Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 660: Q.3 - Chương 660: Cứu rỗi




Đỗ Long đang muốn đi tìm Lâm Nhã Hân, vừa mới xoay ngươì liền nhìn thấy Kỷ Quân San đứng trước mặt hắn, vẻ mặt có chút căng thẳng lại có chút xúc động. Đỗ Long nhớ tới lời Lâm Nhã Hân nói với hắn, trong lòng mềm nhũn, dang hay tay nói:

- Đến đây đi, bé cưng của anh…

Kỷ Quân San đang sợ hãi lại bị cự tuyệt, nghe được hắn ôn nhu gọi, cô lập tức kích động nhào vào trong ngực hắn, sau đó khóc không thành tiếng.

Đỗ Long ôm cô chậm rãi chuyển bước cúi đầu bên tai Kỷ Quân San nói:

- Biết Sai rồi sao?

Kỷ Quân San gắng sức gật đầu, Đỗ Long lại hỏi:

- Về sau còn dám lại nói chia tay với anh không?

Kỷ Quân San ra sức lắc đầu, cô rất muốn chính miệng lớn tiếng cam đoan với hắn, nhưng cô xúc động rối tinh cả lên, căn bản không có cách nào mở miệng nói chuyện, nếu mở miệng, tiếng gào khóc nhất định sẽ kinh hãi toàn hội trường.

Đỗ Long ôm chặt cô một chút, nói:

- Đáng tiếc… Bây giờ có nói gì cũng đều đã muộn, mẹ anh không thể nào để cho anh lấy một người phụ nữ đã được gả cho người khác về làm vợ, Quân San, chúng ta kiếp này nhất định không có duyên phận ở cùng nhau…

Kỷ Quân San bừng tỉnh trong lòng như bị sấm đánh, toàn thân cô cứng ngắc lại, liền không thể khống chế mà nức nở từng tiếng, tuy nhiên cô đã sớm đoán trước được kết cục này, nhưng thời điểm nó trở thành sự thực, cô cảm thấy như trời sập xuống.

Đỗ Long tiếp tục nói bên tai nàng:

- Không có cách nào làm vợ chồng, nhưng chỉ cần có nhau trong lòng, có hay không ở cùng nhau mãi mãi có gì khác biệt đâu? Còn nhớ khách sạn đó không? Đến đó chờ anh, nếu em đồng ý, vậy khóc chạy ra ngoài đi…

Kỷ Quân San trong lòng vừa mất mát lập tức lấy lại được cảm giác hạnh phúc, cô nghi hoặc ngẩng đầu, Đỗ Long mỉm cười nói:

- Em là cô gái thông minh, em vẫn chưa hiểu sao?

Kỷ Quân San lập tức hiểu ra, cô gật đầu với Đỗ Long, kiên định nói:

- Em ở đó chờ anh, nếu anh không đến, em sẽ…

Nghĩ đến kết quả đáng sợ đó, nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại Đỗ Long, bất lực, từng giọt nước mắt không khống chế được tràn ra khóe mắt, Đỗ Long buông tay ra nói:

- Đi đi…

Kỷ Quân San rưng rưng nhìn sâu hắn một cái, xoay người liền chạy về phía cửa chính hội sảnh, hai tay cô nâng váy để khỏi ngã sấp xuống, thế nên không có cách nào che giấu lệ như suối trào trên khuôn mặt.

Thấy cảnh như vậy không người nào không ngạc nhiên, sau đó nhìn về phía Đỗ Long, Đỗ Long nhận một ly rượu đỏ từ người phục vụ đi qua, một hơi nuốt vào bụng, nhưng sau đó xoay người đi về phía nữ giả nam Tống Tư Nhạn đang quấy rầy Thẩm Băng Thanh.

Bác sĩ tâm lý xinh đẹp mặc quần áo nam quả nhiên rất tuấn tú, đáng tiếc dương cương trời sinh không đủ, nếu không thật đúng là khiến đại đa số đàn ông trong thiên hạ không ngừng xấu hổ.

- Các người đang làm gì thế này?

Đỗ Long nhìn người đàn ông Tống Tư Nhạn một cách nghiêm túc hỏi.

Thẩm Băng Thanh có chút lung túng không biết nên trả lời thế nào, Tống Tư Nhạn lại nhìn chằm chằm Đỗ Long vẻ mặt cười nói:

- Anh Chu, thật ngại quá, cô Thẩm thật sự rất đáng yêu, vừa rồi tôi không kìm nổi hôn cô một cái, cho nên…

Đỗ Long mặt trầm xuống, đi lên trước vung một tay vẻ bạt tai về phía mặt Tống Tư Nhạn.

- Dừng tay!

Lý Thụy Trân bên cạnh vẫn nhìn chăm chú vào cuộc nói chuyện nói, mà tay Đỗ Long cũng bị Thẩm Băng Thanh ngăn lại, y lắc đầu nói:

- Đừng như vậy…

Đỗ Long cũng chỉ giả vờ vậy thôi, hắn trầm mặt nhìn Lý Thụy Trân đi tới nói:

- Ủy viên Lý, đây là đứa nhỏ nhà cô?

Lý Thụy Trân kéo tay Tống Tư Nhạn, chắn ở trước mặt cô ấy, nói:

- Anh Chu xin chớ nổi giận, thật ra đây chỉ là một trò đùa…

Lý Thụy Trân xoay người nói với Tống Tư Nhạn:

- Tiểu Nhạn, cháu còn không mau xin lỗi anh Chu và cô Thẩm rồi nói rõ chuyện này là thế nào?

Tống Tư Nhạn ở trước mặt cô cũng không dám lỗ mãng, cô ngoan ngoãn hạ thấp người trước Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh nói:

- Anh Chu, cô Thẩm, thật xin lỗi… Đây chỉ là một trò đùa, tôi… thật ra cũng giống cô thẩm đều là nữ…

Lý Thụy Trân quát lên:

- Vì cháu là con gái nên lại càng không nên nghịch ngợm như vậy, anh Chu, cô Thẩm, thật xin lỗi, cô bé này là con của bạn tôi, bình thường nuông chiều đã quen… Thật là có lỗi!

Đỗ Long sắc mặt hơi nguội, nói:

- Thì ra là thế, bỏ đi… Sau này đừng như vậy, có một số người không chịu nói chuyện như tôi, nếu xảy ra chuyện gì thì thật phiền phức.

Lý Thụy Trân nói:

- Anh Chu nói đúng, đứa nhỏ này tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại! Không quấy rầy hai vị nữa…

Lý Thụy Trân kéo Tống Tư Nhạn không cam lòng rời đi, Đỗ Long xoay người về phía Thẩm Băng Thanh cười nói:

- Thế nào? Bị con gái hôn cảm giác cũng không tệ đúng không?

Thẩm Băng Thanh lạnh nhạt nói:

- Không có cảm giác gì, chỉ là bị cô ấy hôn trộm một cái thôi, chúng ta khi nào trở về? Tôi không muốn ở trong hoàn cảnh này quá lâu.

Đỗ Long nói:

- Tôi còn có chút việc, cậu nhẫn lại một chút nữa đi.

Thẩm Băng Thanh bất đắc dĩ gật gật đầu, Kỷ Lỗi đã đi tới, hỏi:

- Cậu Chu, nghe nói Quân San khóc chạy ra ngoài, chuyện gì xảy ra đây?

Đỗ Long nói:

- Cái này… ngày mai ông tự mình hỏi cô ấy đi, Kỷ lão, ông hẳn là khá quen thuộc đối với Trần thị đúng không? Thế hệ trẻ nhà họ có nhân vật nào đáng chú ý không?

Kỷ Lỗi nói:

- Trần Quế Quân chính là một thế hệ trẻ tuổi nổi bật của Trần thị, nhưng y chỉ là thứ yếu, chỉ là con thứ, nghe nói mười năm trước căn bản không được xếp vào gia phả, sau do anh trai y phạm tội phải đi Anh quốc trốn họa, y mới dần dần lọt vào tầm mắt mọi người, chỉ cần anh trai hắn về, tôi thấy cuộc sống của y liền khó khăn rồi.

Đố Long nói:

- Hả? Anh trai y là người thế nào? Phạm tội gì mà phải đi Anh quốc trốn họa?

Kỷ Lỗi nói:

- Tôi cũng không rõ, mười năm trước anh trai y cũng mới mười lăm mười sáu tuổi thôi, vẫn còn trẻ con, sau khi gặp chuyện không may Trần gia nghiêm mật phong tỏa chuyện này, chỉ nói loáng thoáng tên tiểu tử kia hiếp dâm rồi giết một cô gái.

Cho dù chuyện này không phải là thật, nhưng chắc cũng không hoàn toàn không đúng, nếu không phải vậy một người thừa kế của dòng họ không cần phải xuất ngoại trốn họa mười năm, mới mười lăm tuổi… Đỗ Long không khỏi có ý nghĩ Phùng Vĩ Luân và Thạch Vũ Hiên đều là gia thế không tầm thường, đều là thế hệ trẻ không dưỡng mà không giáo vướng vào cái ác…

Đỗ Long nói:

- Vừa rồi Trần Quế Trân muốn hợp tác với tôi, vì anh trai y sắp về đến đây, ông cảm thấy đề nghị này thế nào?

Kỷ Lỗi hơi chấn động, nói:

- Nếu y thật tâm hợp tác, như thế là một ý tốt, nếu không nếu là anh trai y về, chỉ sợ chúng ta cho dù có nguyên liệu cũng không cách nào sinh tồn được, y muốn chỉnh chúng ta, chúng ta liền chết lúc nào không biết.

Đỗ Long nói:

- Cũng chưa chắc đáng sợ như vậy, tuy nhiên so với việc đợi anh trai y về đấu, không bằng cùng y liên kết, xem y và anh trai y đấu… Kỷ lão, có lẽ ông nên đi tâm sự với con trai của ông rồi, giữ lại y tiếp tục là địch của ông hay là khiến y trở về kế thừa sự nghiệp của ông … Ông tự mình xử lý đi.

Kỷ Lỗi cả người chấn động, ông ta thấy ý tứ trong mắt Đỗ Long, ông ta vừa mừng vừa sợ lại có điểm lo lắng nhìn chằm chằm về phía Du Tinh Thần, chỉ thấy Du Tinh Thần uống cạn ly rượu trong tay, bước nhanh về phía này.

- Anh Chu…

Một giọng nói lịch sự vang lên sau lưng Đỗ Long, Đỗ Long xoay người nhìn lại, chỉ thấy Bí thư Đường xinh đẹp đang đứng sau lưng mình, nhìn hắn thật sâu, nói:

- Nhảy với tôi điệu này được không

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.