Cạnh Kiếm Chi Phong

Chương 75: Chương 75




<tbody>Edit:HânBeta:Hân</tbody>

Ryder đứng bên sân sửng sốt hai giây, ngẩng đầu nheo mắt nhìn Kevin, “Này, cậu dạy cậu ấy chiêu này khi nào vậy? Loại công kích này không phải là loại không để lại đường sống của cậu sao?”

“Tớ không dạy cậu ấy, hẳn là cậu ấy tự học được bằng phương pháp của mình.”

“…” Ryder im lặng, thật lâu sau mới nói tiếp, “Tớ bỗng nhiên cảm giác rất có nguy cơ, một đứa trẻ hiện giờ đang thua chúng ta, khi nó đến tuổi chúng ta hiện giờ, thì trở nên đáng sợ bao nhiêu?”

Kevin vươn tay đặt lên vai Ryder, “Phải nói là chờ mong cậu ấy mau lớn lên, nhấc lên một hồi phong vân trong lĩnh vực đấu kiếm. Chúng ta không cần một trận đấu như mặt nước tĩnh lặng, ngược lại còn rất mong nhiều điều bất ngờ sẽ đến, không phải sao?”

Lúc này, Lâm Dật Phi nghiêng người, rất mạo hiểm bổ lên lưng Mitchell, sau đó cả người ngã sấp xuống.

Một kiếm ấy đạt điểm, Lâm Dật Phi loạng choạng đứng lên, thở hổn hển.

Mitchell nắm chặt kiếm, vẫn giữ nguyên tư thế bị chém trúng khi nãy, hai ba giây sau mới phản ứng lại được sau dư vị bị chém lúc nãy.

Trận đấu kết thúc, người thắng là Mitchell, điểm số lại hoàn toàn như Kevin đã dự đoán, không vượt quá năm điểm.

“Giỏi lắm.” Mitchell vươn tay vỗ vai Lâm Dật Phi, “Tham gia xong giải tranh đấu thiếu thiên thì ghi danh vào thi quốc tế đi.”

“Cảm ơn.”

Mitchell khẳng định năng lực của cậu.

Đối phương cởi mặt nạ xuống, hừ một tiếng.

“Nhóc quỷ đừng quá đắc ý, nếu thật sự có một ngày chúng ta gặp nhau ở thế vận hội, anh sẽ cho em đẹp mặt.”

Mitchell vuốt lại mái tóc vàng của mình, đi ra sân dùng chân đá Ryder mấy cái, Ryder mím môi nhích sang bên cạnh.

Kevin nâng tay nới lỏng cổ áo sơ mi, mỉm cười nhìn đồng hồ.

“Tiếp theo đến phiên anh.”

“Anh cũng muốn sao?” Lâm Dật Phi hô to.

“Thế nào? Chống đỡ không nổi rồi?” Kevin nhanh nhẹn xoay người, “Anh đi thay hộ cụ, cho em mười phút nghỉ ngơi lấy sức.”

Lâm Dật Phi bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng cậu đã hiểu câu nói “đánh luân phiên” của Kevin mang ý nghĩa gì.

“Đến đến đến! Anh giúp em thả lỏng!” Ryder bật người vẫy đuôi chạy tới mát xa vai cho Lâm Dật Phi.

“Anh đi… mua cho em coca!” Mitchell cũng đứng lên.

“Sao các anh… lại đột nhiên đối xử tốt với em như vậy?” Lâm Dật Phi hoảng sợ.

“Anh mặc kệ! Cho dù đối chiến với Kevin em cũng phải lấy được mười điểm!”

“Nếu không chẳng phải đã ngầm thừa nhận trình độ của tụi anh kém hay sao?”

Hai tên danh tướng đấu kiếm trẻ tuổi như hóa thành mấy đứa nhóc ép bức Lâm Dật Phi, thật sự khiến người ta dở khóc dở cười.

Nhưng phong phạm vương giả của Kevin đã hoàn toàn thuyết phục Lâm Dật Phi. Lần đầu tiên cậu cảm nhận được cảm giác toàn thân bị khí thế bao phủ.

15 với 8, thua có hơi thê thảm, nhưng Lâm Dật Phi vẫn cảm thấy mình đã học được rất nhiều từ Kevin.

“Ha, cái tên Kevin cậu thật đê tiện, dựa vào tớ và Mitchell làm giảm thể năng của Lâm, rồi trận cuối cậu đấu với cậu ấy đương nhiên thắng rất thoải mái!”

“Kevin, cậu đang bắt nạt con nít.”

Ryder cùng Mitchell hai người một xướng một họa thay Lâm Dật Phi lo lắng chuyện bất bình trong thiên hạ.

“Tớ không xem cậu ấy là con nít.” Kevin vuốt cằm nhìn Lâm Dật Phi, nụ cười ẩn chứa những cảm xúc phức tạp và thâm trầm.

“Vậy cậu xem cậu ấy là gì?” Ryder chợt hiểu ra.

“Đối thủ.” Từ ngữ được nói ra chất chứa một loại sức nặng không ai hiểu nổi.

Bởi vì do luyện tập mà khắp người đều là mồ hôi, bọn họ liền cầm khăn đi tắm vòi sen trong câu lạc bộ.

Phòng tắm của câu lạc bộ có chia phòng nhỏ, tương đối sạch sẽ.

Bọn họ mỗi người một phòng trò chuyện với nhau. Lâm Dật Phi bị Ryder chọc đến cười ha ha không ngừng.

Tắm rửa xong, Lâm Dật Phi phát hiện một chuyện rất trọng đại, đó là mình đã quên lấy quần áo.

Bọn Ryder đã thay xong quần áo ra ngoài, Kevin quấn khăn tắm gõ cửa phòng Lâm Dật Phi.

“Lâm, em tắm xong chưa, sao vẫn chưa ra vậy?”

“… Kevin, có thể phiền anh một việc không… giúp em lấy quần áo và khăn vào?” Lâm Dật Phi đưa chìa khóa qua khe cửa.

Ryder và Mitchell cười lớn.

“Không sao, em cứ ra ngoài đi! Vừa lúc để bọn anh chiêm ngưỡng cơ thể em.” Ryder cười đểu nói.

Mitchell cười một hồi, mới huých huých Ryder, “Được rồi được rồi, tớ nghe nói người phương Đông hơi truyền thống. Kevin, cậu mau giúp cậu ấy lấy quần áo tới đi.”

Kevin ngồi xổm xuống, vươn tay cầm chìa khóa qua khe cửa. Lâm Dật Phi dùng ngón trỏ và ngón giữa đẩy chìa khóa ra.

Ngón tay cậu rất đẹp, thon dài và mạnh mẽ.

“Anh sẽ trở lại ngay.”

Đi đến phòng thay quần áo, mở ra tủ quần áo của cậu. Hộ cụ tùy tiện xếp lại thành một đống lớn, xem ra Lâm Dật Phi là một người không gọn gàng.

Tìm được một bịch lớn khăn mặt và quần áo sạch, Kevin vốn muốn đóng cửa lại, đúng lúc trông thấy có một cái gì đó lóe sáng bên cạnh cửa. Y kéo nó ra nhìn.

Đó là một chiếc nhẫn, phía bên trong có khắc tên hãng sản xuất.

Kevin biết giá trị của chiếc nhẫn này rất xa xỉ, nhất định không phải Lâm Dật Phi tự mua. Mà người tặng nhẫn cho cậu, chỉ có một.

Mấy ngày đến Washington, Kevin biết Chris chuyển trường đi New York, nguyên nhân cụ thể là gì thì y không biết. Nhưng y rõ, Lâm Dật Phi rất đau lòng. Cậu luôn muốn khiến mình không còn hơi sức, có lẽ nguyên nhân rất đơn giản, đó là muốn quên Chris, chỉ cần trong một thoáng chớp mắt có thể quên thôi đã tốt lắm rồi.

Trở lại phòng tắm, Kevin gõ cửa phòng tắm Lâm Dật Phi.

Đối phương chỉ mở ra một khe nhỏ, Kevin vẫn trông thấy một nửa thân thể của cậu.

Đó là những đường cong vẫn còn ngây ngô của thiếu niên, ẩn chứa sự mạnh mẽ, trơn trượt và giàu sức co dãn, nó đang dần trưởng thành.

“A, cảm ơn.”

Cửa phòng tắm lần thứ hai đóng lại, Kevin bỗng cảm thấy có chút tiếc nuối.

Y dựa vào cửa, hình ảnh trong đầu như ẩn như hiện. Y tưởng tượng mình biến thành không khí xuyên qua cánh cửa kia, khẽ vây quanh da thịt giàu sức co dãn của Lâm Dật Phi, bao phủ bờ môi cậu, đẩy ra đôi môi quyến rũ ấy.

Cho đến khi y tỉnh lại, không khỏi cười khổ.

Thời gian hai tuần trôi qua rất nhanh. Hai tuần này Ryder và Mitchell như bị nghiện, nghiện quyết đấu với Lâm Dật Phi. Ngay cả Rex là người bồi luyện cũng bị quẳng sang một bên.

Lâm Dật rất cảm kích họ, bởi vì ngày nào cũng không còn hơi sức, nên có thể giảm bớt những đau đớn do sự rời khỏi của Chris mang tới.

Bọn Kevin phải trở về luyện tập, chiều hôm đó, tạm biệt Ryder và Mitchell, Kevin dẫn Lâm Dật Phi đi gặp một người.

Xe của bọn họ dừng trước cửa một nhà trọ, đây là khu của những người giàu có.

“Hôm nay chúng ta đi gặp ai vậy?” Lâm Dật Phi tò mò hỏi.

Kevin đóng cửa xe, cười bí hiểm.

“Nếu có một ngày em muốn trở thành vận động viên, thì đương nhiên phải có một huấn luyện viên hàng đầu.”

“A? Anh giúp em tìm huấn luyện viên?” Lâm Dật Phi vui vẻ, sau đó lại lo lắng. Vui vì Kevin giúp cậu tìm huấn luyện viên tốt trình độ siêu cao, lo lắng vì lương cho huấn luyện viên tư nhân rất cao, Lâm Dật Phi không gánh nổi.

Kevin ấn chuông cửa, nhưng thật lâu vẫn không ai ra mở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.