Nhiều ngày trôi qua, tình trạng Cảnh Hiên dần tốt lên, thời gian lên cơn cùng đau đớn dần giảm bớt. Thời gian cai nghiện hoàn toàn có thể rút ngắn hơn dự tính, vì phải che mắt người ngoài, những lúc tinh thần thoải mái, Cảnh Hiên liền đi công ty làm việc.
Lan Lăng Phong gần như dời cả nhà bếp vào bệnh viện nên nhóc con Cảnh Ngôn cũng vào đây góp vui. Mỗi bữa cơm đều như trước cùng anh hai tranh cướp vài món ăn ngon, nhờ thế buổi cơm tại bệnh viện lại mang được chút hương vị gia đình.
Cuối cùng, Cảnh Hiên cũng được bác sĩ Diệp cho phép về nhà. Lần trở lại Lan gia này, cậu có cảm giác đây không còn là nơi cậu ở tam thời nữa mà chính là nhà của mình. Kỳ thật, nhà mình không quan trọng nó lớn hay nhỏ, sang trọng hay nghèo nàn mà chỉ cần nơi đó có người mình yêu thương, quý trọng là đủ.
Nằm xuống giường, thân thể vẫn suy yếu nhưng không còn bị chất nghiện tra tấn khiến cho tinh thần Cảnh Hiên thoạt nhìn tốt hơn nhiều. Suy nghĩ đến Trưởng lão hội, hiện tại chỉ một trận thắng nhỏ, nếu không dùng một ít chiêu thức rút củi dưới đáy nồi, chỉ sợ trận chiến tranh mãi không có hồi kết.
Lúc này, Cảnh Hiên lấy ra bút ký tuỳ thân, người nào có dịp xem qua nhất định sẽ giật mình, nổi cả da gà. Cảnh Hiên đạt đến cảnh giới ngày hôm nay ngoài năng lực xuất chúng hiếm có còn là sự chăm chỉ học hỏi, tìm tòi, đút kết kinh nghiệm của của bản thân. Cảnh Hiên từng được thu giáo một vị giáo sư tâm lý hàng đầu thế giới nhưng nội dung ông ta truyền thụ không phải trị liệu tâm lý linh tinh gì đó mà là làm cách nào thông qua nhược điểm của một người để tiến hành ám sát!
Nội dung bút ký là đút kết kinh nghiệm từ lý thuyết đến thực tiễn của Cảnh Hiên. Những buổi học của hai người là hoàn toàn bí mật, không có người thứ ba biết tới, có thể nói vị giáo sư ấy đã xem Cảnh Hiên như người thừa kế của chính mình mà hết lòng truyền thụ.
Vì thế, dù năng lực dùng chủy thủ hay súng ống của cậu xuất chúng đến đâu cũng không phải là vũ khí giết người lợi hại nhất. Thứ năng lực thượng thừa nhất của Cảnh Hiên chính là có thể dựa vào đặc điểm tâm lý của một người để hình thành một phương pháp bình thường nhất mà giết chết họ.
Mục tiêu lần này là Lưu Ngạn, diệt trừ được hắn, bọn họ như rắn mất đầu sẽ dễ dàng bị đánh bại.
Cả buổi tối, Cảnh Hiên chăm chú nghiên cứu những tư liệu về Lưu Ngạn thu thập được, sàng lọc, phân tích những điểm nào cảm thấy hữu dụng. Nếu Lưu Ngạn biết, tại căn phòng nhỏ này có một người đang thiết lập nên một kế hoạch ám sát hắn không còn có còn bình tĩnh được không.
Sáng hôm sau, Cảnh Hiên mắt đầy tơ máu, trên bàn đủ loại tài liệu được đánh dấu bằng nhiều màu sắc khác nhau. Thời gian quá gấp, cậu không có thời gian thiết kế kế hoạch tỉ mỉ, thậm chí ngay cả cơ hội thực nghiệm cũng không có, cho nên cậu không cam đoan nó sẽ thành công. Mà tình thế hiện tại không cho phép dây dưa suy tính thiệt hơn, cậu phải thử một lần, dù có thất bại cậu cũng đảm bảo không có bất cứ chứng cớ nào để chỉ tội mình. Cậu ngồi thẫn thờ suy nghĩ một lúc lâu, cho đến khi thắt lưng đau nhói, mắt mỏi nhừ mới giật mình thức tỉnh, đem toàn bộ tư liệu bỏ vào máy huỷ giấy tan thành từng mảnh vụn.
Tối đến, Cảnh Hiên mặc một quần áo màu đen, ẩn núp trong bóng tối, nơi này không phải nhà Lưu Ngạn mà là tiệm giặt ủi gần nhà hắn.
Cảnh Hiên đã đánh dấu sẵn những vị trí có camera, bằng vài động tác luồn lách đã dễ dàng vượt qua. Tiệm giặt ủi không phải như nhà của Đại trưởng lão lắp camera dày đặt không một góc chết, hơn nữa để bảo vệ sự riêng tư cho khách nên có gần nhiều góc không lắp đặt camera.
Bước vào cửa phòng giặt ủi, Cảnh Hiên đeo lên chiếc kính có thể phát hiện tia hồng ngoài. Trong phòng đặt rất nhiều bình thuỷ tinh lớn chứa đầy chất lỏng, thời gian không cho phép, xác định được mục tiêu liền phóng thứ gì đó nắm chặt trong tay vào một bình thuỷ tinh lớn rồi nhanh chóng theo đường cũ rời khỏi.
Trở lại xe của mình, thẳng đến khi chạy một đoạn khá xa tiệm giặt ủi, thần kinh mới gần như trầm tĩnh lại. Cậu giảm tốc độ, chậm rãi ngắm khung cảnh bên đường, trời đêm gió thổi man mác, ánh mắt cậu cũng tràn đầy mê ly.
Cảnh Hiên chợt nhoẻn miệng cười, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vào ngày mai, đối thủ lớn nhất của cậu sẽ rời khỏi thế giới này. Nếu kế hoạch không thành công, chỉ có thể nói là cậu chưa phân tích điểm mấu chốt thật tỉ mỉ nhưng Cảnh Hiên chắn chắn một điều, hắn ta sẽ tuyệt đối không thoát được lần ám sát thứ hai đâu. Đây là lần đầu tiên từ khi Cảnh Hiên trở về Lan gia bày ra thủ thuật ám sát, những thứ như chủy thủ, súng ống đều là phương thức cuối cùng, vạn bất đắc dĩ mới cần sử dụng.
Cảnh Hiên nhẹ nhàng đi về phòng mình muốn ngủ một giấc thật ngon bù lại đêm qua ai ngờ vừa bước vào phòng, cởi áo khoác đã nghe thấy giọng nói đầy phẫn nộ.
“Tối rồi không ngủ còn chạy đi đâu?”
Cảnh Hiên quay đầu là phụ thân đang ngồi trên giường. Cậu thật không biết phải trả lời thế nào, chẳng lẽ nói rằng nửa đêm mình chạy đi giết người sao? Vì thế, cậu không nói gì cũng không dám nhìn thẳng về trước.
Mà Lan Lăng Phong bên này vì quá lo lắng chó sức khoẻ của đứa con. Hai ngày qua hắn bận việc, tăng ca đến nửa đêm, không có thời gian đi thăm nó. Diệp có nói sức khoẻ nó đã dần hồi phục, dưới tác dụng của thuốc còn xót lại, cơn nghiện vẫn có thể xuất hiện nhưng tố chất Hiên nhi rất tốt, chú ý nghỉ ngơi, ăn uống điều độ sẽ không có gì vấn đề lớn.
Hắn nhẹ nhàng bước vào phòng Cảnh Hiên chỉ để nhìn xem nó ngủ có an giấc hay không lại tình cờ phát hiện trong phòng không có một bóng người. Trong nháy mắt, Lan Lăng Phong cảm thấy đại não như trống rỗng, hắn sợ Cảnh Hiên không nói một tiếng đã bỏ đi, cho dù nó muốn đi, để lại cho hắn một lời nhắn vẫn cảm thấy tốt hơn.
Lấy lại bình tĩnh, Lan Lăng Phong phát hiện những vật dụng tuỳ thân của Cảnh Hiên vẫn còn đó, lòng thoáng nhẹ nhỏm. Nhưng sự lo lắng đột ngột dâng trào, đã nửa đêm, sức khoẻ cũng không tốt mấy, dù biết thân thủ nó rất giỏi, Lan Lăng Phong cũng không thể yên lòng, ngồi lại trong phòng chờ đứa con trở về.
Lan Lăng Phong nắm cổ tay Cảnh Hiên, kéo nó đến sát trước mặt mình, cẩn thận nhìn qua một lượt, xác định không có bị thương mới an tâm hỏi một lần nữa.
“Nói đi, con rốt cuộc đi đâu?”
“Ta chỉ một mình ra ngoài làm chút việc, ngài đừng lo lắng.”
Nhìn động tác vừa rồi của phụ thân, trong ánh mắt đều là lo lắng, một làn hơi ấm lan toả trong lòng Cảnh Hiên.
Lan Lăng Phong nhất thời khó thở, cầm lấy chổi lông gà ở góc tường quất mấy roi vào người Cảnh Hiên. Cậu không hề tránh né, lòng ngẫm nghĩ nếu đổi lại là thời điểm mình mới vừa quay trở lại nhất định đã ra tay phản kháng.
Nhưng hiện tại, Cảnh Hiên tự nói với mình, người nam nhân này là ba của cậu. Mặc kệ cậu lãnh đạm, kiêu ngạo hắn đều có thể bao dung cho cậu, là vì muốn bù đắp mà mỗi ngày cẩn thận quan tâm, săn sóc cậu. Mặc kệ là bữa sáng hay bữa ăn khuya, hắn có thể vội vàng ở công ty quên cả ăn uống đều không quên đưa đến những món cậu thích. Hiện tại, cho hắn phát tiết đi, vô luận là yêu hay hận đều đã bị thời gian hòa tan, huống chi những gì hắn làm đã đủ nhiều.
“Rốt cuộc là chính mình không nghĩ trở lại Lan gia vẫn là tham luyến phụ thân có thể bao dung chính mình tùy hứng đâu?”
Roi quất loạn xạ, cả thân người nơi nào cũng trúng roi, Cảnh Hiên cắn chặt môi, không rên rỉ một tiếng.
“Ngươi còn không biết sức khoẻ của mình hiện tại? Cơn nghiện bất kể lúc nào cũng có thể tái phát mà nửa đêm còn dám một mình chạy loạn?”
“Cho dù muốn đi ra ngoài, không thể nói với ta một tiếng sao?”
Không động đậy, không tránh né, Cảnh Hiên thừa nhận tất cả trách phạt. Đánh khoảng hơn hai mươi roi, Lan Lăng Phong đột nhiên dừng lại, Cảnh Hiên nghe tiếng cây chổi rơi xuống sàn nhà, trên đó dính loang lổ vết máu đỏ tươi.
Cảnh Hiên chịu đựng đau rát, nhẹ nhàng mở ra bàn tay phụ thân đang nắm chặt lại. Lan Lăng Phong bởi vì phẫn nộ lẫn lo lắng, bàn tay cầm chổi, móng tay đều đâm vào lòng bàn tay đến bật máu.