Cạnh Kiếm Chi Phong

Chương 68: Chương 68




<tbody>Edit:HânBeta:Hân</tbody>

Rex lại đâm một kiếm tới, Chris ngăn cản, Rex không cho đối thủ thời gian để thở, không ngừng công kích, liên tục trong năm giây khiến người xem ngay cả mắt cũng không dám chớp. Cú bổ mạnh mẽ từ trên xuống, khí thế kinh người.

Nhưng có ai ngờ rằng đó chỉ là đòn nghi binh, trọng điểm là cổ tay Chris nâng kiếm đỡ.

Cổ tay Chris bị bổ trúng, Rex đạt điểm.

Hai người của ngày hôm nay thi đấu thật sự rất bán mạng.

Hiệp đầu chấm dứt, khán giả rốt cuộc cũng có thể thở ra một hơi.

“Sao tớ lại có cảm giác bọn họ tựa như nếu không giết được đối phương sẽ không bỏ qua…” Katherine thở dài.

“E là hiệp tiếp theo sẽ càng khẩn trương hơn…” Ben cũng nắm chặt tay, “Anh đã quen Rex được một năm, chưa từng nhìn thấy cậu ấy bộc lộ kỹ thuật và sức mạnh như ngày hôm nay.”

Hiện tại điểm số đang hòa nhau 5 với 5, hiệp tiếp theo không biết ai có thể phá vỡ tỉ số vươn lên dẫn trước.

Khi trọng tài ra khẩu hiệu sắp bắt đầu hiệp thứ hai, Chris luôn nắm chặt kiếm ngồi trên ghế chậm rãi bước đến vạch chuẩn bị. Anh hoạt động cổ tay, bày ra tư thế sẵn sàng.

Hiệp này, công kích của Chris mạnh hơn, mỗi một góc độ đâm kiếm đều rất tinh xảo, mục đích đều vì để đánh trúng đối phương. Rex mỗi một lần phòng thủ đều rất mạo hiểm. Hai người giằng co, phút đầu tiên đã qua nhưng vẫn chưa ai đạt điểm. Phút thứ hai bắt đầu, Rex dần quen với tiết tấu trận đấu, quyền chủ động công kích thay phiên nhau rơi vào tay hai người.

Đây không phải chiến trường nồng nặc mùi thuốc súng, mỗi một kiếm đều như muốn chặt đứt thần kinh. Chris bày ra một tư thế phòng thủ sau đó chuyển kiếm đâm ra, đánh vỡ cục diện bế tắc. Cả quá trình không tới hai giây. Đèn sáng lên, Chris đạt điểm.

Điều này cũng không khiến Rex bị hỗn loạn, ngược lại, hình thức tấn công của hắn càng thêm phức tạp. Chris bình tĩnh phân tích lối đánh nghi binh của Rex, nháy mắt bày ra tư thế thích hợp để phòng thủ rồi phản kích, ngay khi Rex ngửa ra sau tránh đi một kiếm, Chris đã bước lên trước, chém lên vai hắn.

Chris đạt được hai điểm, Rex thoạt nhìn vẫn rất bình tĩnh, ngón tay sờ mũi kiếm, vung lên vẽ ra một đường vòng cung, trở lại vạch chuẩn bị.

Trước khi trọng sinh Lâm Dật Phi đã từng tham gia nhiều trận đấu quốc tế, cậu hiểu gặp phải một đấu thủ luôn bình tĩnh như Rex là điều khó khăn nhất. Bởi đối thủ đang trong thế hạ phong nếu vẫn giữ được bình tĩnh, thì sẽ rất dễ dàng lật ngược tình thế. Một phút tiếp theo đã hoàn toàn chứng minh kinh nghiệm của Lâm Dật Phi. Sự biến tuyến công kích của Rex rất tinh diệu, lấy lại hai điểm đã bị mất.

Khi hiệp hai chấm dứt, điểm số vẫn hòa 11 với 11.

Một phút nghỉ ngơi, Lâm Dật Phi hy vọng trong một phút này, Chris có thể điều chỉnh tốt tiết tấu tấn công của mình, muốn dựa vào điểm số để tạo áp lực tâm lí cho Rex là hoàn toàn không thể xảy ra. Phương pháp tốt nhất là từng kiếm từng kiếm thắng hắn.

Chris vẫn như cũ chống kiếm ngồi trên ghế. Mà Rex bên kia thì cẩn thận chỉnh sửa lại mặt nạ và giày của mình.

Hiệp cuối cùng đã đến.

Bầu không khí căng thẳng ban đầu đã không còn, cả sân đấu có vẻ trầm tĩnh hẳn.

Mũi kiếm hai người chạm nhau, nháy mắt Chris mãnh liệt công kích đối phương, khí thế như bỏ hết tất cả lại khiến Lâm Dật Phi khẩn trương đến nỗi suýt chút bật người đứng lên.

Mũi kiếm trượt qua vai Rex, không thể tạo thành công kích hữu hiệu, nhưng tiếp sau đó, Chris không chờ Rex đánh trả đã bổ mạnh lên cánh tay hắn, đèn sáng, công kích của Chris được công nhận, đây là điểm số được hợp luật.

Lâm Dật Phi khẽ nhếch môi, cậu nghĩ hiệp cuối cùng này có lẽ hai người họ sẽ càng thêm cẩn thận, nhưng kiếm vừa rồi của Chris không khác gì tự sát. Nếu người đứng đối diện cậu ấy là mình, Lâm Dật Phi sẽ nâng kiếm đánh trả.

Nghĩ thế, Lâm Dật Phi cười tự giễu. Cậu rất hiểu Chris, nên cũng không e ngại gì với sát khí thình lình tỏa ra của anh, nhưng Rex lại không như vậy, nên đã bị kinh sợ trước một kiếm đó.

Rex tương đối giỏi trong việc tự điều chỉnh tâm lí của mình, rất nhanh đã đoạt lại quyền chủ động, bước một bước lại bước thêm một bước, bị Chris phản công lập tức đổi nơi công kích, đánh lên thân kiếm của Chris rồi sượt qua mũi kiếm đánh lên vai Chris, Chris không tránh kịp, Rex đạt điểm.

Trận chung kết hồi hộp như vậy Lâm Dật Phi thừa nhận mình chưa từng thấy qua trong những trận đấu giữa các học sinh trung học. Ba mươi giây cuối cùng, điểm số là 13 với 12. Lâm Dật Phi không hy vọng thấy số điểm hòa nhau, bởi vì nếu hòa sẽ đấu thêm một trận, áp dụng Sudden Death, điều này bất kể là đối với Chris hay Rex đều có sự mạo hiểm lớn.(Sudden Death round là hiệp sau cả hiệp phụ, hiệp cuối cùng quyết định chiến thắng, nếu có ai hiểu về thể thao thì giúp tớ T^T)

Hiển nhiên, Chris cũng không muốn kéo dài trận đấu như thế, tốc độ tấn công và góc độ biến hóa khiến người xem cứng lưỡi, một giây trước còn đang dời chỗ công kích, một giây sau đã liên tục công kích ở nơi khác nữa.

Sự phòng thủ của Rex cũng mang sát khí, có mấy lần suýt chút đã phản kích thành công, khiến toàn thân Lâm Dật Phi toát ra mồ hôi lạnh.

Vào mười giây đếm ngược cuối cùng, Lâm Dật Phi hít sâu, ngay lập tức không dám thở ra nữa. Mũi kiếm của Rex sượt qua vai Chris, sau đó lần thứ hai chém xuống, Chris giơ ngang kiếm lên ngăn cản, nghiêng người công kích cánh tay đối thủ bị Rex chặn lại. Ngay sau đó Rex muốn bước lên công kích thêm một kiếm, thân kiếm của Chris lướt qua mũi kiếm đối phương, nghiêng người bổ một kiếm lên vai Rex, đồng thời mũi kiếm của Rex cũng đâm vào eo Chris.

Hai đèn đều sáng, Lâm Dật Phi khẩn trương đến nỗi tim như thắt lại.

Trọng tài phán, quyền chủ động trong tay Chris, nói cách khác là Chris thắng hiểm Rex với tỉ số 15 với 14.

Khắp sân vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, luồng không khí bị nghẹn trong ngực không thể thở ra kia của Lâm Dật Phi rốt cuộc cũng được giải phóng.

Chris bắt tay với Rex.

“Nhớ rõ lời hứa của anh.” Chris lạnh lùng nói.

“Tôi sẽ nhớ cậu ghen tị đến cỡ nào.” Rex cởi mặt nạ xuống, thiêu mi cười, “Xem ra sau này tôi phải tìm Lâm đối luyện nhiều một chút, bởi vì chỉ khi ấy tôi mới có thể danh chính ngôn thuận nhìn cậu ấy.”

Lâm Dật Phi hưng phấn chạy xuống thính phòng, đi vào phòng thay quần áo.

Đợi khoảng năm sáu phút sau, Chris mới ôm mặt nạ và bội kiếm trầm ổn bước đến.

“Ha ha! Cậu thắng! Cậu lại thắng!” Lâm Dật Phi cười đi qua chỗ anh, “Cuộc thi đoàn thể buổi chiều tớ sẽ chịu nhiều áp lực đây! Nếu không thắng sẽ không thể nào ngẩng đầu nổi trước mặt mọi người nữa!”

Chris khẽ cong khóe môi, bởi vì lúc này chỉ diễn ra trận chung kết của Rex và Chris, nên gần như không có ai đến phòng thay quần áo.

Khi Lâm Dật Phi đi tới chỉ còn cách Chris một cánh tay, Chris đã kéo mạnh cậu qua hôn thật mãnh liệt.

Lâm Dật Phi hoảng sợ đẩy anh ra, hô to: “Đầu cậu cũng chứa toàn nước hay sao! Sao lại có thể ở đây… ở đây…”

“Ở đây làm cái gì?” Chris từng bước đến gần, ép Lâm Dật Phi dựa sát vào tường, một tay chống bên tai Lâm Dật Phi, nghiêng mặt nhìn sâu vào mắt cậu, đương nhiên đây là tư thế muốn hôn cậu.

“Christopher, tôi thật sự nhìn không ra cậu buồn nôn đến như vậy.” Rex lắc đầu bước tới, nghênh đón hắn là ánh nhìn lạnh như băng của Chris.

“Được rồi, được rồi, tôi thua, nên tôi sẽ không tùy tiện nhìn Lâm thân yêu.” Rex nhún vai đi vào phòng thay quần áo.

Mà ở một góc trên hành lang, một cô gái dựa lưng vào tường, đôi mắt mở thật to, dường như đã nhìn thấy điều gì mà cô nàng không thể tin hoặc luôn không muốn tin.

Nàng cúi đầu, nhìn vào hình ảnh trong di động của mình, đó là tư thế Chris ôm hôn Lâm Dật Phi, nhiệt liệt mà điên cuồng, đó hoàn toàn không phải một Chris luôn dùng ánh mắt làm tổn thương người khác.

“Là anh ép em… Chris… là anh ép em…”

Cô gái nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài rơi xuống màn hình di động.

Chiều hôm ấy, trận đấu của Ghosn và Coventry cũng rất phấn khích. Trình độ của hai đội đều rất cao. Người đấu cuối cùng trùng hợp lại là đối thủ tranh đoạt hạng nhì với Rex. Buổi sáng hắn thua Rex, trận đấu đoàn thể buổi chiều là cơ hội đoạt lại phần thắng về tay mình. Đáng tiếc trận đấu Lâm Dật Phi phát huy rất xuất sắc, ưu thế dẫn trước ba kiếm khiến cho đối thủ của Rex gánh một áp lực tâm lý rất nặng. Kết thúc trận đầu tiên, Ghosn dẫn trước bốn điểm.

Trong trận đấu ấy, Ben phát huy càng cao độ, nhưng Lâm Dật Phi lại bị chuột rút, chỉ một phút đã bị lấy ba điểm, khiến người xem chảy mồ hôi đầm đìa. Sau khi cậu bị chuột rút xong, phấn khởi tấn công, công kích khiến người khác cứng lưỡi nhưng cậu vẫn giữ bình tĩnh không chút xúc động, sau khi chấm dứt hiệp đấu đã lấy lại ba điểm đã mất.

Kết thúc trận đấu, cậu ngồi trên ghế vỗ nhẹ lên đùi mình, một chút khẩn trương vẫn còn, chỉ là không nhiều như vừa rồi.

“Cậu không sao chứ?” Rex bước đến hỏi.

“Không sao, anh yên tâm.”

Dường như để giảm bớt áp lực của Lâm Dật Phi, công kích của Rex rất chủ động, khí thế như muốn giết người. Trong khoảng thời gian ngắn đối thủ cũng trở nên rối ren, liên tục mất điểm. Suốt ba phút, bước chân của Rex không ngừng biến chuyển, tiết tấu cũng không ngừng thay đổi, năng lực thích ứng của đối thủ rất mạnh, chẳng những ổn định phòng thủ, còn tùy thời phản kích. Ưu thế của Rex là ba kiếm dẫn đầu, sau đó giằng co không dứt.

Trận thứ hai bắt đầu, Ben vẫn phát huy xuất sắc như trước. Lâm Dật Phi vỗ vai Rex, cười nói: “Đừng lo, đối phương không tạo thành uy hiếp với anh đâu.”

Đối thủ của Lâm Dật Phi thuộc loại hình tấn công, chiến thuật và kỹ thuật rất vững vàng, nhưng lại bị khuyết ở một chỗ quan trọng, đó là sự xúc động. Bởi vì cơ hội trong đấu kiếm sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào trong từng giây từng phút, và điều này lại là thứ mà Lâm Dật Phi rõ ràng nhất. Cậu có thể làm rối tiết tấu đối phương, tạo ra sơ hở đạt điểm. Khi Rex lần thứ hai lên sân đấu, bọn họ đã dẫn trước sáu điểm.

Trận thứ ba bắt đầu, đó là sự giãy giụa cuối cùng của Coventry. Ben bị đối phương tạo áp lực đánh vào sơ hở, chống trả có hơi vất vả, mà Lâm Dật Phi vẫn ổn định ưu thế, đến hiệp cuối của Rex, kéo điểm số chênh lệch càng xa, thắng lợi thuộc về đội nào vừa nhìn đã hiểu.

Năm nay là năm xuân xanh của trung học Ghosn, ôm giải quán quân của cả hai hạng mục đấu bội kiếm đơn nam và đoàn thể.

Lâm Dật Phi, Ben và Rex ôm chặt nhau. Rex cởi mặt nạ nhìn thẳng vào mắt Lâm Dật Phi, “Đừng buông tay nhanh như thế, để tôi ôm cậu một lát nữa thôi.”

Lâm Dật Phi quay đầu đi, quả nhiên trông thấy Chris đang đứng ngoài sân lạnh lùng khoanh tay nhìn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.