Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 188: Q.3 - Chương 188: Di thư khả nghi




- Lưu Dịch Dương sẽ xui xẻo rồi!

- Đỗ Long trong lòng thầm cười lạnh. Mã Quang Minh để hắn đi điều tra Lưu Lịch Dương, như vậy hắn có thể làm trò quỷ trong tư liệu của y, chứng thực y là thân phận “ Bạn trai” của Lâm Nhã Hân. Sau đó Mã Quang Minh sẽ nổi giận lôi đình hơn phân nửa sẽ để cho Đỗ Long ra tay đi trả thù Lưu Dịch Dương. Một chiêu mượn lực đẩy lực này Đỗ Long chơi đến mức muốn sao được vậy.

Chuyện của Lưu Dịch Dương có thể sau này hãy nói. Vụ án trước mắt vẫn phải nhanh chóng giải quyết. Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đến nhà Triệu Đông Lai, gõ cửa một hồi lâu cũng không thấy ai ra mở cửa. Cô hàng xóm ở cửa đối diện mua rau trở về, thấy hai cảnh sát đang gõ cửa nhà của Triệu Đông Lai, liền nói cho bọn hắn biết:

- Có hai ngày chưa gặp Triệu Đông Lai rồi, không biếu cậu ấy đi đâu.

Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều nổi lên một suy nghĩ:

- Bỏ trốn?

- Cô à, cô rất quen thuộc với Triệu Đông Lai sao? Anh ấy là người như thế nào?

- Đỗ Long hỏi.

Cô kia nói:

- Triệu Đông Lai cậu ấy là người đàng hoàng...

Cô kia về nhà cất xong đồ đạc, sau đó liền thao thao bất tuyệt giới thiệu Triệu Đông Lai con người này cho Đỗ Long bọn hắn.

Trong mắt Trương Thu Trọng, Triệu Đông Lai chính là cái tên khốn kiếp, sắc lang quấn quýt vợ y. Nhưng trong mắt cô này, Triệu Đông Lai lại là một người đàng hoàng hay giúp người làm vui, thậm chí là giàu tình cảm.

Cô còn nói:

- Cậu ấy thường xuyên giúp tôi xách đồ vật nặng lên lầu. Tôi mấy lần nói sẽ giới thiệu bạn gái cho cậu ấy, cậu ấy đều cười khổ không có nhận. Nghe nói cậu ấy có một cô người yêu cũ ở quê nhà, tình cảm bọn họ rất tốt. Đáng tiếc vẫn chưa được ở cùng nhau.

- Người yêu cũ của anh ấy có phải gọi là Lý Hân Từ hay không?

- Đỗ Long hỏi.

Cô ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Dường như....là gọi cái gì Từ.

Đỗ Long nói:

- Cô à, cảm ơn cô cung cấp manh nối. Chúng cháu sẽ không chậm trễ cô làm việc nhà.

- Không chậm trễ, không chậm trễ...

- Cô tiễn Đỗ Long bọn hắn ra ngoài, nhìn thấy nhà của Triệu Đông Lai vẫn đóng chặt như cũ, cô lo lắng hỏi:

- Đông Lai đã mấy ngày không gặp rồi. Ngày hôm qua đồng nghiệp của nhà máy bọn họ còn tới tìm cậu ấy. Cậu ấy sẽ không xảy ra điều gì bất trắc chứ?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Có lẽ anh ấy có việc gấp...

Đỗ Long lại nhun nhun mũi, đột nhiên nói:

- Không đúng, mọi người có ngửi thấy một mùi thối không? Cái mùi này...Cô, cô trở về đi.

- A? Đông Lai cậu ấy sẽ không...

- Cô hàng xóm ở cửa đối diện muốn nói lại thôi, sau đó thì lặng lẽ đi vào cửa.

Thẩm Băng Thanh dưới sự nhắc nhở của Đỗ Long mới ngửi được một mùi thối nhàn nhạt. Người bình thường có lẽ hoàn toàn ý thức không được đó là mùi gì, nhưng làm cảnh sát hình sự chuyên phá những vụ án giết người thì khác. Thẩm Băng Thanh tham gia công tác không đến hai tháng, loại mùi này đã ngửi rất nhiều rồi, cho nên tinh thần của y liền khẩn trương lên một chút.

Đỗ Long để cho Thẩm Băng Thanh giữ cửa, hắn quay lại lái xe qua đây, sau đó lấy hòm công cụ từ trên xe mang lên lầu. Cửa nhà Triệu Đông Lai là khóa cửa bình thường, Đỗ Long chỉ tốn nửa phút thì mở được ra.

Cửa vừa mở, cái mùi thối kia lập tức mạnh hơn rất nhiều. Thẩm Băng Thanh và Đỗ Long đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn lần lượt đeo khẩu trang, găng tay, chụp tóc, đi giày. Sau đó thật cẩn thận vào trong phòng.

“ Ô..ô...n...g” một tiếng, một con ruồi bay qua trước mặt Đỗ Long. Ruồi trong phòng rõ ràng nhiều hơn một chút, điều này nói rõ có đồ vật gì đã bắt đầu thối rữa ở trong này rồi.

Ở phòng ngủ chính của căn phòng, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh rốt cuộc phát hiện được nguồn gốc mùi thối. Đó là một bộ thi thể đã thối rữa, thi thể ngửa mặt nằm ở trên giường, vị trí ngực cắm một con dao.

Thẩm Băng Thanh lập tức gọi điện thoại thông báo cho trung tâm chỉ huy 110, trung tâm sẽ phân phối lực lượng cảnh sát và thông báo cho pháp y đến hiện trường.

Đỗ Long đứng ở cửa, nhìn quanh phía trong một chút trước, sau đó mới bước vào trong. Chỉ vị trí nào đó trên mặt đất nói:

- Đây có một dấu chân tương đối rõ ràng, chú ý đừng dẫm lên.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Tớ tới lấy dấu chân và chụp ảnh.

Đỗ Long không trả lời, ngẩng đầu lên đi tới bên giường, tỉ mỉ nhìn về phía thi thể ở trên giường. Chỉ nhìn thấy người chết khoảng 35 tuổi, chiều cao khoảng một mét sáu mươi lăm, dáng người bậc trung, người mặc áo sơ mi ca rô xanh, quần bò. Có chút giống với người mà cô hàng xóm đối diện miêu tả.

Người chết ngực trúng một dao, phạm vi máu tràn xung quanh vết thương không lớn. Có khả năng là tim đột nhiên ngừng đập dẫn đến tụt huyết áp, lại có dao chắn ở miệng vết thương, cho nên máu tươi không tràn ra ngoài bao nhiêu.

Đỗ Long giơ tay sờ mấy cái túi trên thân thể người chết một chút. Từ trong túi quần của gã lôi ra một cái ví tiền, trong ví tiền còn có hơn hai trăm tệ và một tấm biên lai mượn đồ. Xem ra hung thủ cũng không phải là người vì cướp của mà giết.

Trong ví tiền còn có một chứng minh thư, do đó chứng thực được thân phận của người chết. Gã chính là Triệu Đông Lai.

Hiện trường không có dấu vết vật lộn gì, Triệu Đông Lai chết dường như rất bình tĩnh. Đỗ Long chân mày cau lại, ánh mắt quét qua cái tủ ở đầu giường, phát hiện một tờ giấy có viết chữ. Đỗ Long không cầm giấy lên, mà cúi đầu xem một chút, chỉ thấy chữ viết trên giấy có chút lộn xộn cẩu thả. Rõ ràng là một bức di thư.

- Tôi đã giết chết tiểu Từ, tôi cũng không muốn sống, tạm biệt thân nhân, tôi yêu mọi người, tôi đi tìm tiểu Từ... Triệu Đông lai tuyệt bút...

Cùng lúc Đỗ Long đem di thư đọc ra, Thẩm Băng Thanh đang dùng phương pháp điện từ lấy dấu giầy kinh ngạc nói:

- Gã là tự sát sao?

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Tự sát hẳn là đúng vậy, nhưng mà di thư có chút vấn đề. Lúc cậu viết di thư sẽ chỉ xưng hô thân nhân mà không xác định cụ thể viết tên người nào sao?

Thẩm Băng Thanh sau khi phì phì phì mấy tiếng mới nói:

- Cậu mới phải viết di thư, nghe cậu nói thật đúng là có điểm gì là lạ. Thông thường mà nói đều sẽ viết tên người thân cận với mình nhất hoặc xưng hô, mà không phải là thân nhân chung chung...

Đỗ Long lại nói:

- Theo cách nói của cô hàng xóm đối diện, gã Triệu Đông Lai này hẳn là có chút văn hóa. Nét chữ không dễ nói, nhưng cái chữ Từ này bất kể như thế nào cũng không nên viết thành chữ thảo tự đầu. Đây chính là bất kính với với người mình yêu.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Ý cậu là nói sau khi Triệu Đông Lai tự sát có người ngụy tạo di thư của gã sao?

Đỗ Long nói:

- Đúng vậy, bởi vậy cậu lấy cái dấu chân kia vẫn còn có chỗ dùng. Dấu chân là số bao nhiêu?

Thẩm Băng Thanh đo một chút, nói:

- Số 41, giống với cái dấu chân đạp cửa kia, hoa văn dấu giày cũng rất giống. Chẳng lẽ là cùng một người làm.

Đỗ Long gật gật đầu, nói:

- Rất có thể, hoặc là gã nghe nói qua chuyện của Triệu Đông Lai và Lý Hân Từ. Cho nên muốn hạ thủ Triệu Đông Lai, ngụy trang hiện trường làm xáo trộn phán đoán của chúng ta. Không ngờ lại nhìn thấy mục tiêu đã chết rồi, gã liền thuận nước đẩy thuyền ngụy tạo di thư...

- Lại không nghĩ rằng vẽ rắn thêm chân ( làm chuyện vô ích), ngược lại lộ ra càng nhiều sơ hở. Bởi vì gã cũng không hiểu tình hình gia đình của Triệu Đông Lai, cho nên chỉ có thể dùng một từ thân nhân không rõ ràng.

- Thẩm Băng Thanh nói.

Đỗ Long gật gật đầu, nói:

- Hi vọng trên tờ giấy này có lưu lại dấu vân tay của gã, nhưng mà hi vọng không lớn. Bởi vì tên khốn này rất giảo hoạt, lúc giết Lý Hân Từ cũng không để lại dấu vân tay. Gã có thể là đi găng tay.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Nhưng chúng ta ít nhất biết rằng hung thủ khả năng có chìa khóa của Triệu Đông Lai, hoặc là gã và cậu cũng có công cụ mở khóa giống nhau để đi vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.