Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 182: Q.3 - Chương 182: Cây tiêu trong nước




Trời vừa rạng sáng, Đỗ Long và Lâm Nhã Hân ôm nhau ngâm trong bồn tắm. Hai người không định nói gì, chỉ là muốn hưởng thụ cảm giác ấm áp kề cận trong yên tĩnh.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu rồi, Lâm Nhã Hân đột ngột thì thầm:

- Đỗ Long, cậu đúng là tên khốn kiếp không hơn không kém!

Đỗ Long cười hà hà:

- Đàn ông không xấu thì phụ nữ không yêu, chị không thích tôi giở trò xấu với chị à?

Lâm Nhã Hân đánh bàn tay đang táy máy trước ngực cô, liếc nhìn Đỗ Long đầy vẻ trách móc, cô nói:

- Chẳng phải cậu muốn tôi nói ra hai chữ “thích lắm” đó sao? Còn lâu tôi mới nói.

- Vấn đề là chị đã nói rồi đó thôi.

Tay Đỗ Long nhẹ nắn đôi thỏ ngọc của cô thành nhiều hình dạng. Bất chợt Lâm Nhã Hân cảm thấy phần dưới bụng của mình bị một vật cứng đâm phải, cô đưa tay ra sờ thử. Chỉ thấy vật trong tay nóng như lửa, cô giật mình, kinh hoảng nói:

- Đồ xấu xa, sao lại dựng lên rồi, mới kết thúc lại có thể bắt đầu nhanh vậy ư?

Đỗ Long cười nói:

- Nếu không thế thì sao có thể liên tục giở trò với chị? Nói thật với chị, tôi đã tu luyện qua thuật song tu của Thải Âm Bổ Dương đấy, cho nên tôi càng làm thì càng sung. Thế nào, sợ rồi à?

Lâm Nhã Hân còn lâu mới tin lời xàm của hắn. Dù gì hiện giờ tinh thần của cô rất tốt, không hề có cảm giác yếu ớt sau khi bị “hái hoa” trong truyền thuyết. Thế nên cô véo yêu trước ngực Đỗ Long một cái rồi nói:

- Coi như tôi sợ cậu, hôm nay tôi thực sự không thể đùa với cậu nữa, làm thêm nữa sẽ sưng lên.

Đỗ Long thất vọng “ừ” một tiếng, Lâm Nhã Hân cười nói:

- Ai bảo cậu cường tráng quá làm gì? Hay là… tôi nghĩ cách khác để hầu hạ cậu có được không?

Sắc tâm của Đỗ Long lại trỗi dậy, hắn liếc qua người cô, cợt nhả:

- Hửm? Chị định hầu hạ tôi bằng cách nào?

Lâm Nhã Hân lại hờn dỗi liếc hắn, cô nói:

- Không được nghĩ bậy bạ…

Cô cúi đầu, sợ Đỗ Long hiểu lầm nên vội ngẩng lên giải thích:

- Chỗ đó… người ta hôm nay vẫn chưa chuẩn bị tốt…

Quả không hổ là thục nữ có kinh nghiệm phong phú. Đỗ Long rất trông đợi vào cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, hắn cố ý trêu chọc cô:

- Hửm? Chị nói chỗ đó là chỗ nào? Sao tôi nghe không hiểu?

- Cậu là đồ đại xấu xa!

Lâm Nhã Hân lườm hắn, sau đó hít sâu một hơi, cô bất ngờ trầm mình xuống nước, ngay sau đó Đỗ Long thấy cô quỳ ở giữa hai chân của mình trong nước. Sau khi liếc qua thần khí đang giương nang múa vuốt của Đỗ Long, Lâm Nhã Hân đưa hai tay ngọc ra nắm lấy vật đó trong đám thủy thảo, kế đến cô mở miệng nhỏ, từng chút từng chút ngậm lấy nó.

Có đôi tay nhỏ trợ giúp, lần ngậm này khiến Đỗ Long cảm thấy rất khác biệt. Hắn thấy thần khí của mình như bị một hang động ấm nóng ăn tươi nuốt sống, chiếc lưỡi xinh xắn tựa cá mực linh hoạt không ngừng di chuyển ở nơi đỉnh đầu và những chỗ nhạy cảm khác của hắn. Hiện tại Lâm Nhã Hân nắm thế chủ động, miệng lưỡi của cô không còn bất lực như hồi chiều. Đôi tay cô thi thoảng lại vận động, hoặc là khẽ vuốt những bộ vị khác, thậm chí còn men theo đùi của Đỗ Long mò đến chỗ sâu hơn.

Dáng lưng cùng bờ mông xinh đẹp của Lâm Nhã Hân toát lên vẻ kiều mị kinh người trong làn nước. Lưng ngọc, đùi trắng, eo thon cùng bờ mông cong tròn hiện ra đẹp cực kỳ. Thân thể cô tựa như một đóa mẫu đơn kiều diễm, bừng nở rực rỡ trước mặt Đỗ Long.

Thổi tiêu trong nước là một thách thức về mặt hô hấp. Lâm Nhã Hân kiên trì chưa tới nửa phút thì thở ra trồi lên mặt nước, kéo theo một đợt sóng nước tung tóe, động tác ngẩng đầu hất tóc của cô hoàn mỹ hệt như quay quảng cáo nghệ thuật. Quả thực Đỗ Long yêu cô đến chết mê chết mệt.

- Tội gì chị phải làm thế?

Đỗ Long ôm Lâm Nhã Hân vào lòng. Cô lấy tay vuốt mặt, hơi thở vẫn còn dồn dập, khuôn mặt trái xoan càng ửng hồng hơn. Đỗ Long nói :

- Mệt rồi thì sớm nghỉ ngơi, chị để mặc tôi đi.

Lâm Nhã Hân kiên quyết lắc đầu :

- Không, hôm nay là ngày vui nhất của tôi trong mấy năm gần đây, cậu xứng đáng được hưởng. Có điều không thể thở bằng mũi trong nước, hay là tôi lấy cái ghế nhựa cho cậu ngồi được không?

Đỗ Long thấy cô kiên quyết đến thế, hắn đành gật đầu trông đợi. Lâm Nhã Hân đứng lên, cả người vẫn còn đọng nước, khỏa thân bước ra ngoài.

Chỉ lát sau Lâm Nhã Hân bước vào, cầm theo chiếc ghế nhựa ngoài ban công phòng ngủ, sau khi rửa sạch mới đưa cho Đỗ Long. Hắn ngồi trên ghế nên vị trí được nâng cao hơn, tuy nhiên mực nước trong bồn tắm vẫn khá cao, thần khí to dài của Đỗ Long ngóc ra khỏi mặt nước chưa tới một phần ba.

Với Lâm Nhã Hân mà nói, chỉ cần mũi có thể thường rời khỏi mặt nước hít thở là đủ. Bởi vì cô lại vào bồn tắm, quỳ giữa hai chân Đỗ Long, hai tay ôm lấy đùi hắn. Cô vừa cúi đầu, thần khí của hắn lập tức vào trong khoang miệng ấm nóng kia.

Phần trán của Lâm Nhã Hân không ngừng di chuyển lên xuống. Đỗ Long thoải mái dựa ra phía sau, hai tay đặt trên thành bồn tắm, còn hai chân lại kẹp vào chiếc eo thon của cô. Gót chân hắn đan nhau ở cặp mông của Lâm Nhã Hân, thi thoảng siết gót chân lại ấn vào, cảm giác sướng ngây người.

Với sự nỗ lực không ngừng của Lâm Nhã Hân, Đỗ Long rốt cuộc đã đạt đến đỉnh điểm. Hai chân hắn siết chặt lấy cơ thể cô, hai tay giữ lấy đầu cô, ngón tay hắn đan vào tóc cô, ra sức ấn xuống gắt gao...

Đỗ Long cảm thấy thần khí của mình lọt vào một nơi cực kỳ khít, chỗ đó đang khẩn trương vừa giãn vừa co khiến vật ấy sướng không chịu được. Đỗ Long nhắm nghiền mắt, miệng phát ra tiếng rên rỉ khó mà ngăn lại, tinh hoa của hắn cũng thoải mái phát tiết.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Lâm Nhã Hân bị ấn đầu xuống nước đột ngột liều mạng vùng vẫy, thậm chí còn cắn luôn Đỗ Long. Hắn lúc này mới sực tỉnh từ trong dư âm, vội vàng buông tay đỡ đầu Lâm Nhã Hân lên.

Lâm Nhã Hân ho khan kịch liệt, ho đến mức chảy nước mắt. Đỗ Long thầm hối hận vỗ nhẹ lưng cô, khó lắm cô mới ngừng ho được. Cô nện cho hắn vài đấm, khàn giọng nói :

- Suýt nữa bị cậu hại chết rồi !

- Xin lỗi, tại tôi quá hưng phấn…

Đỗ Long áy náy xin lỗi Lâm Nhã Hân, dỗ dành một lúc lâu cô mới vui trở lại. Hai người cũng không muốn trì hoãn gì nữa, vội vã tắm rửa sạch sẽ rồi nắm tay nhau trở về giường, lẳng lặng ôm nhau ngủ…

Sáng sớm, khi Đỗ Long tỉnh lại thì Lâm Nhã Hân vẫn còn say giấc, hôm qua cô thực sự rất mệt. Hắn không gọi cô dậy mà rón rén xuống gường, để lại một mẩu giấy bên gối. Đỗ Long khẽ hôn lên trán cô, sau đó liền dứt khoát rời khỏi.

Khi hắn vội đóng cửa lớn rời đi, một gương mặt nhỏ ló ra sau cửa sổ phòng của Đông Đông. Nhìn theo bóng lưng hối hả của Đỗ Long, Đông Đông đắc ý nói :

- Còn muốn gạt mình, hừ, mình biết lâu rồi mà…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.