Cổ Dật Phi nhíu mày, y nói:
- Điều này thật ra không rõ ràng
lắm. Chẳng những Tiểu Tam Tử không biết bản thân đắc tội thế nào với
những tên khốn kiếp kia, những tên khốn kiếp kia bản thân cũng không
biết tại sao phải giết Tiểu Tam Tử. Bọn chúng chỉ là phụng mệnh làm
việc. Tên khốn khiếp phía sau màn sớm hay muộn tôi sẽ tóm được y.
Đỗ Long nhìn lại Tiểu Tam Tử, nói:
- Tiểu Tam Tử, hiện tại sư phụ của cậu ngay trước mặt, cậu không cần sợ
hãi. Tất cả những gì cậu đã thấy đều nói rõ chi tiết ra, để chúng tôi
thay cậu phân tích một chút, xem rốt cuộc là vì cái gì mà những người đó muốn giết cậu.
Tiểu Tam Tử sợ hãi rụt rụt thân thể, cậu ta nói:
- Tôi không biết...
Cổ Nguyệt Hồ nói:
- Vừa rồi cậu ấy đã nói một lần rồi. Hôm đó cậu ta ngẫu nhiên trên đường
gặp mấy tên khốn lúc trước ép cậu ta làm kẻ trộm, liền nghĩ cách đi
theo...
Tiểu Tam Tử nhìn thấy mấy tên lưu manh đó, liền muốn từ
chỗ bọn chúng dò la lai lịch của mình. Tuy rằng mấy tên lưu manh kia
người đông thế mạnh, nhưng cậu ta mấy năm này lăn lộn ở Tịnh Thủ Môn
cũng không phải uổng công. Cho nên liền lớn mật theo sát, chưa từng nghĩ mấy tên lưu manh đó cũng xưa không bằng nay. Sau khi hai bên giao lưu
một phen, Tiểu Tam Tử đã bị bọn chúng bắt trở về, nguyên nhân là Tiểu
Tam Tử có khả năng đã nhìn thấy gì đó.
Tiểu Tam Tử cứ như vậy bị
bắt về căn biệt thự kia, qua mấy ngày cậu ta mới giãy trói trốn thoát.
Trong quá trình đang trốn chạy, những người đó còn nổ súng bắn thương
cậu ta. Tiểu Tam Tử bò lên trên một chiếc xe vận tải, mới tránh được bọn chúng đuổi giết. Cuối cùng bởi vì mất máu quá nhiều ngã xuống vườn hoa, được đệ tử Tịnh Thủ Môn phát hiện cứu trở về.
- Nổ súng bắn cậu chính là mấy người này sao?
Đỗ Long lấy điện thoại di động ra, mở ra tấm hình choTiểu Tam Tử xem. Tiểu Tam Tử gật gật đầu, nói:
- Vâng, chính là bọn chúng.
Trong tấm hình kia có mấy tên cầm đầu, chính là mấy tên trộm bảo bối nhà Vương Đạt Đào đêm qua Đỗ Long bắt được. Đỗ Long nói:
- Khó trách tối hôm qua lúc tôi nhìn thấy bọn chúng cảm giác có chút quen mắt, hoá ra bốn năm trước từng gặp một lần...
Cổ Dật Phi và Cổ Nguyệt Hồ đều tò mò vây lại. Sau khi nhìn thấy mấy người kia, Cổ Nguyệt Hồ hỏi:
- Tối hôm qua anh nhìn thấy bọn chúng ư? Bọn chúng ở đâu? Tôi lập tức qua đó trừng trị bọn chúng.
Đỗ Long nói:
- An tâm, chớ nóng vội. Mấy tên này đã bị tạm giam, đang nhốt tại sở tạm
giam rồi. Bọn chúng chính là những kẻ trộm đồ nhà Vương Đạt Đào, tuy
nhiên sau lưng bọn chúng có người khác làm chủ, trước mắt vẫn không biết rốt cuộc là ai. Bọn chúng sở dĩ phải hạ độc thủ với Tiểu Tam Tử có thể
là bởi vì sợ cậu ta nghe được hoặc thấy cái gì, để lộ tin tức gây bất
lợi cho bọn chúng.
Cổ Dật Phi nghi hoặc nhìn mấy tên đó, nói:
- Mấy tên này bốn năm trước chẳng qua vẫn chỉ là một đống củi mục. Trong
thời gian bốn năm, bọn chúng không ngờ có thể hoàn thành nhiệm vụ cao
cấp như vậy, lấy trộm đồ của bảo tàng cấp phòng bị gì gì đó đi?
Đỗ Long nói:
- Tôi thấy bọn chúng cũng rất bình thường, chủ yếu là cái người thiết kế kế hoạch hành động kia khá lợi hại.
Cổ Dật Phi kinh ngạc nói:
- Vậy sao? Anh là thế nào điều tra ra? Có liên quan tới cô bé kia sao?
Đỗ Long nói:
- Cô bé kia chỉ là ngụy trang, khả năng không biết gì cả, hoàn toàn bị
người lợi dụng thôi. Tin tức của tôi là lấy được từ cách khác.
Cổ Dật Phi cầm ảnh nhìn vài cái, nghi ngờ nói:
- Kỳ quái, mấy tên lưu manh này làm sao lại có dính dáng với Âm Minh Công chứ? Đỗ Long, tôi có thể đi gặp mấy tên lưu manh này không?
Đỗ Long nói:
- Buổi chiều tôi sẽ đi rồi, vụ án này tôi sẽ không quản nữa, tự ông nghĩ cách đi.
Cổ Dật Phi nói: - Được rồi, tôi sẽ tự đến hỏi, cậu đã phải đi rồi ư? Tôi còn muốn tìm thời gian nói chuyện với cậu cơ.
Đỗ Long nói:
- Ông muốn nói chuyện gì? Tôi thấy hay là để lần sau rồi tính. Gần đây tôi đều bề bộn nhiều việc.
Cổ Dật Phi nói:
- Cũng tốt, tôi chuẩn bị lại một chút, chuyện kia có chút manh mối rồi.
Đỗ Long biết rằng ông ta nói chính là chuyện Bát Tiên Ngọc Điệp, không
biết người này lại có phát hiện gì mới. Đỗ Long giơ tay ấn lên vai Tiểu
Tam Tử, nói:
- Tiểu Tam Tử, tôi giúp cậu thăm dò mạch tượng.
Tiểu Tam Tử gật đầu cảm kích, Đỗ Long bắt uyển mạch của cậu ta, phát ra nội lực đồng thời hỏi:
- Tiểu Tam Tử, cậu nhớ nhà ư? Cậu đối với quê hương còn có ấn tượng sao?
Nếu như còn có ấn tượng, nói không chừng tôi có thể giúp cậu tìm được
quê hương.
Tiểu Tam Tử nhắm mắt lại, khóe mắt chậm rãi tràn ra hai viên nước mắt, cậu ta khàn khàn nói:
- Tôi nhớ... Chỉ có điều lúc tôi bị người què bắt đi vẫn còn quá nhỏ, nên đối với làng xã và cha mẹ đều không có gì ấn tượng. Tôi chỉ nhớ rõ bố
mẹ hình như gọi tôi là tiểu Hổ...
Trí nhớ về tuổi thơ của Tiểu
Tam Tử quả thực quá mức xa xôi, hơn nữa đầu óc của đứa nhỏ chưa hoàn
toàn trưởng thành. Trí nhớ lưu lại đều là một đoạn một đoạn, không phải
là xâu quán tính giống như người trưởng thành bình thường, tương đối dễ
dàng cho Đỗ Long cảm ứng.
Tuy nhiên dị năng của Đỗ Long so với
lúc trước cảm ứng chuyện lúc nhỏ cho Âu Dương Đình cũng có chút tăng
cường, hắn vẫn là thuận lợi tìm được trí nhớ lúc bé của Tiểu Tam Tử. Tuy rằng rất mơ hồ, hơn nữa khó có thể nối liền, nhưng dù sao so với hoàn
toàn không biết gì cả vẫn mạnh hơn nhiều.
Thời điểm Đỗ Long buông tay, thuận tay rút hai cọng tóc từ trên đầu Tiểu Tam Tử. Tiểu Tam Tử
nghi ngờ nhìn lại hắn, Đỗ Long nói:
- Trở về tôi giúp cậu kiểm tra DNA, truyền phát lên mạng. Nếu như có DNA thân thuộc đối ứng, cậu sẽ tìm được người thân.
- Cảm ơn...
Tiểu Tam Tử trong mắt lộ ra cảm kích, Đỗ Long cười nói:
- Hãy bảo trọng, nhớ kỹ cậu còn nợ tôi hai cái mạng đấy.
Tiểu Tam Tử vội vàng cải chính:
- Là ba cái mới đúng. Bốn năm trước nếu không phải Đỗ cảnh quan đã cứu tôi, tôi cũng không gặp được sư tổ và sư tỷ...
Đỗ Long cười nói:
- Hai lần ba lượt không có gì khác nhau. Được rồi, cậu cố gắng dưỡng bệnh. Lão Cổ, tiểu hồ ly, tôi đi trước.
Cổ Dật Phi và Cổ Nguyệt Hồ đi theo Đỗ Long đi ra, Cổ Dật Phi trầm ngâm nói:
- Đỗ Long, tôi ngày hôm qua suy nghĩ cẩn thận những manh mối như lời cậu nói, tôi cảm thấy xác suất thứ đó ở Nam Mĩ không lớn.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi cũng chỉ nói như vậy, ông thật đúng là nghiên cứu cả đêm ư? Dựa vào những tư liệu ông đã nắm giữ, hẳn là đã đại khái xác nhận vật kia ở chỗ nào rồi chứ hả?
Cổ Dật Phi nói:
- Vật kia trong tay của
tôi có mấy cái, cậu biết rất rõ. Khoảng cách gom đủ mấy vật kia vẫn còn
sớm, không biết lúc còn sống có gom được đủ hay không, ôi...
Cổ
Dật Phi than thở, bộ dạng cực cô đơn. Cổ Nguyệt Hồ phì phì liên thanh,
dùng phương thức của cô an ủi ông nội. Đỗ Long lại rất rõ người này đang giả bộ. Đồ thật đồ giả trong tay ông ta cũng đã có sáu miếng Bát Tiên
Ngọc Điệp. Ngoại trừ hai miếng của Vương Đạt Đào đã rơi vào tay tổ Sơn
Khẩu kia ra, Cổ Dật Phi đã lấy đủ.
Đỗ Long đối với lão lừa đảo
này cũng vô cùng khinh thường, nhưng lại làm bộ an ủi hai cái, sau đó đi khỏi. Hắn hiện tại vô cùng chờ mong cái kiện hàng bị chặn trở về kia.
Chỉ cần lấy được vật kia, Bát Tiên Ngọc Điệp trong tay hắn liền gom đủ.
Đương nhiên, trong đó có mấy cái chỉ là sự tồn tại dưới phương thức ảnh
chụp và tư liệu.
Tuy rằng chỉ có hai ba cái là đồ thật, nhưng nếu như dùng để phân tích, thì đã đầy đủ rồi.
Đỗ Long trở lại Cục công an, theo thứ tự nói lời từ biệt với đám người
Bạch Tùng Tiết, sau đó cùng bọn Hoàng Nham ngồi lên xe buýt do sở Công
an sắp xếp trở về thành phố Lỗ Tây.