Căn cứ theo những gì Trương Vĩnh Nguyên khai báo, khoảng bảy tám tháng
trước bỗng có một người họ Trương đến tìm anh ta, hỏi anh ta có muốn
kiếm nhiều tiền hay không. Cái gọi là kiếm nhiều tiền đó chính là khai
thác quặng lậu ở trên núi, đến khi nào kiếm được tiền thì sẽ chia 3:7.
Khai thác mỏ tưởng chừng như là kinh doanh không cần vốn, nhưng tự ý khai
thác quặng là trái pháp luật. Nên Trương Vĩnh Nguyên hơi do dự, cuối
cùng do không kìm nổi sự hấp dẫn về món lợi lớn trước mắt anh ta đã nhận lời với người kia. Chỉ có điều ở trong thôn Trương Vĩnh Nguyên không
thể “một tay che trời”, anh ta phải lôi kéo thêm các cán bộ khác cùng
làm. Lúc mới bắt đầu có không ít những người giống như Từ Quốc Lương,
nhưng dưới sự nỗ lực của Trương Vĩnh Nguyên mọi người dần thống nhất ý
kiến.
Trương Vĩnh Nguyên vốn định bỏ ông chủ thần bí họ Trương
kia qua một bên để tự những người trong thôn cùng làm. Nhưng từ sau khi
anh ta có ý nghĩ đó, ông chủ họ Trương kia gần như có thể cảm giác được
điều đó. Hàng loạt những chuyện xảy ra sau này vẫn còn khá mới mẻ trong
ký ức Trương Vĩnh Nguyên.
Một hôm thôn Ngưu Đề đột nhiên xuất
hiện rất nhiều du côn vô lại, bọn chúng làm náo loạn cả thôn lên. Ban
đầu đồn cảnh sát xã không quan tâm đến, nhưng sau khi đám thanh niên
trong thôn Ngưu Đề tập chung lại đuổi bọn chúng đi thì đồn cảnh sát bỗng nhiên ập tới, bắt mấy người dẫn đầu đi.
Trương Vĩnh Nguyên giận
đến sôi máu, anh ta cố nghĩ cách cứu người trong thôn ra, nhưng lại gặp
hết khó khăn này đến khó khăn khác. Người trong thôn không được thả về,
mà những tên du côn kia lại quay trở lại. Bọn chúng chặn ở cửa lớn của
văn phòng ban quản lý thôn, tuyên bố ai dám vào sẽ đánh gãy chân người
đó.
Khi mà Trương Vĩnh Nguyên không có kế hoạch khả thi nào thì
ông chủ họ Trương kia đột nhiên gọi điện thoại cho anh ta, hỏi anh ta đã nghĩ thông suốt chưa. Lúc này Trương Vĩnh Nguyên mới nghĩ tới những
mánh khóe thông thiên của ông chủ Trương, không phải là cái thôn nhỏ bé
của anh ta không thể chống đỡ được, bắt đầu từ lúc đó thôn Ngưu Đề bắt
đầu hợp tác khai thác quặng với ông chủ Trương. Trên thực tế ông chủ
Trương vẫn luôn khống chế mọi chuyện của khu mỏ, thôn Ngưu Đề chỉ được
phân 15% lợi nhuận, hơn nữa ông chủ Trương nói bao nhiêu thì là bấy
nhiêu, miễn thương lượng.
Thôn Ngưu Đề từng sắp xếp cho những
người trẻ tuổi lên núi đào mỏ. Nhưng điều kiện trên núi khắc nghiệt, rất ít người chịu được sự khổ cực đó, cuối cùng ông chủ Trương kia cũng
không cần thôn Ngưu Đề sắp xếp người nữa. Mỗi ngày nhìn thấy quặng từ
trên núi chuyển xuống ngày càng nhiều, bọn Trương Vĩnh Nguyên cũng không hiểu ông chủ Trương lấy đâu được nhiều công nhân như thế.
Mãi
đến tháng trước một lò gạch trong thôn có hai người công nhân trẻ tuổi
ngoại tỉnh mất tích. Khi Trương Vĩnh Nguyên tìm tới đồn công an báo án,
Lưu Mậu Tài đùn đẩy một hồi, Trương Vĩnh Nguyên lại nhìn thấy khắp nơi
đều dán những thông báo tìm người mất tích, anh ta mới ý thức được đôi
chút. Nhưng khi ấy đã ở vào thế cưỡi trên lưng hổ, anh ta phải cố gắng
giúp che đậy. Để hoàn toàn khống chế được anh ta, Lưu Mậu Tài đành dùng
thủ đoạn uy hiếp và chia lợi nhuận.
– Lưu Mậu Tài nói ông chủ
Trương thần thông quảng đại, chẳng những cục Công an mà trong thành phố
cũng có người của ông ta. Chúng tôi muốn đấu lại với ông chủ Trương thật như là lấy trứng trọi đá, sau này tôi thử thăm dò ý tứ của bí thư
Hoàng. Bí thư Hoàng có vẻ cũng rất kiêng nể ông chủ Trương này, tôi cũng không dám có ý khác, tôi chẳng qua cũng chỉ là con rối trong tay ông
chủ Trương mà thôi.
Lúc nói câu này Trương Vĩnh Nguyên không biết làm sao, Đỗ Long truy hỏi:
– Vậy anh biết ông chủ Trương là người như thế nào không? Người của ông ta ở trong cục công an và trong thành phố là những ai?
Trương Vĩnh nguyên lắc đầu nói:
– Tôi không biết, có lẽ Lưu Mậu Tài và bí thư Hoàng biết một chút.
– Lưu Mậu Tài đã chạy thoát, chúng tôi đang dùng toàn lực lùng bắt, còn
về bí thư Hoàng… Tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện với ông ta. Trương Vĩnh Nguyên, nửa năm qua các anh lấy được bao nhiêu tiền từ ông chủ Trương?
Trương Vĩnh nguyên ngẫm nghĩ một chút, nói:
– Khoảng năm sáu triệu, cuối tháng là ông chủ Trương thanh toán với chúng tôi. Tôi cũng chưa thống kê, tiền cứ đến tay là chia nhau hết rồi.
– Mỗi một tháng nguyên các anh đã có thể nhận được một triệu, tiền khu mỏ kiếm được mỗi tháng chẳng phải sẽ lên tới hàng chục triệu sao?
Đỗ Long nói:
– Chẳng trách mà ông chủ Trương dám làm liều.
Trương Vĩnh nguyên cười khổ nói:
– Hai năm qua kim loại màu khá có giá, hơn nữa nghe nói trong mỏ có thể
luyện được vàng. Tôi đoán hai tháng này quặng từ trên núi chuyển ra mỗi
tháng cũng trị giá trên hai chục triệu…
– Đúng là kinh doanh một vốn bốn lời.
Đỗ Long cảm thán.
Một góc nào đó ở thành phố Song Môn, Lưu Mậu Tài khó khăn lắm mới gọi được cho ông chủ Trương. Ông chủ Trương nói rất nhanh:
– Cậu là đồ ngu, số này rất nguy hiểm, sau này đừng gọi nữa. Cậu thay số khác ngay rồi gọi vào số mà trước đây tôi đã cho cậu.
Ông chủ Trương không cho Lưu Mậu Tài cơ hội nói chuyện đã cúp điện thoại.
Lúc này Lưu Mậu Tài mới nhớ quả thực trước kia ông chủ Trương đã cho anh ta một số khác, nhưng vì từ trước tới giờ ông chủ Trương chưa từng dùng số đó nên Lưu Mậu Tài mới quên mất.
Lưu Mậu Tài lập tức đổi sim điện thoại, bấm số điện thoại kia, đầu dây bên kia nhanh chóng nghe máy, ông chủ Trương nói:
– Xung quanh cậu có an toàn không?
Lưu Mậu Tài hồi hộp nói:
– Chắc là an toàn, ông chủ Trương, bây giờ nên làm gì? Ông cho tôi một khoản tiền, tôi muốn ra nước ngoài ngay.
Ông chủ Trương nói:
– Đừng hoảng hốt, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa, cậu đang ở đâu? Tôi cho người đưa tiền và giấy tờ mới để cậu qua hải quan.
Lưu Mậu Tài nói:
– Ông bảo người cho một triệu vào chiếc va li màu đen, đưa tới dưới gác chuông ở quảng trường. Tôi sẽ đến tìm anh ta.
Ông chủ Trương nói:
– Gác chuông nhiều người lắm, cậu không sợ bị phát hiện sao? Tìm nơi nào đó yên tĩnh một chút ấy.
Lưu Mậu Tài cười lạnh nói:
– Ông chủ Trương, nơi đông người mới an toàn, tôi làm cảnh sát mười mấy
năm rồi. Trong tay tôi còn nắm giữ nhiều thứ, nếu như rơi vào tay tổ
chuyên án, ông biết có hậu quả gì rồi đấy.
Ông chủ Trương nói với giọng lạnh lùng:
– Lưu Mậu Tài, cậu dám uy hiếp tôi? Một triệu với tôi không thành vấn đề, tôi chỉ sợ cậu dại dột rơi vào tay tổ chuyên án rồi làm hỏng hết chuyện của tôi thôi. Nếu cậu đã muốn lấy đồ ở dưới tháp chuông vậy thì cứ
quyết định thế đi, hai giờ chiều, lấy đồ dưới tháp chuông. Tôi chuẩn bị
vé xe đi Myanmar cho cậu, đồng thời giúp cậu thu xếp dọc đường đi, cậu
có cần không.
Nói xong ông chủ Trương cúp máy, Lưu Mậu Tài cười
khổ. Ông chủ Trương là người như thế nào anh ta hiểu rất rõ, anh ta
không thể không đề phòng. Nhưng đúng là ông chủ Trương nói không sai, có lẽ anh ta thật sự đã quá lo lắng rồi.
Lưu Mậu Tài vứt bỏ chiếc
sim điện thoại vừa mới dùng, lúc định khởi động oto để đi thì động cơ
xoay hai vòng rồi dừng lại. Chiếc xe này là do Lưu Mậu Tài ăn trộm, anh
ta không hiểu về nó lắm. Anh ta tiếp tục khởi động thêm hai lần nhưng
đều thất bại, lúc này anh ta mới nhận ra có gì đó không đúng. Cẩn thận
xem xét lại anh ta thấy đồng hồ điện tử lóe đỏ, cho biết xe đã hết xăng.
Sao có thể như thế này? Lúc trộm xe Lưu Mậu Tài đã để ý đến đồng hồ báo
xăng, rõ ràng là còn hơn nửa bình xăng, sao bỗng nhiên lại hết được?
Lưu Mậu Tài ý thức được điều gì, anh ta nhanh chóng rút từ hông ra ****,
quan sát bốn phía một chút sau đó mới nhẹ nhàng đẩy cửa xe ra…
– Không được nhúc nhích!
Trên mái xe đột nhiên có người khẽ quát một tiếng, một vật cứng và lạnh được ghè lên gáy Lưu Mậu Tài. Trong lòng Lưu Mậu Tài vô cùng kinh ngạc, anh
ta không dám động đậy thêm lần nữa, chỉ thấy dưới gầm xe lại có thêm một người nữa chui ra, nhanh chóng cướp đi *** của Lưu Mậu Tài.
Người trên mái xe nhanh chóng trượt xuống, Lưu Mậu Tài phát hiện ra vật cầm
trong tay người kia chẳng qua chỉ là một cây côn sắt tròn. Lưu Mậu Tài
tức giận đến lảo đảo, anh ta chửi lớn đang định phản kháng lại, nhưng
động tác của hai người kia rất nhanh. Bọn họ giữ chặt hai tay của Lưu
Mậu Tài, đẩy anh ta xuống khỏi xe, ấn nằm xuống đất, Lưu Mậu Tài cũng là người đánh giỏi, nhưng ở trong tay của hai người này anh ta hoàn toàn
không còn sức trả đòn.
Sau khi hai người đó đánh cho Lưu Mậu Tài
bất tỉnh, họ đưa anh ta lên một chiếc xe con vừa lái tới, sau đó chiếc
xe nhanh chóng rời đi…