Cạnh Kiếm Chi Phong

Chương 23: Chương 23: Đội đấu kiếm đại học Cambridge




<tbody>Edit:Tiểu HânBeta:Tiểu Hân</tbody>

Mắt nhắm mắt mở chạy dọc theo hai lề đường. Vài phút sau, cậu đứng ven đường, giơ tay ra hiệu với Mark, đối phương ném một chai nước suối vào tay cậu.

Uống liền mấy ngụm lớn, Lâm Dật Phi cảm thấy mình đã tỉnh táo được đôi chút.

“Lâm, tớ biết cậu không thích chúng tớ mỗi ngày ép buộc cậu.” Mark thản nhiên nói.

“Các cậu cũng vì muốn tốt cho tớ.” Mặc kệ tớ có thích hay không.

“Tớ và Philip tuy thích đấu kiếm nhưng không giỏi như Katherine và cậu, càng kém hơn Chris. Chúng tớ không thể trở thành danh tướng được lên ti vi.” Mark ngửa đầu, nhìn bầu trời trong xanh qua những tán lá cây, “Cậu nhìn mặt trời kia đi, lúc mới mọc nó không chói mắt như vậy, nên tớ có thể nhìn rõ nó. Nhưng sau đó nó sẽ dần tỏa ánh sáng ra bốn phía, để rồi đến một lúc nào đó tớ cũng chỉ có thể cúi đầu nhìn cái bóng của chính mình.”

Lời nói của Mark khiến mắt Lâm Dật Phi cay cay.

“Tớ chưa từng hy vọng mình có thể trở thành mặt trời. Nhưng nếu có thể làm bạn với nó, thì lúc cúi đầu xuống, tớ sẽ tự hào lắm.”

Lâm Dật Phi hít sâu rồi cười nói: “Tớ không phải mặt trời, nên sẽ không có ngày tớ làm mắt cậu bị thương đâu.”

Nói xong, cậu tiếp tục chạy.

Cho dù một ngày nào đó tớ có thứ ánh sáng mà người khác không có, tớ vẫn sẽ nhớ rõ những người đã mang thứ ánh sáng này lại cho tớ.

Vì vậy, Lâm Dật Phi vẫn rèn luyện theo kế hoạch, bắt đầu bước vào con đường nhân sinh nào đó.

Chẳng mấy chốc lại đến cuối tuần, cũng có nghĩa là đã đến trận bán kết.

Lâm Dật Phi đi đến sân đấu kiếm, tình cờ gặp Chris trong phòng thay quần áo. Tủ của hai người vừa lúc đặt bên cạnh nhau.

“A…” Vốn nghĩ rằng sẽ gặp anh trên sân, nên không thể trách lúc Lâm Dật Phi trông thấy anh, cậu cảm thấy mất tự nhiên và bắt đầu hồi hộp.

Chris đã thay xong trang phục, đang chỉnh lại bao tay, dựa vào tủ đồ nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi.

Cởi quần áo của mình, thay trang phục xong, Chris bỗng gọi cậu lại.

“Sao thế?” Động tác đeo bao tay của Lâm Dật Phi khựng lại.

Chris quỳ một gối xuống trước mặt cậu, ngón tay chạm nhẹ lên giày cậu, giúp cậu thắt chặt lại dây giày. Lâm Dật Phi ngơ ngác nhìn đỉnh đầu Chris, bỗng nhiên trong ngực tràn ngập cảm xúc không tên.

“Trận chung kết nhất định thuộc về tớ và cậu.” Chris ngẩng đầu, ánh mắt của anh có một luồng sức mạnh khiến người khác phải tin tưởng.

Hai người sóng vai ra sân đấu, khi tách ra thì vỗ tay cỗ vũ cho nhau.

Lâm Dật Phi đến bên sân, đội mũ bảo vệ, cầm kiếm nhắm mắt lại, đứng thẳng lưng. Chẳng mấy chốc, tất cả những âm thanh huyên náo xung quanh đều biến mất, trong mắt cậu giờ đây chỉ còn mỗi đối thủ đang đứng đối diện mình.

Tiếng bắt đầu của trọng tài vang lên, Lâm Dật Phi thăm dò đối thủ của mình, tiến công sắc bén sau đó lại ổn định thân người trước những cú phòng thủ phản công của đối thủ, thậm chí dưới những tình thế quan trọng thì bình tĩnh phản kích lấy điểm.

Đối thủ của cậu là một thiếu niên lớp tám, kỹ thuật nhuần nhuyễn và có lực sát thương lớn. Lâm Dật Phi né tránh, luôn lợi dụng những lúc đối thủ đang ở thế công mãnh liệt nhất mà phản kích đạt điểm, việc này càng khiến cho trận đấu thêm phần phấn khích.

Trong khán phòng, Kevin chống cằm nhìn Lâm Dật Phi, cậu bạn ngồi bên cạnh y buồn cười nói: “Sao tớ cảm thấy cậu dường như đã si mê cậu học sinh cấp hai kia thế?”

“Cậu không cảm thấy chuyện này vớ vẩn lắm à?” Kevin chậm rãi nói, nhưng đôi mắt vẫn không hề rời khỏi trận đấu.

“Được rồi, trong giải đấu này cậu nhóc đó quả thật rất nổi tiếng, nhưng nếu trở thành đối thủ của cậu, không phải chỉ cần một hiệp là cậu có thể đánh bại cậu ta sao.”

Lúc này hiệp một đã chấm dứt, có một phút để nghỉ ngơi. Trận đấu của Chris còn đang tiếp tục mười giây cuối cùng, công kích của anh chẳng những nhanh mà góc độ và sức mạnh còn chính xác như máy tính, đường kiếm đâm trúng vai trái của đối thủ, và kiếm đó cũng là kiếm chấm dứt hiệp đấu này.

Kevin ngửa đầu, nheo mắt lại.

“Ryder, cậu có nghĩ rằng mười năm sau, lúc hai mươi tám tuổi – cái tuổi hoàng kim của đấu kiếm, hai cậu nhóc này vừa tròn hai mươi bốn tuổi, có động lực vươn lên và kinh nghiệm phong phú được tích lũy qua các trận đấu, họ nhất định sẽ hướng về ngai vàng của kiếm đạo.”

Ryder ngồi bên cạnh bật cười, “Cậu là thiên tài hiếm gặp của Anh quốc chúng ta, còn lo lắng sẽ có người đoạt ngai vàng của cậu hay sao?”

Khóe môi Kevin nhếch lên tạo ra một nụ cười khó đoán, “Bởi vì đấu kiếm đạo vốn không có vua. Cậu có thể xem bắt đầu nhưng không thể đoán trước được kết thúc, đó là sức hút chân chính của nó.”

Hiệp hai bắt đầu, hai mươi giây đầu Lâm Dật Phi vẫn bị đối thủ áp chế, công kích của đối thủ mãnh liệt lại có tiết tấu, Lâm Dật Phi chỉ có thể dùng tốc độ nhanh hơn để ngăn cản, không ngừng tìm kiếm cơ hội lấy lại tiết tấu, đáng tiếc vẫn kém, trong nháy mắt cậu phòng thủ chuẩn bị phản công thì đối thủ đã bổ trúng vai cậu đạt điểm. Lúc này điểm số là tám đều.

Tim Lâm Dật Phi đập mạnh hơn vài nhịp, hít thở sâu. Hiện giờ cậu đã hiểu tấm lòng của Chris và bọn Katherine. Người có thiên phú trên thế giới này nhiều lắm, không chỉ riêng một mình Lâm Dật Phi. Cứ nhìn Chris sẽ biết, lúc trước khi còn ở New York, Chris sao có thể là đối thủ của Lâm Dật Phi, nhưng chỉ không đầy hai năm ngắn ngủi, khi cậu lần nữa đối mặt với Chris, thì phần thắng chỉ còn năm mươi phần trăm, thậm chí còn ít hơn.

Lâm Dật Phi điều chỉnh nhịp thở, sau đó bắt đầu sửa lại bước chân của mình, giây phút động tác tay và chân của đối thủ phối hợp không tốt ngay lập tức bị Lâm Dật Phi nhìn thấy, như bị để lộ vết thương trí mạng, cậu nhanh chóng bước lên trước, mạnh mẽ ngăn cản công kích, kiếm của Lâm Dật Phi không hề chần chừ bổ lên cánh tay đối thủ. Hai phút sau, kiếm của Lâm Dật Phi vẫn vô cùng bình tĩnh lấy đi hai điểm trên người đối thủ. Đến hiệp thứ ba, tỉ số chênh lệch giữa hai người ngày càng lớn, khí thế của Lâm Dật Phi đã áp đảo tất cả, đối phương bấy giờ đã rối loạn, tiết tấu và quyền chủ động đều bị cướp đi, tuy rằng vẫn cố gắng phòng thủ như cũ, nhưng những công kích đều không đạt điểm, sau nhiều lần công kích, Lâm Dật Phi thay đổi kế sách, không ngừng quấy nhiễu phòng thủ của đối thủ, đưa cậu vào trận chung kết đầu tiên sau khi sống lại.

Khi trọng tài tuyên bố trận đấu chấm dứt, Lâm Dật Phi chỉ còn biết ngửa đầu thở hổn hển.

Tốt quá, Chris! Chúng ta có thể gặp nhau ở trận chung kết rồi!

Cởi mũ bảo vệ xuống, Lâm Dật Phi tươi cười nhảy múa. Bọn Katherine ngồi trên khán phòng ôm chầm lấy nhau, nếu không phải sân đấu yêu cầu im lặng thì bọn họ chắc chắn đã vỗ tay hoan hô tập thể.

Hơn mười giây sau, trận đấu bên Chris cũng chấm dứt.

Nhìn vẻ mặt kiêu căng ôm mũ bước ra khỏi sân của anh, Lâm Dật Phi biết anh đã thắng.

Hai người gặp lại nhau ở phòng thay quần áo, Lâm Dật Phi cởi trang phục của mình bỏ vào ba lô, mà đúng lúc này Chris đi vào mở tủ. Lâm Dật Phi vừa định mở miệng nói gì đó, người kia đã chụp một cái khăn lên đầu cậu.

“Ngốc, đầu đầy mồ hôi thế mà không thèm lau, coi chừng cảm lạnh.”

“Ừm.” Lâm Dật Phi vui vẻ lau tóc, lau mãi cho đến khi đầu mình biến thành cái ổ quạ.

Chris dọn xong túi của mình, lại nhìn sang Lâm Dật Phi, trong túi lộn xộn đủ thứ, nào là nước suối, chocolate… đủ loại thức ăn vặt. Anh bèn sắp xếp lại bỏ những thứ đó vào một ngăn khác, sau đó lại đặt bộ trang phục vào dưới nhất, xếp lại bao tay của Lâm Dật Phi, cuối cùng đặt mũ bảo vệ lên trên nhất, kéo khóa lại, đeo lên vai mình.

“Đi thôi.” Chris nắm tay Lâm Dật Phi, kéo cậu ra khỏi phòng thay quần áo.

Đầu Lâm Dật Phi bị khăn chồng lên, chỉ có thể nhìn thấy hai bàn tay đang lắc lư cùng nhau của mình và Chris. Không hiểu sao, cậu hy vọng con đường này có thể dài một chút, càng dài càng tốt.

Nếu chúng ta không bao giờ lớn lên, cũng sẽ không cần phải tìm kiếm đáp án của chuyện này.

Đi ra ngoài, bọn Katherine đang chờ Lâm Dật Phi. Mà trên tay Katherine là một bó hoa bách hợp.

Điều này khiến Lâm Dật Phi vui đến mũi cũng nở hoa, “Ha ha, Katherine cậu tặng hoa cho tớ à!”

Katherine ra vẻ ‘cậu mơ à’, “Có người đưa cho tớ, nói là thấy cậu mỗi lần đấu xong đều ăn cơm cùng bọn tớ, đoán rằng bọn tớ là bạn cậu nên mới nhờ tớ chuyển cho cậu đấy.”

“Ồ? Chưa gì mà tớ đã có người hâm mộ rồi sao?” Lâm Dật Phi vươn tay ôm bó hoa kia, không chú ý thấy Chris đang nhíu mày đứng phía sau.

Trên bó hoa có một mảnh giấy nhỏ, phía trên là một hàng chữ tiếng Anh xinh đẹp:

‘Trận đấu của em rất tuyệt, mong sẽ có một ngày được gặp em trên sân đấu.’

Không có kí tên, nhưng lại làm Lâm Dật Phi lâng lâng, “Ha ha, nói không chừng là một mỹ nữ đó nha!”

Katherine bất đắc dĩ thở dài, “Cậu đọc cho kỹ đi, người ta nói mong được gặp cậu trên sân đấu. Đừng bảo với tớ là cậu tham gia đấu Saber dành cho nữ nha! Người ta rõ ràng là nam đấy.”

Quả nhiên, vẻ mặt Lâm Dật Phi biến thành mộng đẹp vỡ tan tành.

“Giờ chúng ta làm gì?” Mark hỏi.

“A, cậu em họ của tớ đến nhà chơi, chiều tớ phải đi với nó.” Katherine lộ ra vẻ mặt xin lỗi.

“Không sao, tớ cũng có chuyện khác phải làm.”

“Chuyện gì? Hẹn hò với Chris à!” Philip vô ý nói đùa.

“Đúng vậy!” Lâm Dật Phi ôm cánh tay Chris, vờ như chim nhỏ nép vào lòng người yêu, “Chúng tớ muốn đến đại học Washington!”

“Đến đó làm gì?”

“Cậu không biết ư? Tháng này đội đấu kiếm của đại học Cambridge đến Mỹ, vốn là dự định đến New York, nhưng cuối cùng vẫn đến Washington, thi đấu hữu nghị với đại học Washington!” Lâm Dật Phi vui vẻ, “Cơ hội hiếm gặp như thế, ngu gì mà không đi xem chứ!”

“Nhưng trường đại học kia có thể sẽ lấy vé vào cửa, cậu vào được sao?” Vẻ mặt của Katherine tựa như muốn nói “Chẳng lẽ cậu muốn lẻn vào trong.”

“Đương nhiên là tớ có vé rồi!” Lâm Dật Phi mở chiếc túi đang vắt trên vai Chris của mình, cầm một tấm vé nhỏ lên, “Nhìn này, có năm vé, Katherine cậu không đi sẽ rất uổng phí đấy.”

“Đi, sao lại không đi chứ!” Katherine đoạt tấm vé trên tay cậu, “Đội đấu kiếm của đại học Cambridge có trình độ ngang với thế giới, không đến xem thì quả là thằng ngốc. Nhưng Lâm này, sao cậu lại có vé vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.