Đến tối, Lãnh Tâm có chút đau đầu về việc không biết nên để cho Henry ngủ ở đâu.
Nhà cũng chỉ có hai phòng ngủ, mẹ một phòng còn cậu một phòng, nếu như cho hắn cùng ngủ với cậu thì cũng được nhưng mà giường lại có chút nhỏ, sợ rằng khi ngủ sẽ lại khó chịu.
“Hay là anh cứ ngủ tại phòng của tôi đi, tôi sẽ ngủ ở ngoài sô pha“.
Henry nhíu mày, không đồng ý.
“Kh..không đư.ợ.c..., đ.để... t.ô.i.. ng.ủ... s.ô.. p.h.a... c.ho... (Không được, để tôi ngủ sô pha cho)“.
“Nhưng anh còn đang bị thương! Sao tôi có thể để anh ngủ ở sô pha được chứ?“.
“C.òn... đ.đ.ó... l.à... ph.ò.ng... cậ.u! S..ao... tô.i... c.ó... th.ể... c.h.iế.m đ.đượ.c... ch.ứ...? (Còn đó là phòng cậu! Sao tôi có thể chiếm được chứ?)”
Hàm ý của hắn đối với chuyện này hết sức là rõ ràng. Cậu phải ngủ trong phòng thì hắn mới chịu ngủ lại ở trong phòng này, còn nếu như cậu muốn ngủ ở ngoài sô pha thì hắn cũng sẽ theo cậu ngủ ở ngoài sô pha.
Lãnh Tâm lắc đầu đầy bất lực, cuối cùng cũng quyết định cùng hắn chen chúc trên một chiếc giường.
Đèn bên ngoài đường phố cũng đã dần tắt, cả hai người con trai nằm trên cùng một chiếc giường dần chìm vào trong giấc ngủ.
Cứ tưởng đó sẽ là một giấc ngủ ngon lành đến sáng, nhưng không.
Nữa đêm, khi đang ngủ, Lãnh Tâm bắt đầu cảm nhận được sự giãy giụa kịch liệt đến từ người bên cạnh.
Henry cả người đầy mồ hôi, chân mày nhíu chặt, miệng mấp máy như đang muốn nói một câu gì đó nhưng lại không thể nói được.
Hình như là đang mơ thấy ác mộng.
Lãnh Tâm nghĩ vậy.
Cậu ngồi dậy, lo lắng lay lay người và gọi tên hắn nhằm muốn đánh thức hắn ra khỏi cơn ác mộng đấy.
“Henry! Henry!“.
“Henry, anh mau tỉnh lại đi! Henry!“.
Trong cơn ác mộng, Henry loáng thoáng bên tai nghe thấy có người gọi mình.
Hắn vùng dậy, muốn chạy thoát khỏi những người đàn bà độc ác đang kiềm cặp mình.
Họ đều là những người đã hại chết mẹ hắn, khiến cho hắn rơi vào hoàn cảnh như thế này.
Đáng lí ra, đáng lí ra bây giờ anh phải là một thái tử gia trong tay nắm giữ quyền thừa kế gia sản của gia tộc, nhưng không, những người đàn bà này đã dùng đủ mọi thủ đoạn để khiến địa vị của hắn trong gia tộc bị sụp đổ.
Người cha mà hắn kính trọng, người anh trai mà hắn luôn xem là tấm gương để noi theo và cả người em gái bé nhỏ mà hắn vẫn luôn cưng chiều...
Từng người, từng người một đều dần quay lưng với hắn, xem hắn như một thằng nô lệ mà đối đãi, sỉ nhục.
Hắn hận...
Hắn muốn giết hết tất cả bọn họ...
Hắn muốn phá hủy hết mọi cơ ngơi của cả gia tộc đó...
Hắn muốn tất cả những người đã khinh thường hắn từng người từng người một sẽ phải nhận lấy một kết cục không yên ổn, sống không bằng chết!
“Henry! Henry!“. Bỗng có giọng nói vang lên, cắt ngang đi những hận ý của hắn.
Ai? Là ai đang kêu hắn?
“Henry, anh mau tỉnh lại đi! Henry!“. Lại một lần nữa, tiếng kêu tiếp tục vang lên.
Hắn có thể nghe thấy được sự lo lắng cùng với sự sợ hãi bên trong giọng nói của người thiếu niên này.
Trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một sự ấm áp lạ thường.
À phải rồi, hắn biết ai là người đã kêu hắn rồi.
Là Lãnh Tâm, cậu thiếu niên tốt bụng đã cứu giúp hắn.
Hắn muốn mở mắt ra để nhìn rõ biểu cảm hiện tại trên gương mặt của cậu nhưng mí mắt hắn lại nặng trĩu, không thể nào mở ra nổi.
Cũng phải thôi.
Mấy ngày gần đây, hắn hồ như chỉ chợp mắt được một lúc là lại phải tiếp tục bước chân chạy trốn khỏi những kẻ do gia tộc phái đến truy sát mình.
May mà vẫn có thể chạy trốn khỏi bọn họ, nếu không...
Mắt hắn bất ngờ mở lớn, cả người ngồi bật dậy khiến cho Lãnh Tâm giật bắn cả người, xém xíu nữa là đã ngã từ trên giường xuống, hên là bám víu lại được
Henry nhìn thấy vậy, liền cảm thấy rất có lỗi mà nói: “X..xi.n... l.ỗ.i..., c...ậu... c.có s.sa.o... kh.ôn.g..? (Xin lỗi, cậu có sao không?)“.
“Tôi không sao, anh đừng lo“. Lãnh Tâm mỉm cười nói, lại lo lắng về tình trạng lúc nãy của hắn, cậu hỏi: “Lúc nãy, hình như anh đã gặp ác mộng có đúng không?”
Henry gật đầu nhẹ một cái, xem như là câu trả lời.
“Vậy_ khi nãy anh đã mơ thấy những gì? Có thể kể cho tôi nghe được chứ?“.
Cậu hỏi vừa vang lên, đáy mắt Henry liền tràn đầy sự nghi hoặc mà nhìn cậu.
Thấy vậy, cậu ngay lập tức gửi thích: “A tôi không có ý gì đâu, anh đừng hiểu lầm! Tôi, tôi chỉ là vì tò mò nên mới hỏi mà thôi, hơn nữa anh lại còn mắc chứng ngại giao tiếp nên tôi muốn tìm ra nguyên nhân để giúp anh điều trị“.
Lãnh Tâm cũng biết cậu hỏi lần này của cậu thực sự là quá phận nhưng cậu chỉ có ý tốt, không hề có ý gì khác.
Henry nghe xong, trầm mặc một lúc rồi nói: “Cậ.u... C.có... đ.iệ.n... th.o.ạ.i... k..hô.ng...? (Cậu có điện thoại không?)”
“Có“. Lãnh Tâm gật đầu nói, cậu mặc dù không hiểu tại sao hắn lại hỏi một câu không liên quan như vậy nhưng cũng không hề nghĩ nhiều mà đưa chiếc điện thoại của mình đến trước mặt hắn.
“Mật khẩu là ngày sinh của tôi, 0212zzzz“. Tiện thể nói luôn mật khẩu điện thoại mình ra.
Henry nhanh chóng nhập dãy số mà cậu vừa đọc để mở khóa màn hình, trong lòng cũng âm thầm ghi nhớ nó.
Nhập đúng mật khẩu xong, hắn liền nhấn vào mục tin nhắn, nhập nhập một đoạn gì đó trông có vẻ khá dài.
Phải mất đến tận một lúc sau, hắn mới giơ điện thoại đến trước mặt Lãnh Tâm, ngón tay tinh tế gõ gõ vài cái nhẹ lên trên màn hình điện thoại muốn cậu đọc lấy.
Lãnh Tâm hiểu ý mà đọc, đập vào mắt cậu đầu tiên chính là một dòng đầy dấu chấm than ở phía sau.
“Tôi không có mặc bệnh ngại giao tiếp!!!!!”
“...”
_________________________________________
Tác giả có điều muốn nói: Ra là trước giờ con rễ nhà mình không có bị bệnh.
Henry: Còn phải nói sao?!