tiếng, Từ Từ nóng lòng, thấy cảnh sát vừa hô vừa chạy tới mình, cô vội vàng đứng dậy, không quay đầu lại xông vào đường nhỏ.

Cảnh sát đã bị bỏ rơi ở đâu từ lâu, Từ Từ dựa vào bức tường của hẽm nhỏ bên cạnh trạm xe lửa không chóp mắt, nhìn chằm chằm kiến trúc đối diện ẩn hiện dưới mây cầu vòng.

Tên này cô rất quen thuộc.

"Đã tám năm, vẫn chưa đóng cửa ..." Cô cười lạnh, lầm bầm lầu bầu.

Bên cạnh ngựa xe như nước xa hoa trụy lạc, váy của Từ Từ không bằng đầu gối, lộ ra đôi chân tuyết trắng cân xứng, vì mới chạy trốn quá nhanh, giày cao gót 5 cm khiến cổ chân của cô mơ hồ đau nhức, cô không ngừng thay đổi trọng tâm, đến khi nhìn thấy Cảnh Na hấp tấp chạy tới đây mới nở nụ cười.

"Cậu thật ngạo mạng," Cảnh Na mệt mỏi dựa vào người cô thở dốc, "Ngay cả cảnh sát cũng dám đánh."

"Không chạy chẳng lẽ chờ thông báo trường học dẫn người?" Từ Từ vỗ sau lưng cô, "Nên rat ay thì ra tay, đừng quản nhiều như vậy."

"Cậu nói sao xui xẻo như vậy? Đám người này vừa nhìn đã biết lần đầu tiên chơi những thứ này, liền bị cảnh sát bắt được." Cảnh Na lắc đầu nói.

"Tôi cũng đã quen rồi." Từ Từ than thở.

"Thói quen gì?"

"Xui xẻo! Từ nhỏ tôi vô cùng xui xẻo, lên tiểu học thiếu chút nữa bị lừa bán, lúc lên trung học cơ sở đi ra ngoài du lịch gặp phải đảo chính của quốc gia người ta, lên trung học phổ thông lúc đi leo núi kết quả gặp nạn hồng thủy trên núi..." Từ Từ bất đắc dĩ ngẩng đầu, bảng hiệu đèn nê ông hơi cũ nát chiếu vào mi mắt, cô giống như nhớ tới điều gì, ánh mắt yên lặng rơi vào mấy chữ không ngừng biến đổi màu sắc.

"Vậy cậu cũng quá thần kỳ..." Cảnh Na rất lâu mới kìm nén ra mấy chữ này.

"Cậu nói... Cậu có trải qua như vậy hay không?" Mắt hạnh xinh đẹp của Từ Từ híp lại thành đường hẹp dài, chăm chú nhìn cổng vào buổi chiếu phim tối ở đối diện, "Cậu rõ ràng nhớ một người đã nói tất cả chuyện đã làm, nhưng không nhớ dáng dấp hình dáng của hắn là gì?"

"Trí nhớ của tôi tốt, bây giờ ngay cả gặp lại bạn học tiểu học cũng có thể nhớ, không thể so với cậu, tuần trước cậu đã vào phòng học trễ nhìn thầy giáo Trần rất lâu, lập tức áy náy nói cậu đi nhầm phòng học sau đó chạy ra, lúc ấy mặt thầy giáo Trần cũng xanh biếc." Cảnh Na nói xong cười ngửa tới ngửa lui.

Từ Từ cũng cười cười, xoay người nói: "Đi thôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.