Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 703: Q.3 - Chương 703: Cước bá quyền bá




Khi Đường Lệ Phượng ăn mì, Chu Dịch Thăng đã biến mất, Đỗ Long về với tổ trọng án, bắt đầu công việc mới.

Hắn không ở đây mấy ngày cũng không phát sinh vụ trọng án nào, mọi người trợ giúp cho đội hình sự đồng thời điều tra hai vụ án. Trong đó Đường Minh Hoa và Thẩm Băng Thanh mỗi người dẫn một đội, có thể thấy Đường Minh Hoa rất coi trọng năng lực của Thẩm Băng Thanh.

Sau khi Đỗ Long quay lại tốc độ phá án của tổ trọng án nâng cao rõ rệt, ngay cả Đường Minh Hoa cũng không thể thừa nhận về mặt phá án thì Đỗ Long nhạy bén hơn y.

Qua mấy ngày, Đỗ Long rất quan tâm gọi cho Đường Lệ Phượng hỏi về chuyện của Chu Dịch Thăng. Đường Lệ Phượng không nói sự thật với hắn, bởi vì lời nói thật không có cách nào nói ra được. Cứ như vậy qua vài ngày nữa, đã đến lúc đám người Đỗ Long nên đi thành phố Lỗ Tây tham gia đợt lựa chọn thi đấu vòng hai.

Sáng ngày 24 tháng 8 Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đến trụ sở huấn luyện, gặp huấn luyện viên Hạ Vũ. Đa số cảnh sát dự thi đều đi xe bus còn Đỗ Long thì tiếp tục lái xe bán tải của hắn, đưa Thẩm Băng Thanh và mấy người khác đến Châu ủy Đức Hồng Châu thuộc Thành phố Lỗ Tây.

Hạ Vũ đưa đoàn người đến phòng tiếp khách thuộc Cục Công an Thành phố Lỗ Tây trước, khi mọi người đang tranh nhau phòng ngủ Đỗ Long mới phát hiện tham gia vòng hai này còn có Dương Đa Quân. Đỗ Long quen biết Dương Đa Quân khi tham gia lớp thăng chức ngầm, trên bàn rượu còn xếp vị thứ, Đỗ Long phải gọi Dương Đa Quân là Tam ca.

Hiện giờ trước mặt Đỗ Long Dương Đa Quân cũng không dám tự cho mình là Tam ca, nhưng Đỗ Long đối với y trước sau như một, điều này làm cho y có chút cảm động.

Mọi người tìm được giường ngủ, sắp xếp xong đồ đạc, sau đó dưới sự dẫn dắt của huấn luyện viên Hạ Vũ đến trường cảnh sát Thành phố Lỗ Tây. Trung tâm huấn luyện cảnh sát thành phố Lỗ Tây nằm trong trường cảnh sát, sau khi vào trường cảnh sát rõ ràng có thể cảm nhận được môi trường và cơ sở ở đây không kém là mấy so với Thành phố Thụy Bảo dù sao cũng không nên so sánh một thị xã với một thành phố cấp 3.

Hôm nay bọn họ đến báo cáo, nhân tiện làm quen với nơi đây một chút, mọi người xem qua một vòng. Trong sân vận động, mọi người nhìn thấy một đám người xếp thành một vòng tròn, tại đó không ngừng hoan hô khuyến khích, đi qua nhìn thì thấy có người đang tiến hành thi đấu ở đó.

Khi mọi người đến gần để xem cũng là lúc trận thi đấu đến hồi phân thắng bại, chỉ thấy một người khôi ngô mình trần hung hăng chém. Ra một quyền, đánh thật mạnh vào hàm dưới đối thủ, trực tiếp knock out đối thủ.

Người xem đều vỗ tay hoan hô, cổ vũ cho người đàn ông kia, từ âm thanh cổ vũ của mọi người có thể biết người kia tên Lưu Tử Huân, người ta gọi là quyền bá.

Từ một quyền vừa rồi có thể thấy y là một người có thực lực, nhưng cái danh hiệu quyền bá này thì hơi khoa trương một chút. Đỗ Long bĩu môi, nói với Thẩm Băng Thanh:

-Người kia có thể đánh với cậu một trận đấy.

Thẩm Băng Thanh khẽ mỉm cười, không nói gì, nhưng sự tin trên mặt lại cho thấy y căn bản không để tâm đến đối thủ. Thạch Phá Thiên nghiêng đầu hỏi Đỗ Long:

-Tổ trưởng, anh ta cũng muốn tham gia trận đấu rồi, anh thấy thế nào?

Đỗ Long nhíu mày, nói:

-Đại khái cũng có thể chơi mấy hiệp.

Lời nói của Đỗ Long không hiểu sao lại bị một người phía trước nghe thấy, y quay đầu nhìn Đỗ Long, quay lên đài thi đấu nói với Lưu Tử Huân:

-Tử Huân, không phải anh luôn nói không có đối thủ sao? Ở đây có người có thể chơi với anh mấy hiệp đấy!

Tay của gã chỉ vào Đỗ Long, ánh mặt mọi người đồng loạt nhìn về phía Đỗ Long, Lưu Tử Huân trên võ đài cũng quay lại nhìn, ngoắc tay với Đỗ Long nói:

-Anh tên gì? Lên đây luyện một chút chứ?

Đỗ Long lắc đầu nói:

-Không cần thiết, dù sao sớm hay muộn đều phải tham gia thi đấu, đến lúc đó nếu anh có hứng thì tôi sẽ chơi cùng anh.

Lưu Tử Huân không nói gì, bên cạnh có tiếng ồn ào, mọi người đều hướng ánh mắt khinh bỉ về phía Đỗ Long, người phía trước nói:

-Mới vừa rồi còn huênh hoang, sao bây giờ lại co rúm như vậy?

Đỗ Long thản nhiên liếc người đó một cái, không thèm để ý đến, Trương Hoành Lợi lại tức giận nói:

-Tổ trưởng, đi dạy bảo hắn một chút, cho bọn họ biết rằng thế nào gọi là núi cao còn có núi cao hơn.

-Hôm nay chúng tôi đến là để xem nơi thi đấu chứ không phải đến gây chuyện thị phi, đi thôi

Đỗ Long nói xong cũng xoay đầu rời đi, sau lưng tiếng ồn ào ngày càng lớn, nhiều người còn lớn tiếng châm chọc kẻ nhát gan.

Cho dù là tượng đất cũng có ba phần nóng tính huống hồ là Đỗ Long chưa từng sợ điều gì, trong tiếng ồn ào hắn đột nhiên đứng lại. Khi mọi người đền nghĩ hắn sẽ quay lại thì hắn đột nhiên lại đi đến đầu bên kia phía sân vận động, tất cả mọi người đều nghi ngờ nhìn hắn, chỉ có Thẩm Băng Thanh nhìn thấy phía trước Đỗ Long có một bao cát để tập quyền anh, trong lòng anh ta lập tức hiểu ra một chút.

Quả nhiên Đỗ Long đi về phía mấy bao cát đấy, nhìn trái rồi nhìn phải, hắn đột nhiên quay đầu lại cười nói:

-Cái bao này cũ rồi, nên thay cái mới thôi...

Nói xong hắn liền bay lên nhanh như chớp, đá một cước thật mạnh vào cái bao đó, bao cát bị hắn đá bay lên, khiến dây thừng buộc bao cát bị đứt, bao cát bay xa hai thước rội rơi bịch xuống đất, khiến một tiểu tử đang luyện quyền ở bên kia sợ tới mức vội vàng trốn về phía sau, lại bị vật dưới chân làm cho vấp ngã.

Trong sân vận động nhất thời lặng ngắt như tờ, Đỗ Long quay đầu lại nhìn Lưu Tử Huân nhún nhún vai, sau đó vung tay lên, gọi những người đến từ Thành phố Thụy Bảo rời khỏi sân vận động.

Sau khi rời khỏi sân vận động Dương Đa Quân đuổi kịp Đỗ Long, hắn kích động nói:

-Đỗ Long, tại sao anh không chấp nhận lời khiêu chiến của hắn ? Một cước đá ngã hắm không phải là tốt rồi sao? Hiện tại anh phá hòng đồ dùng của họ, nếu bọn họ đuổi theo đòi bồi thường thì phải làm sao?

Đỗ Long không quan tâm nói:

-Vậy thì bồi thường thôi, tôi với Lưu Tử Huân không thù không oán, sao phải đánh với hắn? Cước này của tôi thực ra là dành cho mấy thằng cha vô vị kia...

Mọi người đều giật mình, Đỗ Long lại không biết cước này của hắn chấn động như thế nào. Mấy thằng cha vô vị mà Đỗ Long tự nhận là đá cho một cước không hề thấy xấu hổ mà ngược lại sau khi trợn mắt há hốc mồm lại hưng phấn lên. Bọn họ đều lan truyền một cước uy lực của Đỗ Long, thậm chí còn đặt cho hắn danh hiệu chân bá. Người ủng hộ cho hai bên trong nội bộ cảnh giáo cãi nhau ầm ĩ, điểm giống nhau duy nhất chính là tất cả mọi người đều mong chờ trận thi đấu sắp được cử hành.

Huấn luyện viên Hạ Vũ vừa rời đi một lúc, trở về liền nghe nói Đỗ Long đá bay bao cát của người ta, đá bay rồi thì thôi treo một cái mới lên là được rồi. Vấn đề là một cước của Đỗ Long làm rách bao boxing bằng da trâu , điều nay thì phiền toái một chút, cũng may quan hệ của Hạ Vũ và hiệu trưởng không tệ, hai người chỉ cười ha ha là cho qua chuyện.

Hạ Vũ sa sầm mặt dạy dỗ Đỗ Long hai câu, khi quay lưng lại thì sắc mặt của y liền dịu xuống, nói với mấy người tham gia thi đấu:

-Lúc nãy các anh đều nhìn thấy Triệu Tử Hiên rồi chứ? Y là hạt giống số một tham gia thi đấu của thành phố Lỗ Tây, cũng là kình địch của các anh. Cả Đức Hồng Châu chỉ chọn ra sáu người tới thành phố Ngọc Minh tham gia hạng mục lựa chọn tuyển thủ, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đều khá chắc chắn, những người khác thì cần cố gắng thêm.

Tất cả mọi người đều nghiêm túc gật đầu, chỉ có Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh vẫn duy trì vẻ mặt cũ, thực lực đều bày ra rồi, không có gì phải lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.