Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 538: Q.3 - Chương 538: Chết chắc rồi




- Tất cả thôn Bình Đầu chúng tôi đều ủng hộ quyết định của thành ủy, thôn chúng tôi đồng tâm hiệp lực phối hợp với chính quyền cấp xã, ủng hộ các gói đầu tư và phát triển của các nhà đầu tư.

Trưởng thôn thôn Bình Đầu đứng dậy giơ nắm tay cao giọng nói, dáng vẻ đó giống như đang tuyên thề.

- Thôn Lĩnh Sơn chúng tôi (thôn Nha Tử, Thôn Hiết Mã, thôn Đán Đán, thôn Nhị Lang…) đều ủng hộ quyết định của thành ủy…

Mấy vị thôn trưởng của các thôn cũng đứng dậy, lớn tiếng tuyên bố toàn tâm ủng hộ. Trước khung cảnh ấy khiến Đường Lệ Phượng như được mở rộng tầm mắt, cô vốn cho rằng công tác thuyết phục giáo dục này khá khó làm, không ngờ ngay cả những thôn như thôn Bình Đầu, thôn Nha Tử tương đối khó thuyết phục cũng tuyên bố sẽ ủng hộ, bọn họ không phải bằng mặt không bằng lòng đó chứ?

Sự việc quá thuận lợi khiến Đường Lệ Phượng không khỏi suy nghĩ linh tinh, chín thôn của xã Mãnh Tú hết người này đến người nọ ủng hộ, có người còn dõng dạc nói tiếp nhận ưu đãi đầu tư, chủ tịch xã Thạch Húc Minh trong lòng như phát hỏa. Một lũ khốn kiếp, mấy ngày trước còn thề thốt nói phải kiên trì đầu tranh đến cùng với lũ đầu tư gian ác, bây giờ thay đổi sao mà nhanh thế, thậm chí ngay cả lão không có được bất cứ một thông báo nào. Nghĩ đến dáng vẻ của Ngụy Đào Hầu và phó chủ tịch xã Kỷ Đào, Thạch Húc Minh trong lòng ớn lạnh, từ lúc nào bọn họ đã cho lão ra rìa vậy…

Tập thể lãnh đạo xã đều ủng hộ, chín thôn thì có tới tám thôn ủng hộ, chỉ có mỗi thôn Sa Câu chưa bày tỏ thái độ gì. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về thôn Sa Câu, chi bộ thôn Sa Câu Bạch Kỳ Hi mặt trầm lặng, rất rõ, ông ta và Thạch Húc Minh là như nhau, trong tình hình này, ông ta chỉ có thể gật đầu, nói:

- Thôn Sa Câu cũng ủng hộ quyết định của thành ủy, nhưng tôi có một câu hỏi, chẳng lẽ các nhà đầu tư san bằng cả thôn chúng tôi, mà chúng tôi phải ủng hộ tuyệt đối sao?

Đường Lệ Phượng nói:

- Điểm này chi bộ Bạch không cần phải lo lắng, các nhà khai thác và phát triển nếu có bất cứ yêu cầu nào không hợp lý, các đồng chí có thể phản ánh lên tổ công tác đặc biệt phòng đầu tư xã Mãnh Tú, tổ thi công đặc biệt và các nhà đầu tư sẽ can thiệp giải quyết. Chúng tôi đẩm bảo việc đầu tư và phát triển sẽ được tiến hành thuận lợi, nhưng cũng không thể tổn hại đến lợi ích của quốc gia và dân chúng. Kế hoạch đầu tư của tập đoàn Long Hân tôi đã xem xét kỹ càng, cũng tương đối hợp lý, nếu có sự cố gì, các đồng chí nếu không giải quyết được có thể trực tiếp báo cáo với tôi, tôi đến bàn bạc với nữ chủ tịch tập đoàn Long Hân tìm cách xử lý, trưởng thôn Bạch có vấn đề gì nữa không?

- Không có…

Bạch Kỳ Hi nói, Đường Lệ Phượng hài lòng gật đầu nói:

- Nếu thuận lợi thì đầu tháng bảy tập đoàn Long Hân sẽ sửa lại những con đường cấp xã, sau đó dần dần phát triển các kế hoạch khác, các kế hoạch giải phóng mặt bằng của xã Mãnh tú đã được tỉnh thông qua, muộn nhất đến cuối năm nay hi vọng có thể thi hành. Thời điểm kiểm tra mọi người đã đến rồi, hi vọng cuối năm nay mọi người có thể đưa ra những kế hoạch hoàn thiện nhất…

Đường Lệ Phượng liếc nhìn Đỗ Long một cái rồi nói:

- Trưởng đồn Đỗ, nhà đầu tư rất quan tâm đến tình hình an ninh của xã Mãnh Tú, nhiệm vụ này giao cho cậu đó. Kế hoạch chống buôn lậu của cậu ủy ban nhân dân thành phố hết sức ủng hộ, nhưng cậu cũng phải chú ý đến cách làm việc, nếu không sẽ dẫn đến những xung đột không cần thiết…

Đỗ Long cười nói:

- Bí thư Đường cứ yên tâm, tôi sẽ làm cẩn thận.

Đường Lệ Phượng càng nhìn càng cảm thấy hắn giống người bịt mặt kia, thất thần một lúc rồi mới lên tiếng:

- Chỉ mong là như thế, trưởng ban chỉ huy quân sự gần đây khổ sở vì vấn đề này, phát động dân binh giúp đỡ đồn công an để bảo vệ nền an ninh….

Đường Lệ Phượng nhắc nhở một chút về các nhiệm vụ, rồi nói:

- Đáng lẽ tôi nên đi đến các thôn một chuyến, nhưng lần này thật sự thời gian không cho phép, nên đành thôi vậy. Đợi đến khi đường về các thôn sửa xong, tôi sẽ lại đến thăm xã Mãnh Tú xem xem có gì biến đổi… Mọi người có điều gì muốn nói không? Nếu không có …

Nhìn xung quanh thấy mọi người không có gì muốn nói, Đỗ Long bỗng nhiên thốt lên một câu:

- Bí thư Đường xem ra sức khỏe không được tốt, có cần tôi khám cho bí thư Đường không? Tôi cũng có thể coi là bác sĩ tốt nhất ở xã Mãnh Tú này đó, tôi cũng nhận được mấy giải thưởng trong các cuộc thi Hoa Đà, Biển Thước đó.

Nghe Đỗ Long nói như vậy, mọi người không nhịn được cười, mấy lá cờ thưởng của ông tướng này không thèm, mặc dù không phải chuyên ngành chính nhưng cũng có được mấy lá cờ thi đua mà không ít bác sĩ mong có được. Bí thư Đường từ đại lục đến, cô ấy làm sao có thể để một người không có chứng nhận hành nghề như hắn khám bệnh cho chứ?

Nhưng không ngờ Đường Lệ Phượng trong phút chốc do dự liền gật đầu đồng ý nói:

- Danh tiếng của cậu tôi cũng từng nghe nói, công việc hai ngày nay khá bận, có lúc không thể chịu nổi, cậu giúp tôi khám xem thế nào. Đợi chút nữa tan họp, tôi còn phải nói chuyện với bí thư và chủ tịch xã, cậu cứ làm việc của cậu trước đi, khi nào tôi rảnh, tôi sẽ nhờ người tìm cậu.

Sau khi Đỗ Long tan họp chầm chậm bước về phía trạm xã, lúc xác định Đường Lệ Phượng không thể nhìn thấy hắn, Đỗ Long vội vàng gọi điện thoại cho Thẩm Băng Thanh:

- Băng Thanh, có chuyện này tôi làm phiền cậu một chút, cậu mau đến phòng tập thể thao luyện tập ở đó mười phút, đến khi cả người toát mồ hôi thì cậu qua đây tìm tôi…

Đỗ Long gặp Thẩm Băng Thanh ở phòng tập thể hình, Thẩm Băng Thanh hít xà, chưa đến một lúc đã thở hồng hộc, trên người mồ hôi đầm đìa, Đỗ Long hài lòng nói:

- Được rồi, đổ mồ hôi nhiều như vậy là đủ rồi, nhiều quá hóa nghi, cậu mau mặc quần áo của tôi vào đi...

Thẩm Băng Thanh mặc quần áo của Đỗ Long vào, cậu ta hoài nghi hỏi:

- Cậu định làm gì vậy? Chẳng lẽ có người ngửi thấy mùi của cậu sao?

Đỗ Long gượng cười nói:

- Cậu thật là thông minh, đủ để một mình đảm đương trọng trách rồi, trước đây tôi có làm sai một việc, bây giờ người ta tìm đến rồi.

Thẩm Băng Thanh cau mày nói:

- Cậu làm chuyện xấu gì? Người đó sao lại dùng cách ngửi mùi của cậu để tìm ra cậu, hay là…

Đỗ Long gượng cười nói:

- Đừng đoán nữa, cậu cứ vượt qua được Sherlock Holmes này, việc này tôi làm thực sự hơi khốn nạn một chút, ôi… Đợi tí nữa cậu còn phải giúp tôi gọi một cuộc điện thoại theo như cách tôi chỉ cho cậu…

Khi Thẩm Băng Thanh nghe nói mục tiêu chính là bí thư thành ủy Đường Lệ Phượng, sắc mặt của cậu ta đột nhiên biến sắc. Lúc Đường Lệ Phượng đến, Thẩm Băng Thanh cũng tham gia vào công tác bảo vệ an ninh trật tự, tận mắt nhìn thấy vẻ đẹp mĩ lệ, trang nghiêm của Đường Lệ Phượng, nhưng không ngờ rằng ngay cả cô ấy Đỗ Long cũng dám ra tay.

- Nếu cậu không giúp tôi thì tôi chết chắc rồi.

Đỗ Long thấy Thẩm Băng Thanh có ý muốn rút lui, thì ra sức năn nỉ.

Thẩm Băng Thanh lắc đầu nói:

- Nếu tôi gọi cú điện thoại đó thì cậu mới thật sự xong đời, cậu cả đời thông minh như thế sao lại có thể hồ đồ trong phút chốc vậy. Với chỉ số thông minh của Đường Lệ Phượng, cứ cho là cô ấy tạm thời bị cậu giấu, nhưng sớm muộn gì cô ấy cũng tỉnh ngộ, cuộc điện thoại này xuất hiện thật sự rất trùng hợp, chẳng phải là giấu đầu hở đuôi sao, cho nên cú điện thoại này tôi nhất định không gọi.

Đỗ Long gượng cười nói:

- Đánh cũng chết, không đánh cũng chết, như vậy chẳng phải tôi chết chắc rồi còn gì?

Thẩm Băng Thanh trừng mắt nhìn hắn nói:

- Từ sau khi cậu làm việc này, thì cậu đã chết chắc rồi, đây chính là báo ứng! Tôi không giúp gì được cho cậu rồi, hai ngày trước tôi còn tưởng cậu thất tình cảm thấy đau khổ, không ngờ…

Đỗ Long mang theo tinh thần của ngũ tráng sĩ vùng núi Lang Nha, khoảng nửa tiếng sau, đã có một cuộc gặp nhỏ với Đường Lệ Phượng trong phòng họp.

Đường Lệ Phượng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Long, dường như muốn nhìn xuyên thấu tâm can của Đỗ Long, Đỗ Long cười nói:

- Bí thư Đường cảm thấy thế nào rồi? Bệnh cũ không tái phát chứ?

Đường Lệ Phượng nghiêm túc nói:

- Thực ra phải cảm ơn cậu rồi, mấy ngày này sức khỏe tôi vẫn tốt, nếu có chút suy nhược tinh thần cũng chỉ là không ngủ yên thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.