Đỗ Long nói:
– Sao anh biết vô dụng, bắt được một người, tìm hiểu nguồn gốc, tôi phải nhổ sạch tận gốc toàn bộ giàn dây hồ lô! Vương Hữu
Lương thường xuyên liên hệ với anh sao? Hay giữa các người còn có người
liên hệ nào?
Lưu Mậu Tài nói:
– Ông chủ Vương đều trực
tiếp liên hệ với tôi. Nhưng đa số thời gian đều là gọi điện thoại. Sau
khi gặp chuyện không may, ông ta đã bỏ số thường dùng. Giờ tìm được ông
ta chỉ có một cách, phải để tôi đến giờ hẹn tìm ông ta.
Đỗ Long nói:
– Tôi biết, ông ta hẹn anh hai giờ đến gác chuông gặp nhau, anh cho rằng ông ta thật sự có lòng tốt sao?
Lưu Mậu Tài cười khổ nói:
– Cho nên gác chuông là nơi tôi chọn, ở đấy nhiều người, cho dù ông ta
muốn xuống tay với tôi, cũng phải cân nhắc chút ảnh hưởng.
Đỗ Long nói:
– Tôi thấy vẫn phải tìm người thay thế anh đi cho an toàn. Hải Tử, cậu đi nhé, mặc bộ quần áo cảnh sát, chú ý an toàn. Sau khi xác định mục tiêu
thì phát ám hiệu. Hồng Quân các anh đưa người đó trở về.
Lưu Mậu Tài nói:
– Không có tác dụng đâu, chỉ mình tôi xuất hiện, nếu không người của
Vương Hữu Lương sẽ không xuất hiện. Đây là giao ước của chúng tôi. Hơn
nữa ông ta chỉ phái bọn tay chân ra, chỉ có tôi mới có thể khiến Vương
Hữu Lương ra mặt.
Đỗ Long liếc nhìn Lưu Mậu Tài, nói:
– Làm sao tôi biết anh không chạy trốn? Hồng Quân, anh nói đi?
Hạ Hồng Quân nói:
– Anh ta nói cũng có lý. Kiểu việc này anh nên tự quyết định đi.
Đỗ Long nói:
– Hải Tử đi. Cậu này ở tại chỗ này, cẩn thận không được để ông ta hành động nữa. Hồng Quân, anh bố trí người tiếp ứng.
Hồ Tuyết Mai nói:
– Vậy còn anh?
Đỗ Long nói:
– Tôi đảm nhiệm việc đánh lạc hướng người khác, đương nhiên là tiếp tục đi điều tra vụ án của tôi, sẽ không xuất hiện.
Sự việc sẽ theo ý kiến quyết định của Đỗ Long. Đang lúc Đỗ Long rời đi, Lưu Mậu Tài lạnh lùng nói:
– Các người đang lãng phí thời gian, Vương Hữu Lương rất xảo quyệt, chỉ
cần nghe ngóng không ổn, ông ta sẽ lập tức tẩu thoát, các người đừng
nghĩ bắt được ông ta nữa.
Đỗ Long quay đầu lại, nói:
– Hãy đợi đấy, bịt miệng anh ta lại, cẩn thận chú ý, đừng để anh ta chạy mất.
Ở hành lang, Thẩm Băng Thanh nghi ngờ hỏi:
– Vụ án kia vẫn chưa có manh mối, tại sao chúng ta không đích thân đi bắt tên Vương Hữu Lương đó?
Đỗ Long nói:
– Nhóm Hồng Quân chỉ đánh lạc hướng sự chú ý của đối phương. Nếu như đã
biết tên Vương Hữu Lương này, chúng ta vẫn trực tiếp đi tìm ông ta sẽ
nhanh hơn.
Trở lại phòng của mình, mọi người đã đợi một hồi lâu. Đối mặt với ánh mắt tò mò của mọi người, Đỗ Long nói:
– Tôi đi một vòng nhà vệ sinh, lấy được đầu mối mới. Băng Phong, em điều
tra thương nhân Vương Hữu Lương, xem lai lịch của ông ta thế nào.
Nhạc Băng Phong nhún vai, lấy máy tính bảng từ trong túi xách ra, rất nhanh
cô tìm được rất nhiều người tên Vương Hữu Lương. Sau khi loại bỏ đại đa
số vẫn còn mười mấy người thương nhân tên Vương Hữu Lương hoạt động khá
mạnh ở tỉnh Thiên Nam.
Sau khi Đỗ Long lướt xem một loạt tên Vương Hữu Lương, chỉ vào một cái trong số đó, nói:
– Xem tài liệu này một chút.
Vương Hữu Lương mà Đỗ Long chỉ ra chính là người làm kinh doanh khoáng sản.
Tuổi của ông ta khoảng ba mươi bốn, bộ dạng khá bình thường. Thoạt nhìn
không hề giống một ông chủ lớn. Trong tay ông ta có một công ty khai
thác mỏ. Kinh doanh chủ yếu là mua quặng, sau đó bán lại cho nhà máy
kiếm lời. Nhưng điểm này thật ra khá phù hợp là màn chắn cho thân phận
thật của ông chủ Vương.
– Nếu Lưu Mậu Tài không nói dối, đây chính là ông ta rồi.
Đỗ Long nói:
– Băng Phong, em điều tra điện thoại của ông ta, xem điện thoại di động
của ông ta có di chuyển cùng mục tiêu của chúng ta hay không.
Nhạc Băng Phong đồng ý, bắt đầu tiến hành điều tra. Mọi người đều không động đũa. Đỗ Long cầm đũa đầu tiên, nói:
– Ăn đi, đừng khách khí. Tôi để lại cho Băng Phong một ít là được.
Lúc này mọi người mới động đũa. Một lát sau, Nhạc Băng Phong nói với Đỗ Long:
– Em điều tra được rồi, độ trùng hợp của Vương Hữu Lương này với tên
Vương Hữu Lương kia rất cao. Xem ra chính là ông ta. Khi mỗi lần ông chủ Vương bí ẩn này gọi điện cho Lưu Mậu Tài, di động của Vương Hữu Lương
này đểu ở gần đây.
Đỗ Long nói:
– Điều tra được ông ta giờ đang ở đâu không? Hôm qua không phải em nói cuộc điện thoại kia là gọi từ trong cục Công an tới sao?
Nhạc Băng Phong nói:
– Em chỉ đánh giá đại khái vậy thôi. Phạm vi không chế của trạm tín hiệu
cơ bản rất lớn. Nói không chừng, lúc đó ông ta ở gần cục Công an, với vị trí hiện tại của ông ta…
Nhạc Băng Phong ngẩng đầu lên nói:
– Trong vườn hoa tên Phi Đằng của khu biệt thự phía Đông thành phố Song Môn.
Đỗ Long nói:
– Tiếp tục theo dõi ông ta. Ăn khẩn trương, ăn xong sẽ đi tìm ông ta.
Mọi người chiến đấu rất nhanh, sau đó liền đi về phía vườn hoa Phi Đằng.
Lúc này, Trần Kiến Hải cũng đã mặc cảnh phục, bắt chước như khuôn mẫu đi về hướng gác chuông của trung tâm quảng trường. Nhóm Hạ Hồng bảo vệ
trước hoặc sau cậu ta.
Ở một chỗ dừng xe gần quảng trường, Hồ
Tuyết Mai đang ngồi ở chỗ tay lái trong xe taxi, chuẩn bị yểm trợ bất cứ lúc nào. Lưu Mậu Tài ngồi ở ghế sau, y vẫn bị trói chặt như trước, còn
bị bịt mắt, nhét giẻ vào miệng, vẻ ngoài y không hề có động tĩnh gì,
nhưng thực tế hai tay sau lưng không ngừng ngọ ngoạy, suy tính vùng vẫy
giúp y tháo dây thừng.
Hồ Tuyết Mai mới liếc nhìn y từ kính chiếu hậu, tính cảnh giác dường như chưa đủ.
Một lát sau, Lưu Mậu Tài cuối cùng cũng tháo được dây thừng. Y vẫn ngồi ở
ghế sau bất động như trước. Tiếp đó y ô ô kêu lên, Hồ Tuyết Mai quay đầu lại quát:
– Để tôi yên tĩnh một chút, nếu không sẽ cho anh nếm mùi của nhất chỉ thiền!
Lưu Mậu Tài vẫn không ngừng kêu ô ô như cũ. Thậm chí nhảy lên tại chỗ. Hồ
Tuyết Mai liếc nhìn quảng trường, thấy không có động tĩnh gì, cô vào
trong xe taxi, trách mắng:
– Anh muốn làm gì? Dám hô hoán thì sẽ chết đấy!
Nói xong Hồ Tuyết Mai bỏ khăn bông trong miệng Lưu Mậu Tài. Lưu Mậu Tài thở dốc, nhận rõ phương hướng của Hồ Tuyết Mai, đồng thời cười khổ nói:
– Người đẹp, tôi khát nước với lại mắc tiểu, người có ba cái gấp, chuyện này không thể trách tôi.
Hồ Tuyết Mai mắng:
– Sớm không vội muộn không vội, giờ mới gấp, tôi thấy chuyện của anh
chính là cố ý. Nhịn vài phút nữa, nếu không tôi chặt một nhát chỗ đó,
sau này anh cũng không cần đi tiểu nữa.
Nói xong Hồ Tuyết Mai cầm khăn nhét vào miệng Lưu Mậu Tài. Đúng lúc này, hai tay của Lưu Mậu Tài
vòng tay từ đằng sau đến, dây thừng vốn trói hai tay y giờ quấn lấy tay
của Hồ Tuyết Mai, sau đó vòng qua đầu Hồ Tuyết Mai.
– Anh muốn chết!
Hồ Tuyết Mai giận giữ mắng. Cô sớm phát hiện hành động mờ ám của Lưu Mậu
Tài, chỉ là cố ý không thèm nhìn mà thôi. Thấy Lưu Mậu Tài bắt đầu hành
động, tay của cô bỗng giật lấy, cầm dây quấn hai vòng, trói hai tay của
Lưu Mậu Tài. Tiếp đó tay còn lại của cô thành nắm đấm đánh tới, hung
hăng đánh lên hai gò má của Lưu Mậu Tài.
Mắt Lưu Mậu Tài vẫn còn
bị bịt, phản ứng không đủ nhanh, ô một tiếng, đầu bị đánh ra phía sau,
hoa mày chóng mặt không kịp phản ứng. Hồ Tuyết Mai giống một con báo cái lao đến ghế tựa phía sau, thúc đầu gối trước ngực Lưu Mậu Tài, lại dùng cánh tay chặn cổ Lưu Mậu Tài, Lưu Mậu Tài bị đánh tay không còn chút
lực, vì cổ họng bị chặn, y không kêu ra tiếng được, chỉ đau mức đến nước mắt cũng không thể chảy ra được.
Hồ Tuyết Mai đánh Lưu Mậu Tài
một trận rồi mới trói gô y lại. Sau khi lại nhét khăn vào miệng y, Hồ
Tuyết Mai vuốt hai má của Lưu Mậu Tài, nói:
– Sớm tính anh sẽ như vậy, sau này lấy làm bài học, không phải tất cả phụ nữ đều dễ bắt nạt như vậy!