Đỗ Long dẫn theo một cảnh sát cấp hai đi vào trước mặt Thẩm Băng Thanh, nói:
- Vị này là đại đội trưởng đội phòng chống ma túy thành phỗ Thụy Bảo Y
Vũ Phong, những người này và thuốc phiện giao cho cậu ấy đi.
Tuổi của Y Vũ Phong chưa đến hai mươi lăm tuổi, trong lòng có chút phiền muộn bắt tay Thẩm Băng Thanh nói:
- Các anh vất vả rồi.
Thẩm Băng Thanh giao những người đó và số thuốc phiện thu được cho Y Vũ
Phong, Y Vũ Phong sai người đáp máy bay trực thăng xuống một khu đất
trống, đem bọn Đa Ôn Hãn lên máy bay, Đỗ Long đuổi theo thấp giọng dặn
dò:
- Đội trưởng Y, đừng quên tôi đã nói, bốn người kia là của tôi, đừng lập hồ sơ cho bọn chúng đấy.
Y Vũ Phong nói:
- Yên tâm đi, tôi biết phải làm thế nào.
Y Vũ Phong nghĩ đến Đỗ Long muốn đem bốn tên kia làm người liên lạc, lúc quay lưng lại rồi trong lòng âm thầm nói:
- Nếu không nể mặt cha anh, tôi đã mặc kệ anh rồi, anh còn muốn đem bọn họ phát triển thành người đưa tin sao…
Một chiếc máy bay trực thang chở bọn Đa Ôn Hãn đi rồi, một cái khác lại hạ xuống, Y Vũ Phong nói:
- Đồn trưởng Đỗ, anh nói ở đây đi đường cần ít nhất hai ngày, hay là chúng ta lên máy bay đi.
Đỗ Long gật gật đầu, rất dễ chịu cùng Thẩm Băng Thanh lên máy bay. Đây
là lần đầu tiên Thẩm Băng Thanh đi máy bay trực thang, cậu ta có phần tò mò xem xét đông tây. Đỗ Long thì như ngựa già nhận biết lối đi giới
thiệu tỉ mỉ cho cậu ta. Ngay cả Y Vũ Phong cũng rất ít khi có cơ hội
dùng máy bay chấp hành nhiệm vụ, trên máy bay rất nhiều thứ y không
biết, thấy thế không khỏi nhìn Đỗ Long với cặp mắt khác xưa, nhưng nghĩ
đến vị kia là bố của Đỗ Long, y cũng bình thường trở lại, nói không
chừng tiểu tử này khi còn bọc tã lót cũng thường xuyên đi máy bay đi
chơi khắp nơi, nên đối với việc đi máy bay là rất quen thuộc
- Chúng ta đi đâu đây?
Thẩm Băng Thanh hỏi.
Đỗ Long nói:
- Đi đến vùng biên giới hẻo lánh, còn có một nhóm khác lớn hơn buôn thuốc phiện, đang chờ chúng ta đến thu.
- Đa Ôn Hãn thật sự nhận tội rồi hả?
Thẩm Băng Thanh ngạc nhiên nói:
- Xem ra tên kia xương cốt cứng rắn quá nhỉ.
Đỗ Long cười đắc ý nói:
- Xương cốt gã dù có cứng rắn đến mấy, tôi cũng có cách khiến gã mở
miệng. Đội trưởng Y, sau này cần hỗ trợ gì cứ gọi tôi, cho dù đối tượng
có thật sự là tảng đá, tôi cũng có thể bắt nó mềm ra thành nước.
Y Vũ Phong cười nói:
- Tôi đây cũng không khách khí, bọn dám buôn lậu thuốc phiện miệng đều rất cứng, sau này phải làm phiền đồn trưởng Đỗ nhiều rồi.
- Đừng khách khí, xã Mãnh Tú nhiều người buôn lậu, số lượng buôn lậu
thuốc phiện cũng không ít, sau này tôi cũng sẽ làm phiền nhiều tới đội
trưởng Y đấy.
Đỗ Long và Y Vũ Phong nhìn nhau cười.
Đi đường lẽ ra phải mất hai ngày nhưng đi máy bay thì chỉ mất chưa đến
nửa tiếng đồng hồ đã gần đến nơi rồi. Đến gần hơn nữa sẽ dễ bị bọn buôn
thuốc phiện phát hiện, cho nên máy bay trực thăng lơ lửng ở trong một
khe núi cách mặt đất không đến 20 m, những cảnh sát đặc công chống ma
túy nhanh chóng buông dây thép từng đôi từng đôi tụt xuống đất. Đỗ Long
sau khi đã dạy Thẩm Băng Thanh chơi như thế nào thì lẻn đi xuống trước,
Thẩm Băng Thanh trượt xuống ngay sau đó, nhưng sức lực của cậu ta khống
chế không đúng chỗ, kết quả tốc độ trượt nhanh quá, lúc sắp đáp xuống
tới mặt đất, Đỗ Long xuống trước đỡ lấy lưng cậu ta, Thẩm Băng Thanh
bình yên đáp xuống đất.
Máy bay bay đi rồi, Đỗ Long, Thẩm Băng Thanh, còn có Y Vũ Phong và sáu
tay đặc công chống ma túy xếp thành hàng mò mẫm đi về phía bọn buôn ma
túy ẩn nấp.
Bọn buôn ma túy này trốn ở một thung lũng không tên, đang đợi bọn Đa Ôn
Hãn quay lại tiếp ứng, đám người này ở trong thung lũng hai ba ngày, đã
bắt đầu buông lỏng, bọn canh gác ở cửa hang thì đang ngáp ngủ.
Đỗ Long giới thiệu nói:
- Bên trong tổng cộng có mười tám tên, năm con la thật và mười con la
người, có tám tên áp hàng, trong tay có ak47, bọn chúng mỗi tên trang bị ít nhất ba băng đạn và hai trái lựu đạn, bọn chúng tương đối nguy hiểm, nhưng tôi vẫn muốn cố gắng bắt sống. Bởi vì bên trong có bốn người
trong thôn của xã Mãnh Tú, nếu bị đánh chết tôi sẽ khó ăn nói lắm.
Y Vũ Phong nói:
- Bọn chúng bị đánh chết lúc đang buôn thuốc phiện, còn có cái gì khó nói nữa chứ? Người như thế tốt nhất là chết.
Tuy nói như vậy, sách lược của Y Vũ Phong khi hành động vẫn chủ yếu là
chế ngự, nhưng điều kiện tiên quyết là phải cam đoan mình và đồng đội an toàn.
Đỗ Long đề nghị:
- Tôi biết bọn chúng bộ dạng ra sao, để tôi cũng tham gia hành động đi, yên tâm, tôi sẽ không làm liên lụy các cậu đâu.
Y Vũ Phong ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Được, anh cùng đi, tuy nhiên anh chỉ phụ trách nhận diện người, không được tự tiện hành động.
Thẩm Băng Thanh hỏi:
- Còn tôi thì sao? Tài bắn súng của tôi cũng không tệ đấy, trước đây tôi cùng Đỗ Long bắt được mười hai tên bọn họ đấy.
Y Vũ Phong nói:
- Cậu tìm một chỗ ngồi chờ, nếu thấy tên nào trốn ra thì quật ngã chúng. Tài bắn súng của cậu không tệ, nhưng cậu không có kinh nghiệm phối hợp
với chúng tôi, đây cũng không phải là lúc có thể đùa. Cứ như vậy đi,
chuẩn bị hành động.
Đỗ Long dùng kính viễn vọng nhìn thoáng qua chỗ hai tên đang trông chừng thuốc phiện nói:
- Xem chừng hai tên kia không phải người ta muốn tìm.
Y Vũ Phong ra hiệu, hai gã đặc công liền hành động, chỉ chốc lát họ đã
mò tới sau lưng hai tên buôn lậu thuốc phiện, đột nhiên nhào ra, che
miệng bẻ cổ bọn chúng, ra tay gọn gàng, không một chút sai sót.
Sau khi giải quyết xong hai tên canh gác, nhóm đặc công xếp thành mặt
quạt kín đáo lẻn vào trong hang. Đỗ Long cũng theo sát bên cạnh Y Vũ
Phong. Sau khi nhóm đặc công chiếm đóng ở những vị trí quan trọng, Đỗ
Long cũng nhìn thấy rõ trong hang có ba nhóm người đang vây quanh đống
lửa nướng thịt rừng.
Đỗ Long nói:
- Bốn người bên trái chính là người tôi muốn, những người khác các cậu
cứ tự nhiên. Bốn người này cho bọn họ một viên đạn tia chớp sau đó đem
họ đi hồi phục đi.
Ngoại trừ bốn người mà Đỗ Long chỉ ra, còn có hai người giữ vũ khí. Y Vũ Phong suy nghĩ một chút, đồng ý đề nghị của Đỗ Long, y đánh mạnh một
thế võ, một gã đặc công đem một viên đạn tia chớp vứt xuống trước mặt
bốn tên của thôn Mã Đề trong đống lửa, bốn người kia sửng sốt. Khi còn
chưa kịp phản ứng, lúc đạn tia chớp nổ, đống lửa bị tắt, ánh sáng mãnh
liệt xuyên thấu trong ngọn lửa bụi mù, đâm vào trong mắt bọn chúng,
trong phút chốc trong ánh mắt của bọn chúng trắng xóa, bọn họ tạm thời
bị mù.
Hai kẻ buôn ma túy khác nhanh chóng kịp phản ứng, giơ tay phải cầm vào
báng súng, không chờ tay của bọn họ với tới súng, vô số viên đạn bay
tới, bắn trên tay trên chân của bọn chúng. Nhóm đại đội đặc công chống
ma túy thần binh trời giáng nhào tới, nhanh chóng chế phục sáu kẻ cầm
đầu bọn buôn ma túy, mặt khác mười tên khác bị tình cảnh này làm cho sợ
ngây người, đối mặt họng súng đen ngòm, bọn họ từng tên một ngoan ngoãn
giơ tay lên.
Cuộc chiến vừa mới bắt đầu liền kết thúc, đơn giản làm cho người ta có
cảm giác không giống như là thật, nhưng nếu không phải Đỗ Long có được
tin tình báo chuẩn, đánh cho đám buôn lậu này xuất kỳ bất ý, làm sao có
thể có thành quả huy hoàng giống như thế này.
Sau khi cuộc chiến đấu kết thúc Thẩm Băng Thanh mới nhàn nhã, tự tại đi
vào trong hang, chỉ thấy hai thi thể nằm song song ở ven đường, những
tên khác ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, trong đó hai tên tay chân bị thương, đang bị đặc công kéo qua một bên thẩm vấn, thu được tổng cộng
tám khẩu ak47 hơn mười viên lựu đạn, hơn hai mươi băng đạn, năm con la,
thu được mấy trăm kg thuốc phiện chim ưnh biển, còn có mấy trăm kg nha
phiến, chuyến này thu được số thuốc phiện vượt qua hải quan thành phố
Thụy Bảo thu được một năm.