Buổi tối tại nhà khách Thành ủy, Phùng Kiếm Văn và lãnh đạo Thành ủy
nhiệt tình chiêu đãi nhóm Uẩn Cảnh Huy. Lãnh đạo thành phố Song Môn cũng thay đổi nhiều người. Phùng Kiếm Văn nhân cơ hội đề bạt vài cá nhân
thân tín lên. Mặc dù Chủ tịch thành phố Lương Lập Tân còn tại vị, nhưng
vì ít nhiều bị liên lụy, hơn nữa khoảng thời gian trước cháu họ ông ta
và em trai lần lượt bị vu cáo hãm hại liên quan đến những vấn đề nghiêm
trọng như: giết người, phóng hỏa, còn tụ tập dân chúng gây rối, danh dự
của Lương Lập Tân đã bị đả kích nghiêm trọng. Giờ Phùng Kiếm Văn chiếm
thế thượng phong tuyệt đối ở Thành ủy.
– Đỗ Long!
Phùng Vi Ngũ đi tới trước mặt Đỗ Long, có chút lung túng nâng ly về phía hắn, nói:
– Trước kia chúng ta là đồng sự, giờ anh là lãnh đạo của tôi, sau này cần phải chiếu cố tôi nhiều.
Đỗ Long cùng cậu ta nhẹ nhàng cụng ly, cười nói:
– Khi ở đồn công an, được anh Phùng chiếu cố, mặc dù sau giữa chúng ta
lại có chút hiểu lầm, nhưng đều là những chuyện đã qua, không nên nhắc
lại. Sau này chúng ta cùng nhau cố gắng, làm việc thật tốt nhé.
Phùng Vi Ngũ gật đầu, nói:
– Tôi sẽ cố gắng. Có gì làm không đúng xin cứ việc chỉ bảo. Đúng rồi, Phó cục trưởng Đỗ, anh định sắp xếp tôi đến chỗ nào?
Đỗ Long nói:
– Tôi suy nghĩ một chút, định bố trí cậu vào làm Đại đội phó đại đội trị an, cậu cảm thấy thế nào?
– Đại đội trị an?
Phùng Vi Ngũ nói:
– Tại sao vậy? Tôi muốn đến đại đội hình sự phá án cùng anh.
Đỗ Long nghĩ thầm tiểu tử này còn muốn chọn công việc, con nhà quan lại là con nhà quan, cười nói:
– Cậu cho rằng phá án thú vị à? Công việc áp lực lớn, bận rộn mấy ngày
mấy đêm, thậm chí cả tháng cũng không được về nhà, còn thường xuyên phải tiếp xúc với thi thể, hung thủ, vừa điềm xấu vừa nguy hiểm. Hơn nữa tôi sẽ phải đặt công việc trọng điểm ở bên đội trị an. Cậu nói muốn cùng
tôi hay ở đại đội trị an thì tốt hơn, chính cậu hãy cân nhắc một chút
đi.
Phùng Vi ngũ do dự một chút, nói:
– Vậy thì đại đội trị an, tôi nghe lời anh.
Đỗ Long cười bí ẩn, nói;
– Yên tâm đi, đại đội trị an thích hợp nhất với cậu rồi. Tôi cam đoan cậu ở đó sẽ như cá gặp nước, cho chú cậu lên mặt vẻ vang!
– Thật không?
Phùng Vi Ngũ cảm thấy có phần không ổn, nhưng lại nghĩ không ra rốt cục vấn đề ở đâu. Trong lòng cậu ta thầm bồn chồn, nói:
– Tôi sẽ cố gắng!
Đỗ Long cười nói:
– Cậu có biết nhiệm vụ của đại đội trị an là gì không? Nói cho tôi nghe xem nào…
Đỗ Long kể lại cặn kẽ với Phùng Vi Ngũ giải thích nhiệm vụ và trách nhiệm
của đại đội trị an. Phùng Vi Ngũ nhất định đã hiểu rõ với những chuyện
này, cảm thấy dẫn người đi ra ngoài diễu võ dương oai trừng trị lưu
manh, vị trí này rất thích hợp với mình, còn tốt hơn so với việc cả ngày đi điều tra những vụ án hung thủ đáng sợ.
Nhưng Đỗ Long có thể
đánh lừa Phùng Vi Ngũ, lại không thể lừa được Phùng Kiếm Văn. Phùng Kiếm Văn rất rõ trị an thành phố Song Môn kém thế nào. Khi y biết Phùng Vi
Ngũ bị Đỗ Long bố trí vào đại đội trị an, y liền không nén được tức
giận. Đầu tiên y tìm Đỗ Long, hỏi hắn tại sao phải điều Phùng Vi Ngũ đến đại đội trị an.
Đỗ Long mỉm cười nói:
– Bí thư Phùng,
ngài không phải muốn rèn luyện Phùng Vi Ngũ sao? Để cậu ta đến đại đội
trị an là lựa chọn tốt nhất. Đại đội trị an có thể là nơi rèn luyện con
người, để cậu ta chịu chút thất bại vẫn có chỗ tốt. Ngài yên tâm, tôi sẽ chiếu cố cậu ta tốt, sẽ không để cho cậu ta gặp chuyện không may đâu.
Bí thư Phùng, đứa nhỏ đã trưởng thành rồi, sớm nên cho phép cất cánh
thôi. Tôi chính là một ví dụ tốt nhất.
Phùng Kiếm Văn nhìn chằm chằm Đỗ Long, một lát sau mới nói:
– Được rồi. Hy vọng anh đúng. Anh phải theo sát nó. Ngoại trừ việc đừng làm cho nó bị thương ra, cũng đừng để nó học điều xấu.
– Không vấn đề! Ngài cứ việc giao cậu ta cho tôi!
Đỗ Long trả lời mạnh miệng.Quay lưng lại Đỗ Long liền nói với Phùng Vi Ngũ:
– Đi, tôi dẫn cậu đến một nơi thú vị. Tôi đi thay quần áo trước.
Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ chạy ra nhà khách. Đỗ Long thay đổi quần áo thường ngày. Sau đó dẫn Phùng Vi Ngũ ra đường lớn. Phùng Vi Ngũ hỏi nghi hoặc:
– Đỗ Long, chúng ta đi đâu vậy?
Đỗ Long cười nói:
– Cho cậu trải nghiệm một chút cuộc sống bình thường của một thanh niên thành phố Song Môn.
Phùng Vi Ngũ thầm nghĩ:
– Tôi ở thành phố Song Môn cũng đã mấy năm, còn phải để anh dẫn đi ư?
Đỗ Long cảm ứng được tâm tư của Phùng Vi Ngũ, hắn cười ha hả, nói:
– Tôi biết, những nơi xa hoa cậu đã sớm chơi chán rồi. Hôm nay chúng ta đến địa điểm vui chơi có kém hơn một chút.
Phùng Vi Ngũ cảm thấy có cảm giác bị bán đi. Thật ra cũng không sai là mấy, vì Đỗ Long muốn dẫn cậu ta đi gây chuyện rắc rối.
Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ hai người quần áo gọn gàng, khi bắt xe tiến vào khu vực nội thành cũ, lái xe cũng nhắc nhở họ:
– Nơi này trị an không tốt, các anh phải cẩn thận. Ngõ hẻm hẻo lánh dù
thế nào cũng chớ vào. Có người có ý xấu theo sát, các anh phải khẩn
trương chạy đi.
Nghe lời nói của lái xe, trong lòng Phùng Vi Ngũ có chút sợ hãi. Đỗ Long cười nói lơ đễnh:
– Một số tên trộm kém cỏi mà thôi. Chúng ta đều đã tập qua võ, sợ cái chó gì, ai dám đến gây chuyện với chúng ta, tất cả đánh cho mẹ nó cũng
không nhận ra nó!
Phùng Vi Ngũ biết thực lực của Đỗ Long, cậu ta
yên tâm một chút. Nhưng đi trên con phố cũ nát không bao xa, Phùng Vi
Ngũ liền phát hiện sau lưng có người đi theo, ba tên vạm vỡ trên mặt nở
nụ cười kỳ dị, tới gần nhóm Đỗ Long. Phùng Vi Ngũ khẽ nói với Đỗ Long:
– Có người theo kịp rồi.
Đỗ Long quay đầu lại nhìn, nói:
– Tôi cho cậu một nhiệm vụ, đợi lát nữa khi họ đi lên cướp giật, hãy đánh hạ họ.
Phùng Vi Ngũ đã vài năm không có luyện quyền cước, nghe thấy lời nói của Đỗ
Long, cậu ta không nhẫn nại được đã quay đầu lại nhìn, nói:
– Nhưng… tôi đánh không lại họ…
Đỗ Long nói:
– Đánh không lại cũng phải đánh. Sau này những khu này cậu sẽ phải quản
lý, mỗi ngày cậu đều phải đối diện với những tên cướp lưu manh này. Nếu
cậu không tự mình đánh được, đừng nói đến cấp dưới của cậu không phục
cậu, ngay cả những tên du côn lưu manh kia cũng không sợ cậu. Nếu cậu
thật sự muốn được rèn luyện, vậy thì giờ bắt đầu từ việc đánh hạ ba tên
khốn khiếp kia.
Phùng Vi Ngũ do dự nói:
– Nhưng… lâu rồi tôi không luyện võ…
Đỗ Long nói:
– Yên tâm, có tôi, cậu cứ việc đánh. Tôi cho cậu biết, muốn đánh nhau
trước tiên phải quan sát đối thủ, đánh giá thực lực của họ, và sẽ ra tay như thế nào. Ba tên phía sau cậu, tên ở giữa lớn nhất, nhìn như rất lợi hại, thật ra dễ dàng đối phó nhất. Tên vóc dáng nhỏ bé bên trái cậu
phải cẩn thận, trong túi quần của y có một vật dài mảnh, có thể là con
dao…
Đỗ Long vừa đi vừa truyền dạy bí quyết đánh nhau cho Phùng
Vi Ngũ. Trong lòng Phùng Vi Ngũ bồn chồn. Mặc dù nghe bằng tai nhưng lại không để ở trong lòng, trong đầu ngập tràn đủ mọi tình cảnh mình bị
đánh tơi bời.
Đỗ Long thấy cậu ta quá nhiều ý nghĩ tạp nham, bỗng nhiên dừng lại, lôi người Phùng Vi Ngũ đến trước mặt, mặt đối mặt với
cậu ta gầm nhẹ, nói:
– Phùng Vi Ngũ, hạng nói không như cậu thì
cút ngay về nhà đi. Tôi sẽ nói cho chú cậu biết, cậu là kẻ vô dụng ẻo
lả, có nghe thấy không? Đợi khi họ chạy tới trấn tiền, cậu hãy làm theo
lời tôi nói! Cậu dám không làm theo, tôi sẽ đánh cậu thảm hại hơn nhiều! Hiểu chưa!
Phùng Vi Ngũ hoảng sợ, sợ hãi nhìn Đỗ Long, theo bản
năng gật đầu. Trong thoáng chốc, bộ dạng biểu hiện ra ngoài của Đỗ Long
thật sự rất đáng sợ.