Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 960: Q.3 - Chương 960: Đánh lén




Đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc kết thúc trong ánh mắt chăm chú của hàng vạn người. Cuộc sống của Đỗ Long cũng khôi phục lại bình thường. So với lúc làm việc thì cuộc sống của hắn cũng quy củ hơn. Từ thứ hai đến thứ sáu, mỗi ngày hắn đều đi học đúng giờ. Về cơ bản thì cả ngày đều ở trường, buổi tối thì học ở ở thư viện hoặc là tra tư liệu đến khi thư viện đóng cửa, sau đó mới lái xe về nhà.

Gần như ngày nào hắn cũng nói chuyện qua mạng với Bạch Nhạc Tiên. Khoảng cách khiến bọn họ không thể tiếp xúc nhưng tinh thần họ vẫn kết nối với nhau. Thời gian và khoảng cách không thể chia cách họ.

Đỗ Long và Nhạc Băng Phong vẫn một tuần gặp một lần như cũ. Tuy rằng hơi ít, nhưng vẫn tốt hơn ngày trước chỉ có thể liên lạc bằng điện thoại. Tính cách Nhạc Băng Phong khá trầm ổn nên cũng không cảm thấy có gì không tốt cả.

Thời gian rất nhanh đã bước vào cuối tháng tư. Lại là một chủ nhật Đỗ Long và Nhạc Băng Phong đi chơi từ vườn bách thú về. Nhạc Băng Phong rất hưng phấn, không muốn về nhà. Bởi vì cô nói đây là lần đầu tiên đi chơi ở vườn bách thú, lại còn đi cùng bạn trai nữa nên có cảm giác khác lạ.

Hai người dạo chơi ở ven hồ, Thời tiết nóng dần rồi, gió lạnh bên hồ phơ phất, trong lòng lại thấy thư thái. Nhạc Băng Phong ôm cánh tay Đỗ Long, tựa trán lên vai hắn, trong lòng cảm thấy vui thích.

Đỗ Long ngửa đầu nhìn trời khẽ thở dài:

- Thời tiết đẹp thế này sắp không còn nữa rồi.

Nhạc Băng Phong đáp:

- Đúng thế, bão cát sắp đến rồi, thật sự đáng ghét. Sau này chúng ta không đi dạo được nữa, chúng ta nên đi chơi ở đâu đây?

Đỗ Long cười nói;

- Đến chỗ anh, chúng ta cùng chơi một trò chơi thú vị.

Nhạc Băng Phong nhẹ nhàng nhéo hắn một cái, nói;

- Anh đã nghĩ đến chuyện đó rồi sao? Cha em nhất định sẽ không cho anh cơ hội đâu.

Đỗ Long thở dài nói:

- Đàn ông kiềm chế lâu quá sẽ sinh hư đấy, điều này chẳng lẽ cha mẹ em lại không biết sao?

Nhạc Băng Phong thẹn thùng cúi đầu xuống, cô biết chủ ý của cha mẹ, nhưng cô có thể có cách nào được đây?

Xa xa, có người dùng kính viễn vọng nhìn về bên này. Thấy Nhạc Băng Phong như con chim nhỏ nép vào lồng ngực Đỗ Long, người này chỉ có thể hận mà cắn nát răng. Bên cạnh còn có người thêm dầu vào lửa nói;

- Hoa Thiếu, tôi nói không sai chứ, nếu cậu không giữ chặt lấy thì người trong lòng cậu sẽ bị tên tiểu tử kia cướp đi đấy!

Hoa Thiếu ngẩng đầu lên bực tức nói:

- Đừng ai nghĩ đến việc cướp những thứ của tôi. Tên cảnh sát kia chán sống rồi! Tôi sẽ lập tức cho hắn biết sự lợi hại của tôi!

Người châm ngòi bên cạnh kia thấy thế do dự nói:

- Điều này...Không tốt cho lắm! Đỗ Long là do Chủ tịch Quốc hội Nhạc đích thân đưa đến Bắc Kinh đấy. Hơn nữa ông ta cũng nhiều lần tỏ ý Đỗ Long là con rể ông ta đấy...

Hoa Thiếu cười lạnh nói:

- Ông ta chỉ giả bộ thôi. Tôi thấy thực ra ông ta muốn khiến cho Đỗ Long mất mặt. Để Đỗ Long đi học Đại học là có ý nói hắn không có văn hóa. Khi mở hội đồng nhân dân, Đỗ Long bị mất uy tín nhưng cũng không thấy Đỗ Nhật Tân nói giúp hắn ta nửa lời. Nói không chừng tôi đánh Đỗ Long ông ta sẽ mừng thầm đấy. Hàn Văn Thanh, cậu lắm mưu nhiều kế, cậu giúp tôi nghĩ một cách. Tôi muốn giáo huấn tên khốn này một chút.

Tuổi Hàn Văn Thanh cũng không lớn, anh ta cười ha hả nói:

-Nếu Hoa Thiếu đã không sợ, tôi sẽ giúp anh nghĩ cách. Anh muốn dùng cách mềm mỏng hay là bạo lực một chút? Nghe nói tên Đỗ Long kia đã từng đoạt chức quán quân trong cuộc tranh tài cảnh sát cả nước. Còn từng một mình đánh ngã mười người, tôi thấy nên dùng cách mềm mỏng một chút thì tốt hơn.

Hoa Thiếu bực tức nói:

- Sợ hắn cái **! Tôi không tin hắn lợi hại tới mức nào! Hắn đánh rất được đúng không? Tôi quen rất nhiều cao thủ, tùy tiện chọn vài người, tôi không tin là không đánh thắng được hắn! Cậu chỉ cần nghĩ kế giúp tôi thôi, càng bạo lực càng tốt! Tôi muốn giết con gà này, để mọi người đều biết, đắc tội với Hoa Thiếu tôi sẽ phải gánh chịu hậu quả gì!

Hàn Văn Thanh lập tức nói ra kế sách mà cậu ta nghĩ ra từ lâu. Sau khi nghe xong thì hai mắt Hoa Thiếu tỏa sáng, vỗ bả vai Hàn Văn Thanh cười nói:

- Không hổ là quân sư của tôi. Cách này rất hay, đảm bảosẽ khiến Đỗ Long giống như người câm ngậm hoàng liên, có nỗi khổ nhưng không nói ra được! Ha ha…

Đỗ Long không hay biết nguy hiểm đang cận kề. Sau khi chia tay Nhạc Băng Phong hắn một mình lái xe về nhà. Lúc này trời đã tối, Đỗ Long mở đèn xe, khi xe đang chạy thì phía trước đột nhiên lóe lên một bóng người. Từ trong con đường nhỏ có một người chạy vọt ra. Tuy rằng Đỗ Long kịp thời phanh lại nhưng vẫn tông vào người này. Ngay sau đó có một đám người đi ra từ con đường đó, trong tay mỗi người đều cầm côn bổng.

Đám người này thấy người vừa bị tông nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích liền xoay người bỏ chạy. Đỗ Long thấy thế vội vàng xuống xe, quát to:

- Không được chạy! Đứng lại cho tôi!

Đám người đó đời nào lại nghe lời hắn, ngược lại họ còn co chân chạy nhanh hơn.

Tuy rằng Đỗ Long không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn biết rõ, mình phải giữ một người lại để làm chứng, nếu không việc này không thể nói rõ ràng được.

Đỗ Long nhanh chóng lấy ra một đồng xu trong túi, sau đó lấy tiền xu ném mạnh vào gáy tên chạy sau cùng. Tên kia liền ngã trên đất. Đỗ Long nhanh chóng đuổi theo, dẫm chân lên người tên đó, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát.

Những người chạy trốn thấy đồng bọn bị bắt thì cùng nhau chạy lại. Từng người đều giơ gậy gộc trong tay lên, một tên trong đó hét lớn:

- Mau thả người ra, lập tức ngoan ngoãn cút đi, nếu không bọn tao sẽ đánh mày nhừ tử!

Đỗ Long cười lạnh đá một cước lên eo tên đang nằm trên mặt đất. Người nọ kêu lên một tiếng, toàn thân lập tức quăn xoắn lại, tạm thời không thể bò dậy được.

Những người khác thấy thế lập tức vây quanh Đỗ Long. Bọn họ không chút do dự đưa hung khí trong tay lên, vung mạnh về phía Đỗ Long.

Đỗ Long tuyệt đối sẽ không đứng đấy cho họ đánh. Đối phương còn chưa tới trước mặt, hắn đã vung hai tay liên tục. Mũi mấy tên đó liên tiếp trúng chiêu, bị tiền xu đánh vào mũi tới mức nước mắt chảy xuống ròng ròng. Nhân cơ hội này Đỗ Long lần lượt đánh ngã từng người một.

Sau khi xác nhận mấy tên đó tạm thời không đứng dậy được Đỗ Long quay lại mặt đường thì thấy người kia vẫn nằm trên mặt đất. Miệng mũi anh ta đổ máu, xem ra không ổn chút nào. Đỗ Long cầm tay anh ta lên và không khỏi giật mình, bởi vì mạch của anh ta rất yếu, trước khi bị tông vào có lẽ anh ta đã bị thương khá nặng. Bằng không nếu chỉ dựa vào cú tông vừa rồi thì người này không thể bị thương nặng như thế được.

Đỗ Long bế người đó lên đồng thời quay đầu nói với những người đứng xem:

- Đừng xem trò vui nữa, mau giúp tôi đưa người này đến ven đường, mau gọi 120!

Những người đứng xem không ngừng trốn tránh. Đỗ Long thấy thế liền tự mình đưa người đó đến ven đường. Sau khi thấy mạch của người đó đập bình thường trở lại Đỗ Long mới quay lại đường nhỏ. Hắn cởi dây giày của mấy tên đó, đưa tay họ ra sau lưng rồi trói ngón tay cái lại với nhau.

Đỗ Long đang bận rộn ở bên này, có một chiếc xe dừng ở bên đường. Có hai người đang đứng xem bên này, trong đó một người nói:

- Tiểu tử này phản ứng nhanh thật. Kế hoạch đều bị hắn làm rối loạn cả rồi, bây giờ nên làm gì đây?

Hai người này chính là Hoa Thiếu và Hàn Văn Thanh, Hàn Văn Thanh nói:

- Hiện tại chỉ có thể từ bỏ kế hoạch phía sau thôi, để việc này trở thành việc ngoài ý muốn… Còn phải tìm người nhắc nhở mấy người này một chút…Để tránh họ để lộ tin tức.

Hoa Thiếu ảo não nói:

- Thật phiền phức, sớm biết thế này thì trực tiếp dẫn người đến đánh hắn một trận là xong.

Ánh mắt khinh miệt của Hàn Văn Thanh chợt lóe rồi biến mất, cậu ta nói:

- Hoa Thiếu đừng vội, chúng ta còn nhiều thời gian. Sớm hay muộn cũng sẽ khiến tên Đỗ Long này khóc gọi cha gọi mẹ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.