Mấy ngày nay, Cảnh Hiên được tẩm bổ tận tình, hai má gầy hóp đã có chút thịt. Lan Lăng Phong cảm thấy có chút an ủi khi đứa con thoát khỏi tình trạng “gầy mòn thiếu dinh dưỡng”.
Cảnh Hiên mặc dù có chút gầy ốm nhưng dáng người cao ráo, cơ thể vô cùng săn chắc, nói rằng cậu “thiếu dinh dưỡng” là có chút khoa trương. Cảm thấy mình có điểm mập lên quá mức, Cảnh Hiên khôi phục tập luyện, không phải giảm cân mà biến nó thành cơ bắp.
Hôm nay, có một kiện hàng lớn được vận chuyển vào nhà, nhóc con nằm trên giường mấy ngày chán nản vô cùng, nghe động tĩnh cũng khập khiễng đi ra sân vườn:
“Là của anh sao, là cái gì vậy” Cảnh Ngôn tò mò hỏi.
Cảnh Hiên cười mà không đáp, may nhờ Lý quản gia hỗ trợ lo liệu thủ tục mới chuyển đến sớm thế này. Nhìn nhóc con tâm trạng khá tốt, cũng không muốn kì kèo, kéo tấm vải che xuống Một chiếc Bugatti veyron grand sports mới cáu sáng bóng
“Trời ạ, xe này là ba mua cho anh sao?” Cảnh Ngôn chạy vòng quanh, vẻ mặt cực kì ngưỡng mộ.
“Xe này là anh tự mình mua, mấy năm nay anh của em coi như cũng tích góp được chút ít”
Cảnh Hiên vuốt thân xe sáng loáng hỏi: “Thích không?”
“Đương nhiên thích, anh hai có nhiều tiền thật, xe này cũng gần cả triệu…”
“Thích là tốt rồi, bắt lấy” một vật nhỏ lướt qua, Cảnh Ngôn dễ dàng bắt được là chìa khóa xe.
“Anh hai.... xe này là cho em sao?” Cảnh Ngôn kích động
Vốn dĩ Cảnh Hiên nghĩ muốn dùng chiếc xe làm lễ gặp mặt, cũng biết được không lâu nữa là sinh nhật 18 tuổi của Cảnh Ngôn vì thế liền gộp hai thành một.
“Mười ngày sau không phải sinh nhật của em sao? Chiếc xe này là quà tặng sinh nhật nhưng anh nói trước, nếu dám lấy xe làm chuyện xằng bậy anh sẽ lập tức thu hồi” Cảnh Hiên từ tốn giải thích.
“Trời ạ mình có ngày cũng được sở hữu chiếc xe phong cách này sao” Cảnh Ngôn anh mắt đầy sùng bái nhìn Cảnh Hiên hoàn toàn quên mất trước kia mình xem người trước mặt là tên phiền phức cần loại trừ.
Lan thị building
Lan Lăng Phong cau mày nhìn báo cáo trước mặt, bọn bắt cóc Ngôn nhi xem như giải quyết ổn thỏa tránh hậu quả về sau.
“Chú cháu có thể vào không?” Ngoài cửa có tiến gõ cửa, Lan Lăng Phong cho phép tiến vào.
Ngoài cửa là một thanh niên hai mươi ba tuổi tên là Lan Cảnh Thụy-con trai người anh cả của Lan Lăng Phong không may mất sớm. Từ nhỏ Lan Cảnh Thụy đã được mẹ hắn giáo huấn tư tưởng Lan gia cơ nghiệp là thuộc về hắn, do hắn còn nhỏ mới giao cho Lan Lăng Phong quản lí. Lan Lăng Phong đối với đứa cháu này cũng chiếu cố không tồi khiến hắn tự cho mình là thân phận của một “thái tử gia”.
Lan Cảnh Thụy tâm tình không tốt lắm, hắn luôn cho rằng Cảnh Ngôn đối với hắn không có sự uy hiếp lớn ngoài một chút thông minh nhưng gần đây Lan Lăng Phong lại đứa về một đứa con trai nghe nói tài năng kiệt xuất quả là mối hiểm họa lớn trong tương lai.
“Cháu nghe nói Cảnh Hiên mua một chiếc Bugatti, việc này có thật không?” Lan Cảnh Thụy cố ý hỏi
“Ngươi nói Cảnh Hiên mua xe thể thao” Lan lăng phong bất ngờ hỏi, việc này hắn thật sự không biết.
Nhìn thái độ Lan Lăng Phong, Lan Cảnh Thụy càng thêm đắc ý: “Chú không biết sao, chiếc xe hôm nay đã được đưa đến Lan gia, Cảnh Hiên này cũng thật là…Lan gia chúng ta luôn chủ trương tiết kiệm, hắn cả loại xe đắt tiền này cũng dám mua, có hay không hắn dùng tiền trong nhà mua để khoe khoang.
“Thụy nhi, ngươi đây có thể yên tâm, Hiên nhi không phải người như vậy, bất quá nó rốt cuộc có bao nhiêu tài sản ta vẫn không có tra rõ nhưng ta biết với thực lực của mình nó mua một chiếc xe vài trăm ngàn đô vẫn là dư giả.
Nhìn đến Lan Lăng Phong không có một chút phiền lòng gì trong lòng Cảnh Thụy có chút khó chịu, vội lãng sang một đề tài khác: “ ở đây có vài văn kiện cần người kí tên” rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, lòng oán thầm: “Cứ chờ xem Lan Cảnh Hiên ta nhất định sẽ tìm cơ hội cho người một bài học.
Lan Lăng Phong nào không biết Cảnh Thụy dã tâm nhưng nó là đứa con độc nhất của anh cả, chính mình cũng hảo chiếu cố chỉ hy vọng nó không làm đến mức bức mình phải xuống tay trừ khử hậu hoạn.