Ngô Thăng Hạo nhìn Tông Lập Phong một cái nói:
- Đồn trưởng Đỗ, sao anh không hỏi thẳng có phải tôi bán đứng Đồn trưởng Cao hay không. Đúng vậy, trước khi Đồn trưởng Cao xảy ra chuyện, gia đình tôi có chuyện gấp cần dùng đến tiền, không còn cách nào khác nên tôi phải đi khắp nơi vay mượn. Nhưng tôi xin lấy danh dự của đứa con mới chào đời ra để thề rằng, tôi tuyệt đối không bán đứng Đồn trưởng Cao, nếu không sẽ bị trời đánh chết không được tử tế.
Tông Lập Phong hừ một tiếng nói:
- Thề độc thì có tác dụng gì? Nếu cậu đã nói như vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa, trong khoảng thời gian trước khi Đồn trưởng Cao xảy ra chuyện chỉ có hành tung của cậu là đáng nghi ngờ nhất, bây giờ cậu có thể nói với sếp Đỗ vì sao cậu cần một khoản tiền lớn như vậy không?
Ngô Thăng Hạo chần chừ một lúc nói:
- Tôi ... dù sao cũng không phải là tôi đã bán đứng Đồn trưởng Cao, còn vì sao tôi phải vay tiền... Anh đã không cho mượn thì tại sao tôi phải nói với anh?
- Không dám nói chứng tỏ là có chuyện mờ ám!
Tông Lập Phong không chút khách sáo nói.
Đỗ Long cười nói:
- Được rồi, các cậu đừng tranh cãi nữa, tôi tin Ngô Thăng Hạo không bán đứng Đồn trưởng Cao, bởi vì tôi đã điều tra rồi. Nhà Ngô Thăng Hạo đúng là có việc cần dùng đến tiền, hơn nữa cậu ấy cũng đã lo được số tiền đó, không có liên quan gì tới chuyện Đồn trưởng Cao bị hại.
Ngô Thăng Hạo kinh hãi nhìn Đỗ Long, Đỗ Long cười nói:
- Đừng sợ tôi sẽ giữ bí mật giúp cậu. Lão Tông, tôi biết cậu còn nghi ngờ nhưng mọi chuyện không phải là do Ngô Thăng hạo làm, cậu cũng không nên chỉ nghi ngờ Ngô Thăng Hạo. Kẻ tiết lộ cơ mật là người khác, không khó để điều tra ra ai là kẻ đã mưu hại Đồn trưởng Cao.
Tông Lập Phong miễn cưỡng nói:
- Nếu Ssp Đỗ đã bảo lãnh cho cậu ấy thì tôi cũng không có gì để nói nữa, toàn đồn từ trên xuống dưới, tôi thực sự không nghĩ ra được ai là kẻ đã tiết lộ hành tung của Đồn trưởng Cao.
Đỗ Long nói với Ngô Thăng Hạo:
- Lão Tông không nghĩ ra, cậu thử nghĩ giúp cậu ấy xem, hành tung của Đồn trưởng Cao chưa chắc là nói cho người trong đồn công an chúng ta, giả sử ông ấy nói với người khác thì sao? So với việc nói với người trong đồn chúng ta thì kết quả có sự khác biệt lớn không?
Tông Lập Phong hầy một tiếng vỗ đùi nói:
- Đúng vậy, tại sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ? Mỗi lần đi công tác Đồn trưởng Cao đều tỏ ra rất thần bí, chúng ta đều nghĩ ông ấy tiết lộ hành tung của mình cho người nào đó trong đồn cảnh sát. Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này, giả sử Đồn trưởng Cao tiết lộ hành tung của mình cho một người nào đó không phải người của đồn cảnh sát chúng ta thì sẽ như thế nào nhỉ?
Ngô Thăng Hạo hừ một tiếng, nói:
- Anh đúng bị che mắt, cứ chăm chăm vào tôi đương nhiên là không nhìn thấy người khác rồi.
Tông Lập Phong cười hi hi, sau đó suy tư nói:
- Đồn trưởng Cao có thể nói với ai được nhỉ? Ông ấy cũng là người từ nơi khác đến, cũng là người thiết diện vô tư, người có quan hệ tốt với ông ở thôn Mãnh Tú không nhiều...
Tông Lập Phong và Ngô Thăng Hạo đều chau mày suy tư, Đỗ Long gợi ý bọn họ nói:
- Người đó nhất định phải là người có quan hệ rất tốt với Đồn trưởng Cao, vì thế Đồn trưởng Cao mới tiết lộ hành tung của mình mình cho y. Khi Đồn trưởng Cao xảy ra chuyện, bạn bè bằng hữu của ông có ai tỏ ra kỳ lạ, thậm chí là vô duyên vô cớ rời khỏi thôn Mãnh Tú không?
- Đường Bác Dương!
Ngô Thăng Hạo nói:
- Sau khi Đồn trưởng Cao xảy ra chuyện không thấy bóng dáng Đường Bác Dương đâu, mãi đến mấy hôm trước mới về, nghe nói là đi nhập hàng gì ấy. Lúc đó không ai để ý, bây giờ mới nhớ lại, có ai lại nhập hàng vào mùa tết âm lịch? Chắc chắn là y đi lánh nạn rồi, thấy sóng yên bể lặng mới quay lại.
Tông Lập Phong cũng gật đầu nói:
- Ừ, Đường Bác Dương đúng là khả nghi.
Thẩm Băng Thanh hỏi xen vào:
- Tên Đường Bác Dương này là làm gì?
Tông Lập Phong nói:
- Đường Bác Dương chính là ông chủ cửa hàng tạp hóa gần đồn cảnh sát của chúng ta, Đồn trưởng Cao thường xuyên mua rượu, thuốc ở đó, nói chuyện với Đương Bác Dương rất hợp... Tên khốn đó, nếu đúng là y bán đứng Đồn trưởng Cao, tôi sẽ lột da y!
Đỗ Long nói:
- Hiện tại chỉ có thể nói y là kẻ tương đối khả nghi mà thôi, không có chứng cớ chúng ta không được đánh rắn động cỏ.
Tông Lập Phong và Ngô Thăng Hạo gật đầu, Đỗ Long tiếp tục nói:
- Mọi người đều biết Đồn trưởng Cao đang điều tra vụ án buôn lậu ma túy, lão Tông cậu có biết tin tức gì không? Tình hình buôn lậu ma túy ở đây rút cục là thế nào? Không phải cậu nói là tình hình buôn lậu ma túy ở thôn Mãnh Tú rất căng thẳng sao? Hôm đó chúng ta bắt được mấy tên buôn lậu sao không có người nào ở thôn Mãnh Tú vậy?
Tông Lập Phong lại nói:
- Người ở thôn Mãnh Tú đi buôn lậu không như vậy, đa số bọn họ đều là hành động đơn lẻ, một mình đi buôn hàng xuất quỷ nhập thần vượt qua biên giới, làm gì có chuyện dễ dàng bị bắt như vậy. Ông chủ lớn buôn thuốc phiện thường là không xuất đầu lộ diện, bọn họ thường phái tay chân thân tín đi xem xét đồng lõa vận chuyển phù hợp. Tìm được người thích hợp bèn đưa họ qua biên giới nhận hàng, sau đó vận chuyển hàng tới một nơi nào đó, đồng bọn giao hàng đến nơi hoặc bị bắt đều không biết mình vận chuyển cái gì.
- Mà hôm đó hai tên đồng bọn canh chừng bị anh đánh bị thương sau khi phát hiện, họ đều lợi dụng vũ khí trong tay và sự thông thuộc địa hình nên nhanh chóng tẩu thoát, trừ phi là mai phục hoàn hảo, nếu không khó có cơ hội bắt được cả nhóm buôn lậu. Hôm đó sếp Đỗ chỉ dựa vào một khẩu súng mà có thể khống chế được hai tên buôn lậu thật là khó tưởng tượng, thế nên tôi mới phụ anh.
Ngô Thăng Hạo cũng ngưỡng mộ Đỗ Long, Đỗ Long cười nói:
- Kỹ thuật bắn súng của tôi là học từ lính đặc chủng, những tên đồng bọn đó có thể sánh được với tôi ư? Lão Tông, kẻ đứng đằng sau mưu hại Đồn trưởng Cao liệu có phải là chủ của lô hàng lần trước chúng ta bắt được không?
Tông Lập Phong lắc đầu nói:
- Chuyện này cũng khó nói, Đồn trưởng Cao vừa mới mất mười ngày, đã có người vận chuyển lượng lớn ma túy đến như vậy, nếu nói là không liên quan thì thật khó mà tin được.
Đỗ Long cười nói:
- Nếu là cùng một người, thì chúng ta chẳng phải là cũng đang gặp nguy hiểm ư? Không biết chừng bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắn lén, cướp đi mạng sống của chúng ta đấy nhỉ?
Tông Lập Phong nói:
- Nếu thực sự là cùng một ông chủ thì chúng ta đúng là có chút nguy hiểm.
Đỗ Long cười nói:
- Nhưng mà lão Tông, hình như cậu không hề lo lắng gì thì phải.
Tông Lập Phong nói:
- Lo lắng thì có tác dụng gì, sớm bắt được tên trùm ma túy thì mọi người sẽ được an toàn.
Đỗ Long gật đầu nói:
- Đúng vậy, bắt được tên trung buôn lậu ma túy mọi người sẽ được an toàn...
Thẩm Băng Thanh im lặng suốt bỗng nói:
- Trùm buôn lậu ma túy giống như cỏ dại vậy, lửa cũng không thiêu hết được, gió xuân đến lại đâm chồi. Vấn đề đau đầu chỉ giải quyết được tạm thời, muốn giải quyết triệt để phải điệt trừ tận gốc. Lão Tông, những người ở thôn Mãnh Tú sao lại thích làm liều như vậy?
Tông Lập Phong chưa trả lời, Ngô Thăng Hạo thốt lên:
- Còn không phải là vì nghèo đói sao? Tình hình thôn Mãnh Tú sếp không phải là không biết, không được ba tấc đất bằng phẳng, cho dù là cả ngọn núi đầy ngọc cũng không thể đem đi bán được, ngoài việc phạm pháp buôn lậu có còn con đường làm giàu nào khác không?
Đỗ Long nói:
- Nghèo không phải là lý do phạm pháp, tục ngữ có câu nghèo thì suy nghĩ thay đổi, người dân thôn Mãnh Tú đều mắc một sai lầm, nếu đổi lại là tôi... Ôi, nói những lời này cũng là vô nghĩa, tiếp theo là thôn gì, lúc nào mới tới nơi?
Tông Lập Phong nói:
- Tiếp đến là thôn Mã Câu, cách không xa lắm, nhưng còn đường rất khó đi, có lẽ phải bỏ lại xe đi bộ. Theo tôi thấy vấn đề lớn nhất của thôn Mãnh Tú là đường xá quá xấu, tục ngữ có câu muốn giàu trước hết phải sửa đường. Dân ở thôn Mãnh Tú nhà có tiền không phải là ít, nhưng không ai muốn bỏ chút tiền ra để sửa đường, ngoại trừ buôn lậu ra bọn họ còn có thể làm gì để có tiền đây?
Đỗ Long bừng tỉnh, hắn nói:
- Lão Tông, cậu đú