Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 346: Q.3 - Chương 346: Bọn buôn lậu hành động (03)




Hai người mang lương khô chấm sữa ăn, đồng thời không nói với nhau lời nào. Tông Lập Phong bận rộn lúi húi hơn 1 giờ, mãi đến lúc trời tối hẳn mới dừng lại. Sau lưng bọn Đỗ Long đã chất một đống củi khô.

Bọn Đỗ Long đều hơi băn khoăn, Tông Lập Phong cười nói:

-Tôi làm quen rồi, cũng không thấy mệt lắm. Nếu là làn da mềm mịn của hai người, bị cỏ tranh cắt, bị thương thì phiền lắm.

Đỗ Long nói:

-Anh Tông, chúng tôi tuy làn da được giữ gìn chút, nhưng cũng không được chiều chuộng như vậy đâu. Anh đợi sẽ biết, Băng Thanh tuy ở cục Công an thành phố Ngọc Minh nhưng đã từng liều mạng với tên Tam Lang. Cậu ấy từng chống lại họng súng của sát thủ liên hoàn xông lên để chế ngự hung thủ cứu con tin đấy.

Tông Lập Phong cười nói:

-Vậy sao! Nhìn từ bề ngoài thì không nhận ra đâu. Đợi bọn buôn thuốc phiện đến, các anh có thể thể hiện tốt một chút, người sống trên núi chúng tôi không coi trọng mồm mép, phải hành động mới được.

-Anh sẽ thấy...

Thẩm Băng Thanh liên tiếp bị Tông Lập Phong trêu chọc mấy lần, tâm tình có vẻ không vừa ý. Sau khi nói xong, đột nhiên nghe Đỗ Long thấp giọng nói:

-Giống như có người đến!

Sau khi Đỗ Long nhìn qua kính viễn vọng hồng ngoại và xác nhận, Tông Lập Phong và Thẩm Băng Thanh đều khẩn trương lên. Tông Lập Phong rút súng, mở chốt an toàn, hạ giọng nói:

-Đợi nghe hiệu lệnh của tôi, bắn chỉ thiên một phát, cùng nhau hô vang. Sau đó Đỗ Long anh lập tức vây sau lưng bọn chúng. Tôi chặn phía trước. Nếu là bọn họ cầm hung khí chống cự, liền nổ súng phản kích, tận lực lấy chế ngự là chính. Đánh tên có súng trước.

Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đều gật gật đầu. Sau đó cả ba người đều quỳ rạp xuống đất, cùng đợi bọn buôn lậu tiến vào vòng mai phục.

Bọn buôn lậu một nhóm năm người dần đến gần. Bọn họ vô cùng cẩn trọng, trong đó có hai người riêng biệt ở trước và sau dò đường và canh chừng. Ba người mang đồ vật trên lưng đi ở giữa. Lúc tên đi dò đường phía trước ngẩng đầu lên xem xét, bọn Đỗ Long đều nhanh chóng nằm rạp xuống. Khoảng cách xa, ở giữa lại có vô số bùn đất, từ phía dưới cho dù có dùng kính viễn vọng hồng ngoại cũng khó mà phát hiện ra bọn Đỗ Long.

Tên đi phía trước lấy đèn pin chiếu về phía sau ra ám hiệu, sau đó tiếp tục đi tới. Giữa đêm khuya trong rừng rậm rất dễ lạc đường, đường người đi trước chỉ ra rồi cũng khó đi, hơn nữa bọn này đã lặn lội đường xa, vô cùng mệt mỏi, nên tốc độ rất chậm.

Bọn Đỗ Long chờ hơn 10 phút, trong lòng đã thấy rất lâu. Mãi đến lúc bọn kia lọt hẳn vào tầm bắn, Tông Lập Phong mới phát ra ám hiệu. Sau đó cả ba đồng thời bắn chỉ thiên một phát, rồi quát to:

-Không được nhúc nhích, cảnh sát đây.

Đêm rừng rậm yên tĩnh, bị tiếng súng cắt ngang. Ba tên vận chuyển ở giữa sợ tới mức chân tay mềm nhũn, chùn xuống. Phản ứng của hai tên đi trước và sau lại hết sức nhanh chóng. Bọn chúng lập tức tìm chỗ yểm hộ, sau đó lớn tiếng quát mắng, nã ra hai tràng đạn. Trang bị của chọn chúng rõ ràng là AK47, uy lực hơn nhiều so với súng lục trong tay bọn Đỗ Long.

Sau khi Đỗ Long và Tông Lập Phong hô lên, đều đi lên phía trước. Hai tràng đạn loạn xạ kia không uy hiếp được ai. Tuy nhiên khi Thẩm Băng Thanh hướng đến hai tên cầm súng kia nổ súng, thì chúng cũng tìm được mục tiêu, nã đạn như mưa về phía mô đất nhô lên chỗ Thẩm Băng Thanh nấp. Thẩm Băng Thanh bị áp lực đến nỗi ngay cả đầu cũng không cất lên được.

Ở thao trường và chiến trường là hoàn toàn khác nhau. Hai phát kia của Thẩm Băng Thanh vốn tự nhận là tất trúng, nhưng cuối cùng vẫn hụt. Trong thực tế chiến đấu có rất nhiều nhân tố, phần tử phạm tôi cũng không phải là cái bia máy tính bị khống chế rồi.

Đúng lúc Thẩm Băng Thanh bị áp chế, ba tên mang đồ dưới sự quát mắng của tay súng bò lên, tiếp tục chạy về phía trước trốn. Sau lưng bọn hắn đột nhiên truyền đến một tiếng súng vang, viên đạn chính xác xuyên qua lá cây che chắn, từ sau trúng vào giữa đùi tay súng kia. Y thét to, ngã ra đất, y kêu lên mấy tiếng mà Đỗ Long không hiểu, sau đó bò về phía trước tìm yểm hộ.

Đang khi tên súng còn lại nấp sau cây đại thụ định giơ súng bắn về phía sau, lại một viên đạn bay tới, cắm vào cổ tay phải. Ý định bị đánh nát, tên ấy đau đến điên cuồng, kêu lên một tiếng ném khẩu AK47 đi, tay trái sờ soạng vào đai lưng.

-Không được nhúc nhích!

Một tiếng uy nghiêm quát lên từ một người ở không xa, tên kia cả kinh, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong đêm một bóng đen đang đứng trước mặt, chĩa súng vào mình.

Tay tên kia tiếp tục sờ soạng đai lưng, nơi đó có một trái lựu đạn. Ông chủ nói, nếu gặp công an, hai tên bọn chúng nếu không trốn thoát, tình huống tốt nhất là chết cùng công an. Nếu để bị bắt rồi khai ra người khác, người nhà bọn họ sẽ không yên.

Đỗ Long thấy thế từ xa xông đến, giáng cho tên kia một đá lăn ra đất ngất hẳn.

-Chết tiệt! Chết đến nơi còn muốn tìm chỗ êm.

Đỗ Long nhanh chóng giải trừ vũ trang tên đó, cầm lấy Ak47 của y, nã một tràng đạn về phía tên súng còn lại.

Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, Đỗ Long bắn những phát chuẩn xác về phía tay súng kia nấp, những viên đạn làm cho thân cây rung lên, cũng bắn trúng vào người tên súng ấy, tên kia trúng thương nên ngừng bắn. Đỗ Long thấy tên kia ngã trên mặt đất, máu tươi tóe ra. Tông Lập Phong rất nhanh đánh tiếp, khống chế gã hoàn toàn.

Cuộc chiến không đến 20 giây đã kết thúc. Ba tên vận chuyển hàng chưa kịp chạy xa đã bị bọn Đỗ Long đuổi kịp, khống chế. Ánh sáng đèn pin mạnh chiếu lên mặt bọn chúng, mấy tên mặt cũng trắng bệch, hai tay súng sắc mặt còn khó coi hơn nữa. Vết thương của bọn chúng tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng không ngừng chảy máu, để lâu có thể chết người.

Năm người này Tông Lập Phong không nhận ra, xem ra không phải là người xã Mãnh Tú, nhưng cũng không thể tùy ý để họ chết được. Đỗ Long nhanh chóng tìm được mấy gói thuốc phiện trên người mấy tên kia, Hải lão ưng, Băng độc, thuốc lắc đều có. Đỗ Long nhanh chóng ước lượng giá cả, mặc dù không nhiều như tưởng tượng, nhưng tổng giá trị đã hơn 10 triệu.

Ngoài thuốc phiện ra, bọn Đỗ Long còn có những thu hoạch khác: hai thanh súng trường AK47, tám băng đạn, hai quả lựu đạn, hai kính viễn vọng đa chức năng, hai vệ tinh di động. Mặt khác Đỗ Long còn tìm thấy từ trên người một tên vận chuyển hàng một cục đá to bằng nắm tay.

Đỗ Long cầm cục đá tối như mực kia xem xét một lúc, Tông Lập Phong nhìn, nói:

-Đó là phỉ thúy nguyên thạch. Một viên này trị giá 3-4 chục ngàn tệ, nếu có thể lấy phỉ thúy ra, giá cả có thể tăng vọt gấp mấy trăm lần. Nếu không tách nó ra, chỉ là một khối đá.

Đỗ Long cười nói:

-Tôi biết, cược thạch ấy mà, rất nhiều người một đêm phát tài, cũng có thể một đêm phá sản, đều là từ tảng đá ấy.

Tông Lập Phong nói:

-Nói thích thì lấy đi, bắt được một số lượng thuốc phiện lớn như vậy, khối đá kia không ai quản đâu.

Đỗ Long lắc đầu, bỏ hòn đá kia cùng các chiến lợi phẩm khác vào túi, hắn nói:

-Đối với đồ bằng đá, tôi không có hứng thú.

Tông Lập Phong nói:

-Đem bọn chúng về đi. Nếu để một vài tên chết đi cũng phiền toái đấy, bọn buôn thuốc phiện sẽ không đi đường này nữa.

Đỗ Long gật gật đầu, xoay người cõng một tên bị thương nặng nhất lên, nói:

-Đi thôi.

Tông Lập Phong nhìn bộ dạng hắn xử lý dễ dàng, cũng không cãi, giơ ngón tay cái lên, nói:

-Không trách cấp trên phái Đồn trưởng Đỗ đến đây, hóa ra anh ấy có bản lĩnh thật sự. Tôi một phát súng chưa bắn mà mấy tên này đã bị chế ngự rồi, lợi hại thật.

Thẩm Băng Thanh xoay người cõng tên bị trúng đạn ở đầu và mặt lên, nói:

-Bây giờ anh mới biết à? Đỗ Long có thể chính là niềm tự hào của đội Cảnh sát hình sự chúng ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.