Ly Á không hề tán thành ý định này nhưng dưới sự kiên định của Cảnh Hiên chỉ có thể đồng ý. Cảnh Hiên dỗ dành Ly Á trở về Russia còn cậu và Tắc Lý Kỳ cùng đến Z quốc.
Máy bay hạ cánh, Tắc Lý Kỳ không biết đang suy nghĩ chuyện gì một đường trầm mặc không nói tiếng nào. Trải qua một đoạn thời gian, nhân viên tại Lan thị đối với gia sự của Tổng tài nhà mình căn bản không dám công khai nghị luận. Hôm nay đột nhiên nhìn thấy Cảnh Hiên xuất hiện tại Lan thị không khỏi kinh ngạc, hơn nữa cậu và Tắc Lý Kỳ khí thế hiên ngang bức người, bọn họ không dám chậm trễ lập tức báo cáo lên cấp trên.
Rất nhanh, trợ lý thân tính của Lan Lăng Phong xuống đại sảnh tiếp đón bọn họ lên lầu. Về Cảnh Hiên, Lan Lăng Phong chỉ nói đơn giản với bên ngoài là hắn nhận nhầm con nên Cảnh Hiên đương nhiên không còn tư cách là Lan gia đại thiếu gia. Bước vào căn phòng quen thuộc, Cảnh Hiên nhận ra Lan Lăng Phong hình như tiều tụy rất nhiều. Nói quen thuộc bởi vì trong chính văn phòng này ngày trước Lan Lăng Phong thường đích thân chỉ dạy cho Cảnh Hiên những kỹ xảo trong kinh doanh.
Tắc Lý Kỳ giữ lễ giơ tay chào hỏi trước.
“Lan tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt.”
Lan Lăng Phong tuy trong lòng không thoải mái cũng chào đáp lễ.
“Không biết Bố Lý Nặc thiếu gia lần này đến có việc gì chỉ giáo? Muốn trực tiếp một lần thâu tóm Lan gia của ta?”- Lan Lăng Phong không khách khí nói lời khiêu khích.
“Nói chỉ giáo thật không dám. Ta đến là muốn giải thích ngọn nguồn chuyện hai triệu USD kia.”- Tắc Lý Kỳ ngồi xuống sô pha, Cảnh Hiên an vị bên cạnh, đứng phía sau là hai thuộc hạ được hắn phái theo âm thầm bảo vệ Cảnh Hiên.
Lan Lăng Phong cũng muốn biết bọn họ đang muốn giở trò gì, vì thế cũng ngồi xuống sô pha, ánh mắt có phần chán ghét lướt nhanh qua người Cảnh Hiên.
“Có gì cứ nói thẳng, ta còn nhiều chuyện phải giải quyết.”- Lan Lăng Phong không có mấy kiên nhẫn.
Tắc Lý Kỳ mỉm cười nói: “Lan tiên sinh nhất định hoài nghi vì sao A Hiên phải trộm tiền giúp đỡ ta? Ta không ngại nói thật khoảng thời gian trước tài chính của ta gặp chút vấn đề, cần gấp một số tiền lớn để xoay sở. Lý do để Hiên bất chấp tất cả giúp ta là vì ta là đại ca của hắn, chúng ta là huynh đệ cùng chung hoạn nạn.”- Ngữ khí của Tắc Lý Kỳ đầy vẻ tự hào.
Lan Lăng Phong cười lạnh hỏi: “Vậy vì sao lần gặp mặt đó lại giả vờ như không quen biết?”
Cảnh Hiên ngồi một bên lên tiếng: “Bởi vì không muốn cho người khác biết mối quan hệ của chúng ta, sợ gây thêm phiền toái.”
Đối diện với người mà mình nhất mực tôn kính cũng là người đã gây cho mình tổn thương sâu sắc nhất, Cảnh Hiên luôn nghĩ sẽ không kiềm chế được tâm tình… nhưng hiện tại… hết thảy đều rất bình thản.
Cảnh Hiên vốn không phải loại người dễ dàng biểu lộ tình cảm, sau quá nhiều chuyện xảy ra gần như bức bản thân đi đến cực hạn, bản năng phòng ngự khiến cậu càng muốn che giấu đi tâm tư của mình.
“Lan tiên sinh, số tiền ta đã mượn trong vòng hai ngày tới sẽ trở về tài khoản Lan gia đồng thời gia tăng thêm 10%, xem như lợi tức cũng là biểu đạt thành ý xin lỗi của ta.”- Lời nói kính ý nhưng bá khí đế vương không hề suy giảm.
Lan Lăng Phong có nghĩ qua Tắc Lý Kỳ đến đây vì số tiền kia nhưng chắc chắn còn có nguyên nhân sâu sa khác. Lấy địa vị của Tắc Lý Kỳ dù trong chuyện này hắn có đuối lý cũng không tất yếu hao tổn mặt mũi trực tiếp đến giải thích. Vì thế, Lan Lăng Phong trực tiếp nói thẳng.
“Chuyện tiền bạc xem như đã xong, hiện tại có thể nói ra mục đích chính hai người đến đây gặp ta rồi chứ?”
Lan Lăng Phong thẳng thắn như vậy, Tắc Lý Kỳ cũng không muốn vòng vo nhưng hắn lại do dự không biết nên dùng phương thức nào để nói rõ ràng mọi chuyện. Hắn do dự bởi vì hắn không muốn một lần nữa tổn thương đến Cảnh Hiên.
Cảnh Hiên kiêu ngạo như vậy, nếu sau khi biết rõ ràng chân tướng mà Lan Lăng Phong vẫn giữ thái độ kia thì đối Cảnh Hiên là thương tổn sâu sắc đến mức nào, không thể dùng một chút giáo huấn là có thể thức tỉnh.
“Chẳng lẽ Lan tiên sinh đến tận bây giờ cũng không có chút hoài nghi nào về những chuyện liên tiếp xảy ra với A Hiên cũng như Lan gia thời gian gần đây? Nếu ngài thật sự một chút cũng không có, ta chỉ có thể nói rằng A Hiên rời bỏ nơi này thật đúng đắn.”- Tắc Lý Kỳ cười lạnh nói.
Muốn nói hoàn toàn không có hoài nghi thì không phải. Chứng cớ quá mức đầy đủ làm hắn không thể không hoài nghi Cảnh Hiên. Tuy Cảnh Hiên trở về không quá nửa năm nhưng tài năng, khí độ đều khiến Lan Lăng Phong xem Cảnh Hiên là người thừa kế mà bồi dưỡng. Kỳ vọng càng lớn nên khi có chuyện xảy ra thất vọng lại càng lớn.
Lan Lăng Phong mỗi khi xem văn kiện đều dùng viết đánh dấu những điểm quan trọng vì đó là những điểm theo thói quen hắn muốn chỉ cho Cảnh Hiên phải đặc biệt chú ý. Sau khi Cảnh Hiên rời đi, hắn vẫn duy trì theo thói quen ấy mà không biết rằng mình phải làm nó cho ai nữa.
Lại nhìn qua Cảnh Hiên, Lan Lăng Phong cảm thấy nó ngày một gầy yếu hơn. Ánh mắt phiền chán hắn nhìn Cảnh Hiên lúc đầu chỉ vì trong lòng hắn không được thoải mái mà thôi.
Không khí trở nên trầm lặng, ba người đối mặt vẫn không nói tiếng nào. Một lát sau, vẫn là Tắc Lý Kỳ mở lời trước.
“Ta trước nói về chuyện Lan Cảnh Ngôn bị ám sát. Nếu ngài hoài nghi Hiên thương tổn Cảnh Ngôn thì chuyện này tuyệt đối không có khả năng, bởi vì ngay lúc Cảnh Ngôn bị ám sát Hiên cũng bị ám sát, thủ hạ của ta có thể làm chứng. Sau lần gặp mặt trước, ta phái hai thủ hạ âm thầm đi theo bảo vệ Hiên, cho nên chuyện lần này bọn họ đều chứng kiến tất cả.”