Trong tình cảnh này có vẻ như những người kia không phải đến ứng cứu,
Hách Minh Lượng đâu phải Tiêu Dụ Lộc, ông ta chưa đủ mạnh để kêu gọi lực lượng tự phát như vậy. Rõ ràng có người muốn đổ thêm dầu vào lửa, cần
nhanh chóng bắt được người này, nếu không tình hình sẽ ngày càng nghiêm
trọng.
Đỗ Long đảo mắt nhìn qua đám cảnh sát một lượt, vài người
theo bản năng tránh cái nhìn của hắn, trong đó có một người ẩn mình núp
sau lưng đám cảnh sát kia. Khi ánh mắt của Đỗ Long quét qua đó liền nhìn chăm chú rồi sửng sốt, một lúc sau mới rời mắt sang chỗ khác. Đỗ Long
đã có dự tính trước, nói với người kia:
– Anh ra đây cho tôi.
Người kia nói:
– Sao nào? Tôi đã làm gì? Mau thả cục trưởng Hách ra, nếu không sẽ phạm tội đó.
Đỗ Long nói với người của mình:
– Các cậu đừng manh động, mình tôi được rồi.
Nói rồi Đỗ Long đi nhanh về phía người kia, đồng thời lớn tiếng nói rằng:
– Tôi thấy anh mới chính là người đổ dầu vào lửa, phải không Tào Hiểu Bân? Cùng tôi về tổ chuyên án uống chén trà.
Tào Hiểu Bân không ngờ Đỗ Long lại nhận ra mình, thấy Đỗ Long uy phong lẫm liệt đi tới thì trong lòng hoảng sợ, liền hét lớn:
– Mọi người ngăn gã điên kia lại, tôi không có tội, mọi người không thể để hắn bắt tôi.
Đám cảnh sát kia nhao nhao chặn đường Đỗ Long, hắn dừng bước, nhìn lướt qua bọn họ rồi nói:
– Các người đang vẽ đường cho hươu chạy đó, vì trong đội ngũ cách mạng có phần tử xấu lẩn trốn, gã đã đánh người của tổ chuyên án, tôi chỉ muốn
mời cục trưởng Hách tới nói chuyện, các người sốt sắng cái gì? Tự mình
ngẫm xem, rốt cuộc ai là người cổ động các người tập trung gây rối? Các
người có biết vây đánh tổ chuyên án sẽ có hậu quả gì không?
Những lời chất vấn của Đỗ Long khiến họ dao động, rất nhiều người do dự, nhìn Tào Hiểu Bân vẻ dò xét. Đỗ Long len qua đám người đi về phía Tào Hiểu
Bân, Tào Hiểu Bân không ngờ Đỗ Long chỉ nói vài câu mà có thể trấn áp
được tình hình thì nhu thuận đáp:
– Tôi đi tìm cục trưởng Trương nói chuyện phải trái.
Nhìn Tào Hiểu Bân thất thểu bước đi, Đỗ Long cười khinh miệt, xoay người nói với những người kia:
– Mọi người thấy rồi chứ, nếu không phải có tật giật mình, hắn đi nhanh
như vậy làm gì chứ? Các ngưòi trở về vị trí công tác của mình đi, làm
cảnh sát lâu như vậy chớ dễ bị kẻ khác dụ hoặc.
Không biết vì
sao, lời nói của Đỗ Long có sức thuyết phục hơn hẳn Tào Hiểu Bân, có lẽ
vì Đỗ Long từng là anh hùng dũng cảm cứu người. Nghe Đỗ Long nói vậy,
những người kia quay đầu lại xem xét tình hình, cuối cùng lựa chọn rời
đi.
Đỗ Long thấy họ đi hết liền trở về ô tô, khởi động xe, lái với tốc độ nhanh hơn nhiều so với mọi khi.
Thẩm Băng Thanh thắc mắc:
– Sao phải lái xe nhanh vậy?
Đỗ Long đáp lời:
– Đêm dài lắm mộng, cục trưởng Hách không biết rốt cuộc cũng không thể
biết chính mình gây ra bao nhiêu phiền phức, vừa rồi chỉ là một trường
hợp nhỏ, cho dù đột nhiên có một chiếc xe khủng đâm vào chúng ta hoặc có súng ngắm bắn thẳng vào người cũng không có gì lạ.
Thẩm Băng Thanh nghi hoặc:
– Ý anh là, có kẻ muốn giết người diệt khẩu?
Đỗ Long không nói gì, Hách Minh Lượng cười khẩy:
– Đừng đóng kịch nữa, định hù dọa ai chứ, tôi không làm chuyện xấu, ai
đến để giết tôi đây. Ngược lại các người vu oan hãm hại người trung
lương, sớm hay muộn rồi sẽ gặp báo ứng.
Đỗ Long trầm giọng nói:
– Hách Minh Lượng, chính chúng tôi mới chẳng muốn diễn kịch với ông. Việc xảy ra với tổ chuyên án ngày hôm qua là thế nào ông là người biết rõ
nhất, ông làm những gì ông tự biết. Ông chủ Vương đã chết rồi, hễ là
người có khả năng tiết lộ những chuyện bí mật của ông chủ lớn thì sẽ trở thành mục tiêu của hắn.
Gương mặt Hách Minh Lượng có chút sợ hãi nhưng rồi ông ta lại tự trấn an:
– Tôi không rõ cậu đang nói gì, tôi cây ngay không sợ chết đứng, không e ngại bất cứ sự uy hiếp nào.
Đỗ Long cười khẩy:
– Thế ư? Vậy chúng ta thử chờ xem.
Quãng đường từ đại đội chống ma túy đến ban chỉ huy tổ chuyên án lâm thời
không xa lắm, khi xe cảnh sát đi tới một chỗ rẽ, rất gần với cục cảnh
sát thành phố Song Môn, Đỗ Long đột nhiên ngoặt tay lái về lối đi bộ,
đồng thời hét lớn:
– Cúi người xuống, có kẻ bắn lén.
Chiếc xe cảnh sát mất lái lao vào vườn hoa, Đỗ Long liền giữ lấy Thẩm Băng Thanh, nghiêng người sát vào băng ghế trên.
Một tiếng “pằng” rất nhẹ, ngay sau đó Hách Minh Lượng kêu lên đau đớn, Đỗ
Long quay đầu lại nhìn, vai trái ông ta đã nhuộm đầy máu tươi.
Đỗ Long quát to:
– Ông điên à? Mau cúi xuống.
Hách Minh Lượng sợ đến ngây người, nghe Đỗ Long quát mới bừng tỉnh, vội vã
gục thấp người, chỉ nghe thấy lại một tiếng súng vang lên, chiếc ghế
Hách Minh Lượng lúc nãy dựa vào đã bị một viên đạn bắn xuyên qua.
Những xe cảnh sát phía sau khẩn trương vượt lên, làm thành một vòng bảo vệ xe Đỗ Long. Đỗ Long mở cửa kính xe, lớn tiếng nói với đoàn người đang vây
thành lá chắn:
– Kẻ bắn trộm ở phía tòa nhà đối diện, khoảng tầng sáu tầng bảy, các cậu mau phong tỏa tòa nhà, chú ý đến sự an toàn của
chính mình, chúng tôi về bộ chỉ huy trước.
Hoàng Nham nghiến răng phẫn nộ đi qua đường cái, hướng về phía tòa nhà. Đỗ Long lại khởi động
xe, đâm vào vạt cây ngăn cách, chiếc xe cảnh sát tàn tạ hú còi inh ỏi đi vào làn đường tốc độ cao.
Xe tiến vào Cục Công an thành phố
Song Môn, dừng trước tòa nhà của tổ chuyên án lâm thời. Thẩm Băng Thanh
nhìn hai lỗ thủng trên kính chắn gió phía trước xe rồi lại nhìn Hách
Minh Lượng nửa người sau nhuộm đầy máu, hít một hơi dài, nói:
– Quả là có người muốn giết người diệt khẩu.
– Chứ chả nhẽ lại là giả.
Đỗ Long nói rồi kéo Hách Minh Lượng sợ hãi người mềm nhũn xuống xe, khiêng vào bộ chỉ huy tổ chuyên án..
Nhìn cảnh tượng đầm đìa máu, Trì Khánh Bân không khỏi giật mình, hỏi hắn:
– Đã xảy ra chuyện gì? Trên đường đi có người đánh úp các cậu à?
Đỗ Long gật đầu nói:
– Gần ngay chỗ ngoặt thôi, tôi đã lệnh cho người của Hoàng Nham phong tỏa tòa nhà, nhưng xác suất chặn được sát thủ rất thấp.
Trì Khánh Bân nói:
– Chỉ có mấy người bọn họ? Quá nguy hiểm, tôi sẽ cử thêm người đi.
Trì Khánh Bân lập tức phái một đội cảnh sát vũ trang đi phong tỏa tòa nhà
và truy tìm hung thủ. Trong lúc đó Đỗ Long đã băng bó cho Hách Minh
Lượng xong xuôi, Hách Minh Lượng cũng đã khôi phục thần trí. Sau khi
uống một cốc trà sữa trân trâu, thần sắc hắn đã khá hơn nhưng vẫn tái
nhợt như tờ giấy. Mất máu là chuyện nhỏ, cái chính là ông ta bị một phen hú vía.
Trì Khánh Bân hỏi:
– Phó cục trưởng Hách, ông có biết ai muốn giết ông không?
Hách Minh Lượng gượng cười:
– Tôi….Ôi, tôi không biết đâu.
Đỗ Long nói:
– Chết đến nơi rồi còn không biết hối cải, người kia với ông chủ Vương
vụng trộm làm những gì ông chắc chắn nắm rõ. Nếu không vì sao đối phương phái người tới giết ông? Ông cho là ông không nói gì thì có thể giữ
được tính mạng sao? Mau thành thật khai báo đi.
Hách Minh Lượng đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, cuối cùng đành miễn cưỡng:
– Được, tôi nói, nhưng các người phải bảo đảm an toàn cho tôi. Thật ra
tôi cũng không biết lai lịch của người kia, chỉ biết người đó bản lĩnh
cao cường, như thể trên đời này không có gì là hắn không biết. Chính vì
hắn nắm giữ bí mật của nhiều người nên hắn có thể khống chế bọn họ làm
việc cho hắn, thật không may, tôi cũng là một trong số đó…