Câu đố về bát tiên ngọc điệp tạm thời ngưng hẳn, có lẽ cũng giống như
xếp hạng của bát tiên, có lẽ con cháu của bát tiên mới hiểu rõ bí ẩn
này. Thời gian tiếp xúc của Đỗ Long và Cổ Dật Phi hơi ngắn, đúng là tình huống về bát tiên môn còn hơi thiếu hiểu biết, về sau hiểu biết hơn, tự nhiên sẽ sáng tỏ thông suốt rồi.
Đỗ Long đem việc này lắng
xuống để tiếp tục công việc của mình. Lúc trước hắn vẫn luôn ra sức công tác, bao gồm cả thăm các tù nhân tội phạm và gia đình, cùng với kiểm
tra tình hình bắt đầu xây dựng màn hình tuyên truyền trên phố, vân vân.
Ngày thứ ba Đỗ Long trở về, lúc hắn đang bận rộn làm việc, thư ký Chu Trường Giang đột nhiên nói cho hắn biết có khách tới chơi.
Đỗ Long
ngạc nhiên đi ra ngoài, nhìn thấy hai vị khách đối với hắn mà nói có thể tính là người quen nhưng cũng có thể xem như không quen, bởi vì người
tới là hai vợ chồng Vương Hải Lượng và Chu Trường Nga.
- Cục
trưởng Đỗ, anh là đại ân nhân của nhà chúng tôi, chúng tôi dập đầu trước anh! Vương Hải Lượng và Chu Trường Nga sau khi nhìn thấy Đỗ Long thì vô cùng kích động, sau khi hô một tiếng đồng thời hai chân cùng một lúc,
quỳ gối xuống trước Đỗ Long.
Đỗ Long vội nói: - Mau đứng lên,
hai người làm gì vậy, mau đứng lên! Vương Hải Lượng, anh tỉnh lúc nào?
Cơ thể của anh còn rất yếu, làm loại hình thức chủ nghĩa này làm gì? Mau đứng lên! Nếu không tôi sẽ tức giận đấy!
Vương Hải Lượng trước
mặt Đỗ Long dìu Chu Trường Nga đứng lên,anh ta cảm động nói: - Đây là
việc nên làm. Cục trưởng Đỗ, tôi tỉnh lại mấy ngày, thầy thuốc nói cơ
thể tôi hồi phục rất nhanh, tôi đã định đến tạ ơn sớm, nhưng nghe nói
anh đến thành phố Song Môn phá án, tôi liền ở nhà cố gắng luyện tập. Hôm qua xem tin tức nói anh đã trở về, tôi mới cùng tiểu Nga qua đây tạ ơn
anh. Cục trưởng Đỗ, tôi thật sự... Rất cảm tạ anh, một mình tôi chết
cũng không sao, nhưng một nhà cả già trẻ thì quá khổ rồi, Cục trưởng Đỗ, tôi...
Vương Hải Lượng đối mặt với kẻ cướp hung ác không một
chút sợ hãi, nhưng bây giờ hai mắt đỏ lên lời nói cũng không thành
tiếng, Chu Trường Nga ở một bên nước mắt tuôn như suối, Đỗ Long cười
nói: - Ôi, anh tỉnh lại là chuyện tốt mà, anh nhìn xem hai người một
đôi, rất tốt rồi còn khóc gì nữa. Trường Giang mau đem hai chén trà đến, bổ sung cho họ chút nước.
Vương Hải Lượng ngượng ngùng dùng ống
tay áo lau khóe mắt tràn ra nước mắt, anh ta nói: - Cục trưởng Đỗ, không cần khách khí, thời gian của anh là quý giá, chúng tôi không dám làm
phiền lâu. Chúng tôi đến nói lời cảm ơn tới anh và trả tiền cho anh sau
đó chúng tôi đi ngay.
Đỗ Long nói: - Quý giá gì, mau ngồi xuống, chúng ta hàn huyên một chút, tôi sẽ giúp anh kiểm tra cơ thể, không để
xảy ra chuyện xấu gì, số tiền kia anh giữ đi, còn trả lại cho tôi làm
gì?
Vương Hải Lượng cười nói: - Đám người Mã Thành Cương đã bồi
thường tiền, còn rất nhiều tiền thuốc men đều được chi trả. Bây giờ tôi
cũng khá, trong nhà không thiếu tiền, chúng tôi sao có thể lấy tiền Cục
trưởng Đỗ mà không trả được? Cục trưởng Đỗ, y thuật của anh giỏi thật,
nhiều thầy thuốc như vậy điều trị cho tôi không khỏi, chính là Cục
trưởng Đỗ chữa trị cho tôi, những thầy thuốc kia không hiểu chuyện, cứ
nói đây là kỳ tích.
Đỗ Long thấy Vương Hải Lượng nhìn vào bốn
bức tường, hắn cười nói: - Anh phải giữ bí mật giúp tôi, tôi không muốn
trên tường đều treo nào là các loại cờ thưởng như kiểu Tái Biển Thước
(1) đâu... Ừ, cơ thể anh khôi phục không tệ, tôi cảm nhận được khi sờ
vào ót của anh... 1. Biển Thước: Biển Thước là một vị danh y nổi tiếng
của Trung Quốc. Khi khám cho người bệnh, ông có thể thấy được nguyên
nhân gốc rễ của căn bệnh đó. http://chanhkien.org/2010/12/bien-thuoc.html
Tay Đỗ Long đè lên ót Vương Hải Lượng, chuyển nội lực vào trong, Vương Hải Lượng nhắm hai mắt vào, nói:
- Vâng, đúng vậy, chính là loại cảm giác này, trước khi tôi tỉnh dậy, tôi mơ màng cảm nhận được thứ cảm giác này, rất thoải mái... Cảm giác...
Đỗ Long cười nói: - Tôi kích thích vào huyệt vị trên đầu của anh, tất
nhiên thoải mái..., bình thường anh dùng lược hoặc dùng tay chải trên da đầu đều sẽ cảm thấy rất thoải mái. Đúng rồi, anh biết mình tỉnh lại như thế nào sao?
Vương Hải Lượng nhìn lại phía vợ, ông ta cười ha
hả, nói: - Biết, lúc ấy cảm giác như mình đang ngủ một giấc rất sâu, bất thình lình bị người đánh vài cái, đã bị đánh thức.
Chu Trường
Nga ngượng ngùng nói: - Sớm biết có thể đánh tỉnh anh, em đã sớm đánh.
Ngày đó con hỏi ba sao vẫn chưa tỉnh, em cười nói dối nó, chính mình lại vô cùng ủy khuất. Rồi lúc con quay đi làm bài tập, em đã khóc và đánh
anh vài cái, không nghĩ tới đánh cho anh tỉnh lại. Đỗ Long chợt nói: - Ừ, cơ thể của Vương Hải Lượng đã khôi phục gần bình
thường, chỉ là ngủ say quá lâu, ý thức vẫn ở trong trạng thái vô thức,
lúc này dùng ngoại lực tác động là có khả năng khiến anh ấy tỉnh lại.
Biện pháp tốt nhất là nói chuyện nhiều cùng anh ấy, thực sự tôi đã muốn
đánh anh hai quyền, đáng tiếc không nỡ ra tay.
Chu Trường Nga và Vương Hải Lượng vui vẻ nhìn nhau cười. Chu Trường Nga lấy ra trong túi
sách ra một chồng tiền bọc trong tờ báo cũ kỹ đưa cho Đỗ Long, nói: -
Cục trưởng Đỗ, số tiền này trả lại cho anh, cảm ơn anh đã quên mình giúp đỡ chúng tôi...
Đỗ Long bất đắc dĩ nhún nhún vai, quay đầu lại nói với Chu Trường Giang: - Nhìn xem, chị không thấy à, tôi không nhận hối lộ.
Chu Trường Giang vẫn luôn ở bên nhìn, nghe Đỗ Long nói, chị cười cười, nói: - Tôi sẽ làm chứng cho Cục trưởng Đỗ, ai dám nói bậy tôi sẽ xé miệng
của họ.
Vương Hải Lượng nói: - Nói đúng, ai dám nói xấu Cục trưởng Đỗ, tôi nhất định không buông tha cho người đó.
Đỗ Long để cho Chu Trường Giang đem tiền bỏ vào trong ngăn kéo, sau đó nói với Vương Hải Lượng: - Thực sự hai người nên giữ số tiền này thì hơn.
Con cái còn phải đi học, anh cũng phải chịu khó tẩm bổ bản thân, bây giờ điều quan trọng nhất là anh khỏe mạnh, nên đổi một căn nhà lớn hơn, cái gì cũng rất cần tiền.
Vương Hải Lượng nói: - Đám người Mã Thành Cương bồi thường tiền cũng đủ cho chúng tôi mua một căn nhà nhỏ ở huyện rồi, cảm ơn Cục trưởng Đỗ quan tâm, nhà của chúng tôi sẽ lại khá hơn.
Đỗ Long gật gật đầu, nói: - Anh định mua nhà ở huyện à... Ừ, mấy ngày nữa
có một lão hình sự nghỉ hưu, anh có hứng thú đến đại đội hình sự công
tác không?
Vương Hải Lượng vui mừng nói: - Cái này... Tôi có thể được không?
Đỗ Long nói - Sao lại không được? Không nên coi thường chính mình. Lúc
trước đội trưởng Dương của anh giới thiệu đều nói anh nghiệp vụ tinh
thông, làm việc chăm chỉ, vui vẻ giúp người, người tốt như vậy đi đâu
tìm đây? Anh không có ý kiến tôi sẽ giúp anh điều động. Lúc cơ thể của
anh tốt lên là có thể đến làm rồi.
Vương Hải Lượng nhìn về phía
Chu Trường Nga, Chu Trường Nga nói: - Cục trưởng Đỗ, anh ấy sẽ được điều đi theo anh phá án sao? Nếu có thể đi theo anh thì tốt rồi.
Đỗ
Long cười nói: - Tôi quản lý nơi này, bất kể anh được phân đến trung đội nào không phải đều là theo tôi sao? Anh yên tâm, lúc làm việc có bất kỳ khó khó khăn gì cũng có thể tới tìm tôi phản ánh, văn phòng của tôi
không có cửa chắn đâu.
Vương Hải Lượng vui mừng phấn khởi nói: -
Vậy được! Tôi sẽ trở về nói chuyện cùng đội trưởng Trần, hy vọng ông ấy
sẽ không trách tôi. Cục trưởng Đỗ, quấy rầy anh lâu như vậy, chúng tôi
nên đi rồi, một lần nữa cảm ơn anh đã vô tư giúp đỡ chúng tôi.
Đỗ Long cười nói: - Đừng nói lại việc này nữa, về nhà nghỉ ngơi thật tốt, vận động từ từ khôi phục, không cần phải gấp.
Vợ chồng Vương Hải Lượng cảm ơn rồi đi thẳng, Đỗ Long gọi Chu Trường Giang thu dọn mấy cái chén nói: - Trường Giang, cậu thấy tình hình Vương Hải
Lượng như vậy, còn có thể mua được một căn nhà sao?
Chu Trường
Giang cười nói: - Cục trưởng Đỗ, anh đối với Vương Hải Lượng thật tốt,
khó trách ông ta cảm kích anh như vậy... Trên thực tế người có phẩm chất anh hùng như Vương Hải Lượng có sức ảnh hưởng lớn đến cảnh sát, nên
thưởng cho ông ta cái gì đó, huống chi anh là lãnh đạo. Cục trưởng gọi
điện thoại một cái, một ngôi nhà nhỏ có được là quá dễ dàng mà.
Đỗ Long cười nói: - Nói là thế, nhưng cuối cùng vẫn phải họp uỷ ban thường vụ để nói với mọi người một chút mới được...