Nhìn thấy cảnh này mọi người đều trợn tròn mắt, nhưng cũng nhanh chóng
hiểu được là chuyện gì. Thật ra cũng rất đơn giản, mấy tên trộm đó cắt
cửa kính để vào. Chỉ có điều là sau khi xong việc chúng dùng keo dán
lại, vậy nên không thể nhìn ra. Cho dù có mở cửa sổ cũng chưa chắc đã
nhìn ra, không ngờ lại bị Đỗ Long phát hiện.
Đỗ Long cẩn thận đưa tấm kính gỡ xuống cho Hoàng Nham phía sau lưng:
– Kiểm tra một chút xem có dấu vân tay không.
Lúc Hoàng Nham đón lấy tấm kính bắt đầu kiểm tra, Đỗ Long vặn người chui
qua cửa sổ. Không cần dùng đến thang, vì mái cong ngoài cửa sổ không
dốc. Đỗ Long tin chắc với độ cao này cho dù có nhảy xuống, cũng không
thương tích gì, không cần dùng đến thang.
Hoàng Kiệt Hào cũng
chui theo ra, anh ta không thể để Đỗ Long làm chuyện nguy hiểm này một
mình. Sau khi Đỗ Long đi ra, liền nhảy ngay xuống bên cạnh hố nhỏ đó. Hố này không có gì đáng chú ý, chẳng khác gì với mấy hố xi măng thừa bên
cạnh. Nhìn từ góc vuông thậm chí còn rất khó phát hiện chỗ lõm nhỏ đó.
Đỗ Long giơ tay ra ấn lên trên hố nhỏ đó. Tay chạm vào cứng nhắc, nhưng
chỉ cần hơi dùng lực thì ngón tay hắn lập tức lún vào, cả ngón tay thò
vào mà vẫn chưa đến đáy.
– Xem ra lại bị tôi đoán trúng rồi.
Đỗ Long nói:
– Những tên đó đã dùng súng đạn bắn hoặc nỏ bắn đầu móc từ trên cây đến
đấy, sau đó đầu kia của sợi dây móc trên cây. Bọn chúng dùng ròng rọc
trượt qua nóc nhà, rồi phá cửa sổ để tiến hành vụ trộm.
Hoàng Kiệt Hào vuốt cằm nói:
– Vậy bọn chúng rời đi như thế nào? Ròng rọc chỉ có thể trôi xuống thôi chứ?
Đỗ Long quay đầu lại liếc nhìn cái cây cổ thụ nói:
– Nếu như độ cao hai bên chênh lệch không nhiều thì dây thép căng một
chút, cộng thêm chút lực đẩy trước đó thì trượt đến ngoài tường bao hoàn toàn không thành vấn đề.
Hoàng Kiệt Hào nói:
– Ừ, xem ra phải cho người trèo lên trên cây xem…
Đỗ Long nói:
– Không chỉ phải cho người trèo cây, còn phải tìm thứ gì đó đào khối xi
măng này lên. Về đổ bùn vào rồi bổ ra xem hình dáng, để xác nhận xem có
gì khác với tình hình chúng ta tưởng tượng.
Hoàng Kiệt Hào do dự một chút nói:
– Cái này…Chỉ có thể làm vậy thôi…
Đỗ Long cùng Hoàng Kiệt Hào đi vào nhà nói chuyện phải tìm người trèo lên
cây trước, mọi người đều xắn tay áo xông lên phía trước. Cuối cùng Đỗ
Long chọn Hoàng Nham, tên này tự xưng là cao thủ trèo cây., Lúc đi thành phố Song Môn không cho cậu ta cơ hội phá án, nên vẫn canh cánh trong
lòng, lần này để cậu ta thể hiện tài năng một chút.
Lúc Hoàng
Nham chuẩn bị trèo cây, Đỗ Long và Hạ Hồng Quân nói với Lư Hội Hân phải
tìm đồ để cưa cái hố xi măng bị cắm nhỏ đó xuống để làm chứng cứ. Lư Hội Hân nhíu mày, nhưng vẫn đồng ý cưa một khối xi măng thép xuống. Đặc
biệt là ở nơi cao như thế này, cần phải có sự chuẩn bị. Bọn Đỗ Long
không có thời gian chờ đợi. Sau khi giao phó công việc ,Đỗ Long và Hoàng Kiệt Hào đi lên tầng năm, mấy thứ đồ bị trộm đều để ở tầng này.
Lư Hội Hân giới thiệu với bọn Đỗ Long:
– Nơi này có phương thức phòng vệ rất hoàn thiện. Mấy bảo bối đó bình
thường để trong hộp bảo vệ, cho dù mất điện thì mấy thứ đồ đó cũng không tổn hao gì. Thật chẳng biết mấy kẻ trộm đó dùng cách gì, mà lại có thể
trộm đồ một cánh nhẹ nhàng đến thế.
Trong cái tủ đặt mấy thứ đồ
cổ trước đây Đỗ Long đã từng thấy rống tuếch. Lư Hội Hân gỡ một bức
tranh trên tường xuống, phía trong lộ ra một ngăn tủ kim loại. Trên cửa
tủ có một bàn phím số, anh ta nhập mật mã mở tủ ra, bên trong lại mở ra
một hộp bảo vệ còn phức tạp hơn.
Lư Hội Hân nói:
– Đây là hộp bảo vệ RH3005 nhiệt độ ổn định tiên tiến nhất thế giới. Có
năm phương pháp bảo vệ lớn, thì đồ vật bên trong sẽ tuyện đối không tổn
hại gì. Muốn mở được nó, cần có bốn thứ chìa khóa nghiệm chứng, mật mã,
vân tay, võng mạc. Có một đêm ông chủ thức đêm mắt có chút mạch máu,
lười không tới kiểm chứng. Thật không thể nào ngờ rằng mấy tên trộm đó
làm sao có thể lấy đồ đi trong vài giây.
Đỗ Long nói:
– Kẻ trộm là một tay chuyên nghiệp. Bọn chúng sống là để mở các loại khóa
với hộp bảo vệ. Mặc dù nghiệm chứng vân tay với võng mạc là công nghệ
cao, nhưng không phải không thể phá giải. Sau khi đồ vật bị mất, thì hộp bảo hiểm này ngoài cậu với ông chủ ra không ai đụng vào chứ?
Lư Hội Hân nói:
– Đúng vậy. Trưa hôm qua ông chủ quay về một chuyến. Nghe nói tối qua
biệt thự mất điện, mặc dù bảo vệ tỏ ra rất bình thường, nhưng ông ấy vẫn phải đảm bảo là bảo bối của mình đều an toàn. Không ngờ vừa mở hộp bảo
vệ ra xem ông chủ liền ngẩn ra, mấy thứ đồ mà ông yêu quý đều không còn
nữa.
Đỗ Long bảo Lư Hội Hân đi tắt điện, rồi đích thân đi kéo cửa sổ lại. Trong một bức màn tối tăm Đỗ Long đeo kính lọc quang lên, phun
thuốc hiển ảnh lên trong ngoài hộp bảo vệ, rồi lại dùng đèn tia tử ngoại chiếu vào. Một vài dấu vết nhỏ không thể nhìn thấy bằng mắt thường liền hiện ra.
Ngụy Hưng Bang đứng đằng sau giọng nói buồn buồn:
– Hôm qua tôi đã lấy qua dấu vân tay, không phát hiện dấu vân tay kẻ trộm để lại. Dấu vân tay trên bàn phím đều là của ông chủ Vương.
Đỗ Long nhìn thật kỹ nói:
– Nhìn tận mắt vẫn tốt hơn…
Ngụy Hưng Bang thầm hừ một tiếng, trong lòng ngập tràn tâm trạng hỗn tạp giữa khinh thường và ghen tỵ.
Sau khi xem xét kỹ lưỡng vẫn không tìm được gì, Đỗ Long liền bảo Lư Hội Hân mở cửa sổ đồng thời mở hòm bảo vệ ra.
Để thuận tiện cho việc tra án, nên cấp bậc của hộp bảo vệ đã giảm xuống,
chỉ cần có chìa khóa và mật mã là có thể mở được. Sau khi mở hộp bảo vệ, bên trong rống tuếch. Cho dù có đồ gì không bị trộm lấy mất, thì sau
việc này Vương Đạt Đào cũng đem những thứ đó giấu ở một chỗ khác.
Đỗ Long không phải chuyên gia an toàn. Hắn chỉ biết mở những khóa chống
trộm thông thường, chứ không hề có chút khái niệm gì về loại hộp bảo vệ
đẳng cấp này. Hắn không tìm được gì trong hộp bảo vệ, quay đầu nói với
Lư Hội Hân:
– Chắc chắn chỉ có bốn thứ đồ đó bị mất sao? Vốn trong hộp bảo vệ còn có thứ gì nữa không?
Lư Hội Hân nói:
– Tôi cũng không biết bên trong chứa gì, từ trước đếnnay đều là ông chủ
tự thao tác trên tầng năm. Hôm nay ông chủ có việc, mới nói mật mã cho
tôi. Ông ấy nói chỉ mất bốn thứ, không nói với tôi là bên trong còn có
thứ gì khác.
Đỗ Long gật đầu tiếp tục hỏi:
– Hộp bảo vệ bị trộm các anh có báo với công ty hộp bảo vệ không?
Lư Hội Hân nói:
– Đã báo đầu tiên rồi. Chiều hôm qua công ty RH đã phái người đến, bọn họ kiểm tra tính năng của hộp bảo vệ thấy hộp vẫn hoàn toàn bình thường,
không có dấu vết bị cạy. Bọn họ cho rằng lần bị trộm này hoàn toàn là do người dùng không bảo mật tốt mật mã, chìa khóa…Còn nói dấu vân tay,
võng mạc gì đó…Nên công ty bọn họ không có trách nhiệm…
Đỗ Long quay đầu hỏi Ngụy Hưng bang:
– Anh Ngụy, lúc đó anh có ở hiện trường không? Người công ty RH giải thích việc hộp bảo vệ bị trộm thế nào?