Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1102: Q.3 - Chương 1102: Bắt cóc




Người thanh niên trẻ kia kinh hãi, trong chớp mắt xoay người muốn đoạt lại súng, nhưng hắn vừa mới xoay người thì khẩu súng lang băng đã dí vào họng của gã, Đỗ Long lạnh lùng quát:

- Đừng nhúc nhích, nếu không tôi bắn đấy.

Gã thanh niên trẻ tuổi không dám động đậy, Đỗ Long lập tức đẩy gã lên chắn trước mấy người Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình vừa mừng vừa sợ nói:

- Ông chủ!

Đỗ Long hừ một tiếng, nói:

- Không cẩn thận như thế này đợi tí nữa tôi sẽ chỉnh đốn các cô sau, vị tiểu thư này, tôi khuyên cô tốt nhất là nên bỏ súng xuống đi nếu không cô phải hối hận đấy.

Cô gái trẻ kia cười lạnh rồi nói:

- Anh dám nổ súng sao? Đây là khu dân cư, chỉ cần các người nổ súng thì tôi xem các người đeo ba cái mặt nạ có thể lén lút chạy đến đâu! Mà tôi lại không như thế, súng của tôi có ống giảm thanh muốn chơi thế nào cũng được.

Đỗ Long nhận ra suy nghĩ của tên thanh niên, gã nhất định đang âm thầm nghĩ cách thoát khỏi sự khống chế của kẻ thù, điều này cũng cung cấp cho Đỗ Long không ít tin tức, Hắn cười lạnh rồi nói:

- Không cần súng tôi cũng có thể xử lí cô, các người là ai? Triệu Hiểu Phượng đâu?

Cô gái kia cười lạnh nói:

- Anh hãy bỏ chiếc mặt nạ kia xuống cho tôi biết mặt thật của anh đã rồi nói tiếp.

Đỗ Long chớp mắt một cái đã nhìn thấy rõ ở trong phòng ngủ có một cô gái đang trốn ở một góc chờ thời cơ, bất cứ lúc nào cũng có thể chạy ra động thủ, Đỗ Long nói:

- Triệu Hiểu Phượng cô không cần trốn, tôi biết cô đang ở đâu, chỉ cần cô dám bước lên trước nửa bước tôi nhất định sẽ bắn vỡ sọ cô!

Trần Hiểu Phượng định bất ngờ xông ra tập kính Đỗ Long nhưng nghe hắn nói như vậy liền không dám manh động. Cô gái trước mặt Đỗ Long cười lạnh nói:

- Anh chắc là Đỗ Long? Xem dáng người tôi liền đoán được, hiểu rõ Dương Đa Quân như thế hơn nữa vóc dáng lại đẹp như vậy thì chỉ có anh thôi, anh là cục trưởng cục cảnh sát mà lại lén lút giả thần giả quỷ định đóng giả người dơi sao, anh định dùng cách này thể hiện sự bất mãn với hiện thực à?

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Tôi là ai không cần cô quan tâm, nhìn bộ dạng của các người chắc không phải người Trung Quốc, nhưng tiếng phổ thông của mấy người nói rất lưu loát, là để trà trộn vào phá hoại Trung Quốc phải không? Trung Quốc cũng có quá nhiều gián điệp, đi đến đâu cũng có thể gặp vài người.

Sắc mặt cô gái kia khẽ biến, cô ta nói:

- Anh nói vớ vẩn gì thế? Tôi chính là người Trung Quốc chính gốc, ngược lại ba người các người, lén la lén lút lại không dám để lộ mặt cho người khác nhìn thấy nhất định mới không phải người tốt!

Cô gái kia vừa nói xong thì ngay lập tức Đỗ Long nhảy lên đạp một cước vào bụng gã thanh niên, gã thanh niên cũng ngay tức khắc liền đánh về hướng cô gái kia. Cô gái kia phản ứng vô cùng nhanh, xoải người tránh cú đánh đồng thời giơ súng nhắm vào phía trước đồng bọn của cô ta.

Thế nhưng người trong dự đoán cũng không xuất hiện, Đỗ Long đột ngột biến mất.

Cô gái đang ở đó ngây người ra một lúc, bỗng nhiên cô ta chỉ kịp cảm thấy trên ót chấn động, phản ứng chậm nửa nhịp, bóng đen trước mắt chợt lóe, chưa kịp phản ứng, cô ta liền nhảy lên đá một cước vào mặt Đỗ Long…

Trong phòng khách liên tục vang lên hai tiếng kêu thảm thiết khiến cho Triệu Hiểu Phượng không thể kiềm chế được nữa, cô ta ngay lập tức xông ra, trong tay cũng cầm một khẩu súng.

Triệu Hiểu Phượng vừa xuất hiện thì đồng thời Phó Hồng Tuyết cũng vọt tới cạnh cửa bắt lấy hai tay cô ta, rồi thuận thế lên gối vào bụng cô một cái, còn Âu Dương Đình thì nắm chặt khẩu súng, tay còn lại thì chớp mắt đã đặt trên cổ Triệu Hiểu Phượng. Nháy mắt, Triệu Hiểu Phượng đã bị hai cô gái này chế ngự rồi.

Phó Hồng Tuyết lấy dây trói Triệu Hiểu Phượng lại, lúc quay đầu lại thì ba người thấy Đỗ Long đang chơi đùa ba khẩu súng kia, họ nói với Đỗ Long:

- Ông chủ, không phải anh nói anh đi về à? Như thế nào…?

Đỗ Long hừ một tiếng, nói:

- Tôi chính là lo lắng cho hai cô gái ngốc các cô, nên mới bí mật đi theo, không ngờ các cô lại ngốc thế, nhanh như vậy đã bị người ta khống chế rồi, hai cô đúng là đầu heo!

Phó Hồng Tuyết nghe xong âm thầm lè lưỡi, cô còn muốn giải thích, Âu Dương Đình huých một cái, lúc này cô ta mới ngậm miệng lại.

Trần Hiểu Phượng và ba người bị che miệng, trói lại, cho vào bao tải rồi khiêng xuống lầu, sau đó bị ném lên một chiếc xe minibus. Đỗ Long đội mũ, đeo kính râm rồi lái xe ra đi khỏi tiểu khu.

Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình ngồi ở bên trong, ba cái bao tải có hai cái bị nhét vào chỗ ngồi giữa, cái còn lại thì tựa vào chân ghế, hai cô gái không có chỗ thả chân nên đành dẫm lên bao tải, người trong bao tải bị giày cao gót dẫm lên thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ.

Cái bao tải nghiêng dựa vào ghế khi xe ô tô quẹo cua theo lực quán tính bị nghiêng về phía Phó Hồng Tuyết, cô ta vội đưa tay ra đỡ, rút cuộc lại vừa lúc nắm vào một thứ mềm mại nào đó. Phó Hồng Tuyết giở trò xấu dùng sức nắm, người trong bao lập tức giãy giụa đồng thời kêu rên lên một tiếng, Phó Hồng Tuyết như tìm được món đồ chơi thú vị liền dùng sức tiếp tục bóp nắn. Người trong bao không biết là Triệu Hiểu Phượng hay người khác nhưng cũng bị giày vò không nhẹ, Âu Dương Đình thấy thế cũng tham dự vào khiến cho cô kia càng bị giày vò nhiều hơn.

Khi mở bao tải ra, ba người từ trong lảo đảo đi ra, lúc đi ra cả ba người đều ướt đẫm mồ hôi, bị trói nên chỉ có thể co quắp trên mặt đất giống như con cá chết vậy, họ không hẹn mà cùng không ngừng hô hấp.

Người mới bị hai người Âu Dương Đình đùa bỡn chính là Triệu Hiểu Phượng, quần áo cô ta hiện giờ hỗn độn, khuôn mặt đỏ bừng. Phó Hồng Tuyết trực tiếp cởi bỏ áo, lột áo ngực ra, lấy kẹp kẹp lấy hai bên đầu ngực của cô ta…

Đỗ Long ở bên cạnh cũng đã chuẩn bị một số thứ nhưng thấy nam nhân kia bị ném vào một góc còn Triệu Hiểu Phượng và cô gái kia lại bị Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết lột sạch quần áo đùa bỡn họ. Mắt của họ vẫn bị che, miệng thì vẫn bị bịt, toàn thân bị trói cứng, căn bản không có biện pháp trốn tránh hay giãy dụa, cả người bị giày vò, mồ hôi ướt đẫm cả người, khó chịu đến chết đi được.

- Được rồi, đừng đùa nữa…

Đỗ Long đem ghế dựa đặt ở giữa phòng rồi ngồi xuống, Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình đưa ba tên tù binh đến bắt quỳ xuống sau đó mới bỏ bịt mắt và miếng bông trong miệng ra. Bọn Triệu Hiểu Phượng vừa thở hồng hộc vừa tỏ ra cảnh giác bốn phía.

Trong tay Đỗ Long cầm một cai que nhọn dài hơn một thước, chọc chọc hai cái vào phần ngực lõa lồ của Triệu Hiểu Phượng rồi thản nhiên hỏi:

- Ai sai các người làm việc này? Nói mau?

Triệu Hiểu Phượng lệch thân muốn tránh khỏi sự đùa bỡn của Đỗ Long nhưng căn bản trốn không thoát, Phó Hồng Tuyết đá vào mông cô ta một cái rồi quát:

- Ông chủ đang hỏi cô đấy, miệng cô ở đâu rồi, mau thành thật trả lời mau.

Cô gái vòn lại nháy mắt ra hiệu với Triệu Hiểu Phượng, lúc này cô ta mới cười lạnh rồi nói:

- Tôi không hiểu mấy người đang nói cái gì? Các người đêm hôm xâm nhập nhà của tôi, đem chúng tôi bắt cóc đến đây, đây là phạm pháp, Phó cục trưởng Đỗ chẳng nhẽ anh không biết sao?

- Các người nghĩ tôi là Đỗ Long?

Đỗ Long cười ha hả sau đó hắn nói:

- Mặc kệ tôi là ai, hiện tại các người đang ở trong tay tôi thì mau thành thật khai báo… tôi cam đoan các người sẽ phải hối hận.

Triệu Hiểu Phượng cười lạnh nói:

- Phó Cục trưởng Đỗ cùng lắm thì anh giết chúng tôi thôi, nhưng như vậy thì sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đến Dương Đa Quân, anh ta đang trong quá trình điều tra, còn người bị hại chưa chết như tôi lại đột nhiên mất tích…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.