Cảnh Hiên

Chương 57: Chương 57




Cảnh Hiên tựa ra phía sau, thản nhiên nói: “Nếu Lê trưởng lão muốn cùng ta hợp tác, ít nhất phải cho ta biết trong tay ngài thật sự có bao nhiêu nhân mã, nếu không với tình hình hiện tại, nếu thua trận, chỉ sợ ngay cả ta cũng không giữ được mạng mình.”

“Ta thường ở nước ngoài, nhân mã không nhiều lắm nhưng đều là tinh anh. Bất quá mấy thứ này cũng chỉ là điều kiện cần trong chiến đấu, trọng yếu là Hiên thiếu gia cậu mới đúng. Ta đã nghe qua danh tiếng của cậu, Hiên thiếu gia muốn hợp tác cũng phải xuất ra chút thành ý chứ.”

Lê Nghiêm đã nghiên cứu qua Cảnh Hiên, biết cậu là dạng chính nhân quân tử cũng không kém ngoan độc. Đối với loại người này không thể dùng vũ lực, một khi hắn có cơ hội phản kích, chính mình chết càng thảm. Cho nên, Lê Nghiêm dùng một chiêu này, hắn không tin lòng Cảnh Hiên không giao động, còn chuyện có hợp tác với mình không vẫn chưa chắc chắn. Nếu không phải tình huống trong nước không mấy khả quan, hắn cũng sẽ không dùng hạ sách này.

Lão cáo già đúng là cẩn trọng, Cảnh Hiên duy trì mỉm cười.

“Tốt lắm, ta không vòng vo thêm, ta đây có thể cung cấp cho ngài một thông tin trí mạng của Lan gia, cổ phần trong Lan thị ta cũng có hai phần.”

“Tốt, rất quyết đoán.”- Lê nghiêm cười nói. Nói thật, hắn không nghĩ tới Cảnh Hiên sẽ thẳng thắn đến vậy, hiện tại cậu ta không có vũ khí hơn nữa còn đang giữa biển khơi, nếu dám có ý định gian xảo, trực tiếp ném xuống biển là được.

“Nói đến quyết đoán, vãn bối còn kém xa Lê trưởng lão nhiều, ngài dễ dàng tin tưởng ta quay đầu theo địch?”

Cảnh Hiên cười khẽ, nói tiếp: “Lê trưởng lão, ta thừa nhận ngài đã thành công. Tại Lan gia ta có không ít niềm vui, ngài chắc biết rõ nam nhân kia giáo huấn ta đều là roi vọt. Từ ngày ta trở về, nơi nào chẳng là thương tích do nam nhân đó ban cho, hắn xem ta như quân cờ, đã đến lúc nếm mùi vị bị quân cờ phản kháng là thế nào?”

“Có lẽ ta nên sớm cho cậu xem những thứ này, ta chỉ sợ cậu không tin.”- Nghe lời Cảnh Hiên nói, Lê Nghiêm trong lòng cười thầm, mọi chuyện đơn giản hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Bất quá, không thể lơ là, lâm trận phản chiến vốn là tối kỵ của binh gia, huống chi Lan Cảnh Hiên đâu phải một kẻ đơn giản.

“Lê trưởng lão lần này trở về, hẳn không đi tay không, trên chiến thuyền này chắc chắn có thứ phản kích chúng ta.”

“Hiên thiếu gia thật sáng suốt, lần này ta trừ bỏ dẫn người trở về, còn mang theo lượng lớn súng ống, đạn dược cùng hoàng kim. Cậu không phải muốn nhìn xem ta còn bao nhiêu con bài chưa lật sao? Vậy cùng ta đi xem thử.”- Cảnh Hiên đã muốn đoán được, Lê Nghiêm tỏ vẻ hào phóng tiết lộ tất cả.

Đi theo Lê Nghiêm đến nơi cất giấu vũ khí, Cảnh Hiên không nhìn cũng biết hắn có những gì. Buôn lậu súng ống, đạn dược không hề dễ dàng, huống chi quốc nội đặc biệt quản chế nghiêm ngặt, chắn chắn có kẻ tiếp tay. Mà người Lê Nghiêm hợp tác trùng hợp là thủ hạ dưới tay Đại ca, vì tránh đả thảo kinh xà, cho nên Tắc Lý Kỳ và Cảnh Hiên thương lượng để Lê Nghiêm thành công đem hàng vào quốc nội.

Lê nghiêm biết rõ Mafia Italy từng cùng Lan hợp tác nhưng hắn cảm thấy chuyện của mình sẽ không bị nói với Lan Lăng Phong. Chính là, hắn không biết được Cảnh Hiên và Tắc Lý Kỳ còn có một tầng quan hệ khác.

Cảnh Hiên biết lô vũ khí và hoàng kim này là bảo mệnh cuối cùng của Trưởng lão hội, chỉ cần mình hủy đi chiến thuyền, bằng đám nhân mã không ra hồn trong quốc nội cũng không làm nên chuyện. Lê Nghiêm đã muốn hợp tác, vậy tương kế tựu kế tốt lắm.

Đi theo Lê Nghiêm, Cảnh Hiên không ngừng bồi thêm vài câu bất mãn với Lan gia, biểu lộ một chút lòng tham. Nhìn biểu tình của Lê Nghiêm, Cảnh Hiên biết hắn dù không hoàn toàn tin tưởng mình nhưng lòng hoài nghi so với ban đầu đã giảm mấy phần.

Dọc đường đi, Cảnh Hiên cẩn thận nhớ kỹ từng ngóc ngách, chú ý đến những nơi có thể tấn công. Đến kho chứa vũ khí, nhìn những thùng hàng chất cao, Cảnh Hiên có chút giật mình, số lượng này so với số Đại ca báo cho mình lớn hơn nhiều nha.

Nhìn sắc mặt Cảnh Hiên kinh ngạc, Lê Nghiêm cười cười, theo điều tra Lan Cảnh Hiên xuất thân từ trường huấn luyện đặc biệt, chứng kiến cảnh này sao lại kinh ngạc có phần khó hiểu.

“Số lượng hơi lớn nhưng trận chiến đặc biệt, cần chuẩn bị chu toàn một chút.”- Hắn không biết Cảnh Hiên giật mình vì so với số liệu Tắc Lý Kỳ báo cho cậu còn lớn hơn rất nhiều, Lê Nghiêm này không phải kẻ thành thật gì.

“Ta hiểu được, xem ra sự lựa chọn của ta thực chính xác a.”

“Hiên thiếu gia, đột ngột mời cậu đến đây, giằng co lâu như vậy chắc đã đói bụng, chúng ta cùng đi dùng bữa, thuận tiện nghe xem Hiên thiếu gia có tin tức trí mạng gì?”- Lê Nghiêm tranh thủ thu thập tin tức hữu dụng.

Song phương đều có ý nghĩ của riêng mình, không ai nhiều lời.

Cảnh Hiên gật đầu, tính thời gian, vấn đề bên Ngôn nhi chắc đã giải quyết xong, cậu cần nhanh hành động. Đợi Lê Nghiêm thu được tin tức bom đã được tháo bỏ, những thứ mình âm thầm chuẩn bị đều uổng phí. Trên đường đến phòng ăn, Cảnh Hiên dừng lại, xoa xoa hai bên thái dương, nhìn động tác của cậu, Lê Nghiêm cũng dừng bước hỏi.

“Hiên thiếu gia làm sao vậy?”

“Không có gì, có thể trong không gian hẹp này quá lâu, hơi ngột ngạt.”- Cảnh Hiên lắc lắc đầu ý bảo mình không sao lại nói.

“Không biết Lê trưởng lão có nguyện ý theo ta lên boong thuyền hóng chút gió trời không?”

Cảnh Hiên đột nhiên cảm thấy ghê tởm đến muốn choáng váng thật, không ngờ mình lại cùng lão già này hóng gió, có đi cũng phải đi với Ly Á mới phải. Bước cầu thang lên boong thuyền, Cảnh Hiên biết đây là thời điểm hành động.

Biển rộng mênh mông, trời đã tối đen, loe loét những ngọn đèn nhỏ trên boong thuyền, nào có cảnh sắc để mà ngắm. Đi đến một góc hơi khuất, cách xa cảnh vệ, Cảnh Hiên bất chợt xoay người, năm ngón tay như độc xà bóp chặt cổ Lê Nghiêm.

Lực bóp ngày càng mạnh, hô hấp ngày càng khó khăn nhưng Lê Nghiêm không hề tỏ ra sợ sệt, khó khăn nói.

“Hiên thiếu gia, cậu vẫn nên xem lại tình cảnh của mình lúc này thì hơn.”

Cảnh Hiên đột nhiên cảm giác có vật cứng chạm vào trán mình, lưng mình, quay đầu chính là hai tên cảnh vệ. Khẽ cắn môi, trong ánh mắt hiện lên một tia không cam lòng, Cảnh Hiên buông tay, lòng mắng thầm tên cáo già.

“Hiên thiếu gia nghĩ đưa ta đến đây là có thể giết chết ta?”- Bóp chặt cằm Cảnh Hiên bắt cậu nhìn thẳng xem cậu có sợ hãi không nhưng Lê Nghiêm đã lầm, ánh mắt Cảnh Hiên đầy kiêu ngạo làm hắn khó chịu.

Hắn hung hăng cho Cảnh Hiên một bạt tai, máu tươi liền theo khoé miệng chảy xuống.

“Đúng là ta thất sách, không nghĩ tới còn có hai người đang âm thầm bảo hộ ngươi.”

Lê Nghiêm bật cười: “Xem ra Hiên thiếu gia vẫn không có thành ý, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt. Ta vẫn muốn hỏi Hiên thiếu gia một câu, cho dù biết Lan Lăng Phong xem ngươi như một quân cờ, ngươi cũng không muốn phản bội hắn?”

Cảnh Hiên cười lạnh: “Lê trưởng lão, chỉ bằng một văn kiện đó mà muốn ta tin ngươi, ngươi cũng quá xem nhẹ Lan Cảnh Hiên này rồi. Cho dù ba thật sự xem ta là quân cờ ta cũng không hối hận, Ngôn nhi là em trai ta, trước khi nó hoàn toàn thành thục, ta nguyện ý vì nó làm mọi chuyện.”

Cảnh Hiên biết những lời mình nói bọn họ không thể hiểu, thừa dịp bọn họ ngây người, cậu lập tức bắt lấy cổ tay đối phương bẻ mạnh đồng thời đá một cước vào hạ bộ một tên khác làm hắn mất đi sức chiến đấu, tiếp theo cậu chạy đi tìm nơi che chắn.

Hành động quá nhanh, đến lúc Lê Nghiêm có phản ứng đã thấy hai thủ hạ nằm la liệt dưới đất, hắn tức giận hét lớn.

“Người đâu, mau đi bắt Lan Cảnh Hiên cho ta.”

Lập tức có rất nhiều thủ hạ chạy tới truy bắt Cảnh Hiên, cậu cười thầm, quả nhiên vẫn không dám giết ta. Lâu lắm không trãi qua thực chiến, năng lực ứng biến có chút giảm nhưng Cảnh Hiên vẫn theo trí nhớ chạy về cabin.

Cảnh Hiên phải hủy chiến thuyền thuyền, ra tay từ động cơ là tốt nhất, truy binh phía sau cùng lắm là nhảy xuống biển, sức chịu đựng của mình không tệ, bơi nửa tiếng là vào được bờ.

Đang muốn chạy xuống cabin, chợt nghe trên đầu có tiếng trực thăng, bảy tám lính đặc công đang đu dây xuống, bắt đầu khai chiến, tiếng súng bắn ầm ầm, Cảnh Hiên dừng lại ngẩn người.

—————

Nam nhân lạnh lùng bước xuống trực thăng hạ lệnh: “Tập trung toàn lực truy tìm Đại thiếu gia, hắn bị thương các ngươi cũng đến hình đường lĩnh phạt cho ta.”

“Dạ”- Tất cả đồng thanh đáp lời.

Nhìn thấy nam nhân thành thục nổ súng, vô cùng chuẩn xác, ánh mắt phẫn nộ cùng tràn ngập lo lắng, Cảnh Hiên ngây dại chạy ngược trở về, miệng thì thầm.

“Baba”

Nguyên lai ngài không hề bỏ rơi ta, ngài vẫn xem ta là người một nhà.”

Lúc này, Cảnh Hiên chỉ muốn lập tức chạy nhanh về phía Lan Lăng phong, không hề để ý đến hoàn cảnh xung quanh, không biết rằng có một họng súng đến chỉa thẳng về ngực trái mình. Lan Lăng Phong cũng hướng tầm mắt về người đang chạy tới, đúng là Hiên nhi, đồng thời hắn cũng nhìn thấy họng súng kia, hét lớn.

“Hiên nhi, cẩn thận phía sau.”

Một câu giúp Cảnh Hiên lấy lại tinh thần, quay đầu thì tiếng súng đã vang lên, bản năng nhanh nhẹn lách người né tránh. Đột nhiên, một lòng ngực to lớn che chắn trước mặt cậu, ôm cậu té ngã xuống sàn, máu bắn tung toé thấm đỏ quần áo.

Cảnh Hiên run rẩy hét lớn: “Ba, ba có sao không?”

“Chỉ cần… chỉ cần con không sao là được rồi.”- Sắc mặt Lan Lăng Phong tái nhợt vì mất máu, Cảnh Hiên chưa nghe hết lời cầm súng bắn vào cổ ta đối phương. Một tiếng rên rỉ truyền đến, Cảnh Hiên đứng bật dậy, chạy nhanh tung một cước đá bay súng của hắn xuống biển, nắm chặt cổ áo gầm gừ từng tiếng.

“Lan Cảnh Thuỵ, đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi.”

Cảnh Hiên một tay khống chế Lan Cảnh Thuỵ, một tay giơ súng chỉa thẳng vào đầu hắn, lúc nhìn hắn mặt đầy hoảng sợ, Cảnh Hiên đột nhiên dần bình tĩnh lại. Cậu biết mình không nên nhất thời xúc động nhưng nghĩ đến ba đang nằm trên sàn người đầy máu lại không kìm được lửa giận trong lòng. Một tiếng răng rắc, cổ tay Lan Cảnh Thuỵ đã bỉ bẻ đôi, đồng thời quăng mạnh hắn xuống sàn. Lúc Cảnh Hiên quay trở về, Lan Lăng Phong đã được các thuộc hạ sơ cứu, chuyển lên băng ca chuẩn bị đưa lên trực thăng. Lan Lăng Phong đột nhiên nắm chặt tay Cảnh Hiên, ánh mắt vẫn tràn đầy lo lắng. Cảnh Hiên mắt sớm đỏ hoe, cố gắng mỉm cười trấn an.

Nhìn xung quanh mình toàn là cao thủ của Lan gia, một đội đặc công theo trực thăng, những đội còn lại là dùng tàu chạy đến, Cảnh Hiên trực tiếp hạ lệnh.

“Đội đặc công lập tức hộ tống phụ thân đến bệnh viện.”

“Số còn lại chia làm hai đội, một đội truy bắt toàn bộ kẻ địch trên tàu, tốt nhất cần người sống; một đội đến kiểm tra kho vũ khí dưới hầm, ta cần số lượng chính xác.”

“Dạ”- Đồng thành đáp lời, chứng tỏ là đội ngũ được huấn luyện chuyên nghiệp.

Cảnh Hiên phân phó Lý Thanh, Trương Lâm: “Canh giữ hắn cẩn thận, tuyệt đối không để cho hắn chết.”- Cảnh Hiên hướng ánh mắt sắc lạnh về phía Lan Cảnh Thuỵ.

Nhìn thấy Cảnh Hiên xoay người đi về hướng trực thăng khác đang đậu trên boong thuyền, Lý Thanh hô lớn: “Đại thiếu gia, ta sẽ gọi người đưa ngài đến bệnh viện.”

“Không cần, tất cả đều ở đây tập trung thu dọn tàn cuộc, giữ càng nhiều kẻ còn sống càng tốt, kẻ nào phản kháng lập tức bắn chết.”- Nói xong, Cảnh Hiên liền nhảy lên khoang lái, kỹ thuật vô cùng thuần thục.

Cảnh Hiên đẩy nhanh tốc độ tối đa, hận không thể lập tức có mặt ngay bên cạnh ba. Cậu xác định toạ độ, đáp trực thanh một cách hoàn hảo trên sân thượng bệnh viện, chạy nhanh xuống phòng phẫu thuật.

Tới trước cửa phòng, ánh đèn đỏ tựa như máu tươi vô cùng chói mắt. Cậu nhớ lại ba trúng đạn ở hông trái, rất có thể tổn thương đến thận. Năm cận vệ đứng trước cửa phòng nhìn thấy cậu lập tức tiến đến cúi chào, đội trưởng của bọn họ cung kính truyền lời.

“Đại thiếu gia, Lão đại trước khi vào phòng phẫu thuật đã hạ lệnh, trong khoảng thời gian này cậu chính là Gia chủ Lan gia.”

Cảnh Hiên sửng sốt, nghĩ đến những thứ mình vừa xem, hạ giọng hỏi lại.

“Ngươi là nói ta?”

“Đúng vậy, Thiếu chủ.”- Cận vệ không hiểu Cảnh Hiên vì sao hỏi như vậy vẫn cung kính đáp lời, thậm chí xưng hô đều đổi thành Thiếu chủ.

Nguyên lai chỉ là một cái âm mưu, đều là bởi vì mình nửa tin nửa ngờ mới không chú ý họng súng phía sau, mới khiến ba bị thương. Cảnh Hiên bật cười, nụ cười vô cùng chua sót.

Đột nhiên cảm giác cả người vô lực, Cảnh Hiên trượt dài gục người ngồi dưới sàn, không biết qua bao lâu, một thanh âm lạnh lùng truyền vào lổ tai

“Nếu ngươi có thời gian ở đây hối hận, không bằng đi thu thập tàn cục.”

Lý trí bắt mình phải đứng lên nhưng Cảnh Hiên phát hiện mình gần như không có khí lực. Nhìn Cảnh Hiên như vậy, Lâm Phong túm lấy cổ áo cậu ta giận dữ hét lên.

“Bộ dáng hiện tại của ngươi là để cho ai xem, không nghĩ làm thất vọng ba của ngươi… vẫn là thủ hạ bọn ta luôn đứng sau lưng ngươi?”

Ngẩng đầu nhìn Lâm thúc tràn đầy phẫn nộ, trong nhất thời Cảnh Hiên không biết làm sao trả lời. Cảnh Hiên càng im lặng càng chọc tức Lâm Phong. Hắn là huynh đệ sinh tử, cùng tranh giành thiên hạ với Lan Lăng Phong, hắn nhìn Cảnh Ngôn lớn lên, hiện tại Cảnh Hiên trở lại cũng tự nhiên xem cậu như con cháu mà yêu thương, săn sóc. Hắn đẩy mạnh Cảnh Hiên té xuống sàn.

“Nếu ngươi vẫn tiếp tục giữ thái độ đó, ta không ngại thay Lão đại giáo huấn ngươi, hắn hiện tại không nỡ không có nghĩa là ta có thể bỏ qua. Từ lúc ngươi trở về, ta nhìn thấy Lão đại đối với ngươi mọi đường nhân nhượng. Đúng vậy, sự tình trước đó là hắn oan uổng ngươi nhưng hắn đã vô cùng hối hận, khoảng thời gian này hắn ăn ngủ đều không yên. Thật khó khăn ngươi mới trở lại, hắn từ tận đáy lòng vô cùng cao hứng, ngươi còn vì cái gì muốn thương tổn lòng hắn? Lan Cảnh Hiên, ngươi nhớ kỹ cho ta, Lão đại là vì ngươi mới bị thương. Nếu ngươi còn chút lương tâm, lập tức đứng lên cho ta, diệt trừ toàn bộ địch nhân của Lan gia.”

Cảnh Hiên chậm rãi đứng lên, đơn giản một câu.

“Hiên nhi đã hiểu.”

Tiếp theo đó, thanh âm phần nào khôi phục khí phách vốn có.

“Vừa mới là Hiên nhi thất thố, không biết Lâm thúc có nguyện ý cùng Hiên nhi chống đỡ?”

Lâm Phong gật đầu, sau đó cùng Cảnh Hiên rời khỏi bệnh viện, hạ lệnh triệu tập hội nghị.

“Con đã biết ba đang nghĩ gì và muốn làm như thế nào. Ba nhất định không được có chuyện gì, con nhất định cho ba thấy được một Lan gia hoàn toàn mới mẻ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.