Điệu cười của Khâu Hải Xuyên cực kỳ dâm ô, Đỗ Long thực sự muốn lập tức
nhấc cái bàn đập lên cái đầu hói của lão, chẳng qua chưa đến lúc dạy dỗ
lão, cho nên Đỗ Long cố nhịn, hắn cười híp cả mắt hỏi:
- Giám đốc Khâu thật sảng khoái, sau này nếu tôi muốn làm kinh doanh,
cũng muốn tìm đến giám đốc Khâu để vay, đến lúc đó giám đốc Khâu cũng
không nên nhất bên trọng nhất bên khinh đâu nhé. Nào, giám đốc Khâu tôi
xin mời ngài một ly.
Khâu Hải Xuyên nhìn Đỗ Long say mê, nói:
- Không thành vấn đề, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cô Thẩm đến vay,
làm ăn kinh tế mà, chính là muốn cho những người có đầu óc kinh doanh
thông minh như cô vay đúng không? Cô Thẩm thông minh xinh đẹp như vậy,
làm ăn kinh doanh hẳn cũng là người lành nghề, nếu là nhất thời không có cách nào, tôi có thể giới thiệu mấy phương pháp rất tốt cho cô...
Khâu Hải Xuyên tâm hồn dại gái, không phát hiện ra trong mắt Đỗ Long lộ
ra vẻ chán ghét, trong lúc ăn uống linh đình không ngừng lớn tiếng đàm
đạo về những kinh nghiệm làm sao để khiến cho các công ty làm giàu.
Đương nhiên sau khi nói xong một loạt những việc này cũng không quên
nhắc nhở hai người, những người này rất thông minh, không quên gốc, vẫn
luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với lão… vân vân.
Lúc Đỗ Long đi WC, Khâu Hải Xuyên nhân cơ hội đề nghị gặp lại vào buổi
tối, địa điểm vẫn là khách sạn Venus, đến lúc đó đến gặp một mình.
Lâm Nhã Hân nửa cự tuyệt nửa đáp ứng yêu cầu của Khâu Hải Xuyên. Khâu
Hải Xuyên hưng phấn rời đi, người tìm đến vay lão quá nhiều, nhưng với
người xinh đẹp quyến rũ như Lâm Nhã Hân, Khâu Hải Xuyên lòng tràn đầy ảo tưởng về tiết mục đêm nay. Nếu không có rượu và sắc thì thân thể thật
vô vị, nói không chừng ngay cả tiểu mĩ nữ xinh đẹp như ánh mặt trời kia
lão cũng không buông tha.
- Giám đốc Khâu đi rồi à?
Đỗ Long đi ra không thấy Khâu Hải Xuyên, thuận miệng hỏi.
Lâm Nhã Hân nâng chén lên uống một ngụm hết sạch chén rượu đỏ, Đỗ Long
phát hiện dáng vẻ cô không bình thường, Đỗ Long trong lòng căng thẳng
nói:
- A Hân, làm sao vậy? Tên khối kia giở trờ với chị rồi à? Em sẽ làm thịt nó.
Lâm Nhã Hân lắc đầu nói:
- Không, lão sợ tôi chạy, còn không biết tôi thế nào, tuy nhiên … A
Long, tôi rất sợ, tôi sợ có một ngày cậu không quan tâm đến tôi nữa, sau đó bảo tôi đi phục vụ loại người khiến người ta buồn nôn đó…
Đỗ Long tiến lên ôm Lâm Nhã Hân, an ủi:
- Đồ ngốc, em làm sao bỏ được… Chị yên tâm, đây là lần duy nhất, cũng là lần cuối cùng em để chị uống rượu cùng người chị không thích, sau này
sẽ không bao giờ như vậy nữa, em thề!
Được Đỗ Long an ủi Lâm Nhã Hân mới bình tĩnh trở lại, cô nói:
- A Long, tôi biết cậu sẽ không làm như vậy, nhưng lại cứ nghĩ ngợi lung tung, cậu trừng phạt tôi đi, tôi muốn cậu đánh tôi thật độc ác, đem tôi khóa ở chuồng chó, hoặc là nhét trong túi da… tôi thích cảm giác bị cậu khống chế hoàn toàn…
Đỗ Long cười nói:
- Như vậy còn không đơn giản sao? Vậy em sẽ như giống chị mong muốn, Hân nô của ta… Tuy nhiên trước khi muốn trừng phạt chị, em còn phải chuẩn
bị để đêm nay chiêu đãi giám đốc Khâu, chị cứ đến mở cửa phòng, chuẩn bị đủ dụng cụ chờ em, qua một lát sau em sẽ tới.
Lâm Nhã Hân trong lòng thấp thỏm chờ đợi trong phòng khách sạn, mà Đỗ Long thì đã rời khách sạn, không biết đi làm gì.
Sáu giờ chiều, Khâu Hải Xuyên gọi điện thoại cho Lâm Nhã Hân, mời cô đến phòng riêng, Lâm Nhã Hân lại lười biếng nói:
- Giám đốc Khâu, tôi hơi mệt, tôi ở phòng 918 khách sạn Venus, ông có
thể gọi người mang đồ ăn đến cho tôi được không? Chúng ta ở trong phòng
vừa ăn vừa nói chuyện, gọi nhân viên phục phụ chuẩn bị chút nến đỏ nhé.
Cái giọng ỏn ẻn uốn éo của Lâm Nhã Hân khiến Khâu Hải Xuyên xương cốt
đều tan chảy cả rồi, trong phòng tràn đầy ánh nến và bữa tối? Đây chính
là một lời mời, khẩu vị của đại mĩ nhân quả nhiên nhiều thú vị, Khâu Hải Xuyên liên tục không ngừng đáp ứng, sau khi đầy đủ rượu và thức ăn,
Khâu Hải Xuyên dẫn theo nhân viên phục vụ mang thức ăn đến trước phòng
918.
Lâm Nhã Hân hiển nhiên đã chuẩn bị rất kĩ càng, cô mặc trang phục thanh
lịch tao nhã, đeo đồ trang sức nền nã, dưới ánh đèn sắc màu ấm áp, hết
sức quyến rũ tao nhã.
Khâu Hải Xuyên vui mừng ra mặt, lão luôn mồm gọi nhân viên phục vụ dọn
rượu và thức ăn, châm nến đỏ, và mở chai rượu champagne đỏ đắt tiền, lão muốn thoải mái hưởng thụ hương vị tuyệt vời này đêm nay.
Nhân viên phục vụ vừa mới đi, Khâu Hải Xuyên vội vàng đứng lên đi tới
khóa trái cửa, lão còn chưa kịp xoay người, trên cổ đột nhiên cơn đau
nhức truyền đến, Khâu Hải Xuyên cứng họng ngã xuống, cuối cùng hôn mê
bất tỉnh, lão cũng không nhìn thấy rốt cục là ai đánh úp lão.
Đỗ Long lấy còng ra, còng tay chân Khâu Hải Xuyên lại với nhau, dùng
băng dính bịt miệng và mắt lão, ném vào trong WC rồi đóng cửa lại, trở
lại phòng ngủ, chỉ thấy Lâm Nhã Hân đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn, lưng
tựa vào cửa sổ kính chạm đất, giơ ly rượu đỏ nhìn hắn mỉm cười.
Trời đêm đen như mực và những vì sao rực rỡ cảnh đêm làm nên bối cảnh,
Lâm Nhã Hân ưu tư ngồi đó, tình cảnh này đẹp đến ngay cả Đỗ Long cũng
không nỡ phá vỡ. Hắn nói đừng nhúc nhích, sau đó lấy điện thoại ra chụp
Lâm Nhã Hân mấy bức ảnh.
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Đèn không đủ sáng, anh chụp bằng điện thoại ảnh sẽ rất xấu đó.
Đỗ Long cười nói:
- Không hẳn vậy, a Hân em chớ xem thường điện thoại này, em xem, đây không phải rất đẹp sao?
Lâm Nhã Hân nhìn vào di động một chút, qua một lục cô mới than nhẹ một tiếng:
- Đẹp thật … em nói là bối cảnh…
- Không có em, tất cả bối cảnh đều là buồn tẻ vô vị đấy…
Đỗ Long nhận chén rượu từ Lâm Nhã Hân, nhấp rượu ở miệng, sau đó cúi đầu xuống hôn Lâm Nhã Hân. Lâm Nhã Hân nhắm hai mắt lại, ngước cổ lên,
miệng hai người nhanh chóng hòa vào nhau, rượu đỏ ấm áp lòng người từ từ nhỏ vào cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Nhã Hân, nhưng vẫn có một dòng rượu
đỏ tươi từ trong khóe miệng Lâm Nhã Hân chảy ra, trên mặt trắng nõn của
cô vẽ ra một dấu ấn sắc hồng.
Bữa tối với ánh nến ấm áp đã hoàn toàn bị Đỗ Long và Lâm Nhã Hân hưởng
thụ, hai người ăn tới tám giờ, Lâm Nhã Hân mới gọi nhân viên phục vụ đến thu dọn đồ đạc, quay lại thấy Đỗ Long lôi Khâu Hải Xuyên từ trong WC
ra. Vị giám đốc ngân hàng này giờ đã tỉnh lại, bị Đỗ Long xách ở trong
tay giống như một bóng thịt heo đang run lẩy bẩy.
Đỗ Long ném lão sang một bên nói:
- Trước tiên xử chắc lão đã, đêm còn dài cứ từ từ, em cũng không muốn tên mập mạp chết bầm này quấy rầy chuyện tốt của chúng ta.
Lâm Nhã Hân gật gật đầu nói:
- Tôi đi tắm trước đã.
Đỗ Long từ chối cho ý kiến, nói:
- Vậy chị nhanh lên.
Lâm Nhã Hân không hiểu ánh mắt của hắn, đi vào tắm rửa, chỉ chốc lát Đỗ
Long đột nhiên đẩy cửa tiến vào, hắn chỉ mặc một cái quần thể thao, trên mặt đội cái Batman mặt nạ bảo hộ, trong tay cầm một bó sợi bông trắng
và một vòng băng dán trong suốt, hắn bật căng sợi dây, mê đắm cười nói:
- Mỹ nhân, trong sơn trại của ta còn thiếu cái áp trại phu nhân, nàng hãy ngoan ngoãn theo ta trở về đi.
- A … cứu mạng a!
Lâm Nhã Hân hét rầm lên, nắm lấy vòi hoa sen phun nước ấm vào người Đỗ
Long, Đỗ Long nhào tới, bắt được thân thể cô, ấn mạnh xuống làm cô hai
tay hai chân quỳ trên mặt đất, sau đó cưỡi ở trên lưng cô, bắt hai tay
cô, trói chặt ra phía sau. Lâm Nhã Hân ra sức giãy dụa, nhưng sức lực
của cô so với Đỗ Long hoàn toàn chỉ là kiến càng lay cổ thụ, chỉ chốc
lát cô đã bị trói toàn bộ thân thể, ngay sau đó Đỗ Long lật cô quay lại, nhấc hai chân cô chống ở trước ngực, cẩn thận quấn từng vòng sợi dây
bông quanh hai chân của cô, trói cô thành một viên thịt xinh đẹp. Ngay
sau đó Đỗ Long từ bên ngoài lấy ra một cái hòm cây mây, chính là thứ
chuyên dụng mà Lâm Nhã Hân từng hưởng thụ qua…