Quả thật là như vậy, ngay sau khi nghe xong lời hắn nói, cậu ngoài việc trừng mắt nhìn hắn ra thì không có bất kỳ một hành động nào khác. Trong lòng dù thì không cam tâm nhưng vẫn mở lời đáp ứng.
“Tôi sẽ nghe lời anh mà, vậy nên đừng nhốt tôi ở mãi trong phòng nữa được không Henry?” Trong giọng nói của cậu vì có mang theo âm mũi nên khi nghe rất giống như đang làm nũng với hắn.
Nhìn Lãnh Tâm bằng ánh mắt chứa đầy sự chiều chuộng, Henry mỉm cười nói: “Được.”
Sau đó cậu mới ngoan ngoãn bước từng bước cẩn thận đi xuống cầu thang, tránh cho hắn phải nhắc nhở.
Người hầu dưới nhà đang làm việc vừa thấy hai người bước xuống liền ngừng lại hết tất cả động tác trên tay, đồng loạt cúi xuống chào hỏi.
“Ông chủ, cậu chủ.”
Bình thường vốn dĩ bọn họ sẽ gọi Lãnh Tâm bằng “cậu Lãnh”, nhưng vì hắn không thích cách gọi này nên hắn đã cho người hầu đổi lại. Lúc đầu hắn còn định cho người hầu gọi cậu là “phu nhân”, may mà có Anna khuyên can lại.
Nàng cảm thấy gọi cậu là “phu nhân” lúc này có chút không phù hợp, bây giờ cậu cùng Henry vẫn còn chưa xác định mối quan hệ, tình cảm cũng chỉ đến từ một phía nên lúc này gọi bằng “cậu chủ” là thích hợp nhất.
Henry nhìn họ lãnh đạm gật đầu một cái rồi dẫn đường cho cậu đi ra phía sau vườn.
Khu vườn của gia tộc Williams rất rộng, hơn nữa lại còn rất đẹp, xung quanh đây được trồng rất nhiều loại qua quý hiếm được gia chủ nhiều đời của Williams sưu tầm từ khắp nơi trên thế giới. Ở đây, có loài Lãnh Tâm biết tên còn có loài thì không nên hắn phải từ từ giới thiệu cho cậu.
Chỉ tay vào một bông hoa trông rất giống với hoa hồng đang nở rộ ở gần đấy, hắn giới thiệu: “Đây là hoa trà Middlemist đỏ, là loài hoa hiếm thuộc hàng bậc nhất thế giới.” Gương mặt hắn âm trầm, ánh mắt chứa đầy sự khinh thường nhìn về đóa hoa đó, cười lạnh một tiếng hắn lại nói: “Lúc trước mẹ tôi rất thích loài hoa này, vì muốn chứng minh tình cảm của mình nên ông ta đã cất công mang nó về từ vườn hoa New Zealand để tặng cho bà.”
Ông ta trong lời hắn nói chính là đang ám chỉ đến người ba mà mình đã từng tôn trọng.
Thật nực cười khi ông ta chỉ vì chứng minh tình cảm của mình nên mới cất công mang những đóa hoa quý hiếm này từ New Zealand về cho mẹ hắn. Nhưng còn đối với những người đàn bà kia, ông ta cũng chính vì muốn chứng mình tình cảm của mình nên đã đem mẹ hắn ra để làm trò mua vui cho bọn họ đó thôi.
Rốt cuộc ông ta đang xem tình cảm là thứ gì kia chứ?
“Vậy chắc hẳn hai bác phải yêu nhau lắm nhỉ?” Lãnh Tâm vừa chăm chú ngắm đóa hoa trà đang nổ rộ trước mắt vừa hỏi, không để ý đến sự khác thường của hắn
Trước câu hỏi của cậu, hắn chỉ biết cười trừ cho qua chứ không đáp.
Đợi mãi vẫn không thấy hắn đáp lời, cậu liền quay thắc mắc xoay người lại nhìn, hắn cũng nhanh chóng thay đổi nét mặt ngay sau đó khiến người khác nhìn vào khó có thể nhận ra.
“Sao anh...” không trả lời?
Thế nhưng lời cậu chưa kịp nói hết đã bị hắn cướp lời. “Thích chứ?”
Tuy khó chịu trước hành động chen ngang vào lời nói của hắn nhưng cậu vẫn gật đầu một cái, tươi cười nói: “Thích.”
“Thích thì tốt rồi.” Hắn ôn nhu nói.
Sau đó, hắn tiếp tục dẫn cậu đi dạo xung quanh khu vườn thêm một lúc rồi mới đi vào bên trong nhà.
Trong suốt một đoạn đường dài, Lãnh Tâm vừa nghe hắn nói vừa âm thầm ghi nhớ đường đi. Không những vậy, sau khi về phòng cậu còn giấu hắn vẽ ra một bản đồ nhỏ rất chi tiết rồi giấu dưới gối để tránh bị phát hiện.
...
Bên trong nhà, quản gia cùng các nữ hầu đã ngay ngắn xếp thành hai hàng dài hai bên cánh cửa ra vào đợi từ trước, chờ đến khi hai người bước vào, họ liền cung kính cúi đầu.
“Ông chủ, cậu chủ.”
“Buổi tối đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?” Henry tay nắm tay cùng Lãnh Tâm rồi nhìn hầu nữ trưởng hỏi.
“Đã làm xong hết rồi ạ, chỉ cần ngài và cậu chủ muốn dùng bữa, bất cứ khi nào chúng tôi cũng có thể dọn lên.”
“Vậy dọn lên đi, chúng tôi muốn ăn ngay bây giờ.”
“Vâng.”
Hầu nữ trưởng nhanh chóng nhận lệnh rồi đi xuống bếp, ít lâu sau, bà ta cùng những hầu nữ khác trong nhà lần lượt đi lên. Trên tay của họ lúc này đều bưng bê các món ăn vừa mới chuẩn bị xong, vẫn còn nghi ngút khói mang lên bày biện một cách đẹp mắt trên bàn ăn.
Lãnh Tâm đứng một bên nhìn các món ăn lần lượt được mang lên, không nhịn được mà nhíu mày một phen.
Trong đầu cậu lúc này chỉ có đúng một từ, đó chính là nhiều. Quá nhiều món ăn như vậy thì làm sao cả hai người bọn họ có thể ăn hết được đây chứ? Mà nếu như họ ăn không hết thì chắc chắn những thức ăn dư thừa sẽ được đem đi đổ bỏ, như thế cũng quá uổng phí rồi còn gì.
Càng nghĩ, tâm trạng của cậu càng buồn bực, trong lòng không nhịn được mà liên tục mắng hắn là đồ không biết tiết kiệm, không biết suy nghĩ cho những người nghèo không có cơm ăn ở ngoài xã hội kia.
Nhận thấy tâm trạng của cậu không được tốt, Henry quay sang định hỏi cậu bị làm sao nhưng cậu hỏi còn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị ánh mắt cậu lườm đến câm nín.
“...” Hắn đã làm gì sai sao?