Tìm được Thẩm Băng Thanh, Đỗ Long nói với cậu ta:
– Băng Thanh, vừa mới nghe tin có người đốt biệt thự Lương Thành Tường. Cậu dẫn bọn Tạ Ba tới xem một chút đi.
Thẩm Băng Thanh cũng nghe được tin tức, hỏi hắn:
– Vâng, là ai làm chuyện này chứ? Chẳng lẽ lại là tên đó?
Đỗ Long nói:
– Vẫn chưa biết được, nói không chừng là Lương Lập Quần tự phóng hỏa đốt nhà mình cũng nên. Cậu đi ngay đi.
Thẩm Băng Thanh gật gật đầu, hỏi:
– Anh thì sao? Thẩm vấn Lương Thành Tường?
Đỗ Long lắc đầu nói:
– Mấy tên tiểu quỷ đó còn chưa tỉnh lại đâu, thẩm cái khỉ gì. Tôi có việc phải đi ra ngoài một chút.
Thẩm Băng Thanh giật mình, cậu ta nói:
– Cẩn thận một chút.
Đỗ Long cười nói:
– Yên tâm… Phùng Y Huyên đang ở đâu? Tôi tới thăm rồi mới đi.
Thẩm Băng Thanh nói:
– Ngay trên lầu ba, bọn Lương Thành Tường ở phòng bên cạnh.
Đỗ Long đi vào căn phòng của Phùng Y Huyên, chỉ thấy cô vẫn đang ngủ,
nhưng lại đạp chăn văng ra một bên, trán hơi toát mồ hôi. Xem ra thuốc
lắc vẫn chưa hết tác dụng, toàn thân Phùng Ỷ Huyên nóng lên.
Khuôn mặt Phùng Y Huyên vẫn còn sưng. Đỗ Long âm thầm nhún nhún vai, không
chút áy náy, trong tình huống đó, đánh thì đã đánh rồi, còn thế nào được nữa chứ?
Tuy nhiên vì cổ áo hở nửa để lộ khuôn ngực đầy đặn trắng như tuyết, nên đã không khỏi khiến Đỗ Long liếm môi.
Đỗ Long ổn định tinh thần lại, giơ hai tay mát xa những chỗ bị sưng trên
khuôn mặt Phùng Y Huyên. Tuần hoàn máu trên mặt cô tăng lên, sẽ khiến
khuôn mặt hồi phục nhanh hơn bình thường.
Đương nhiên quá trình
này không phải một bước là thành công ngay, nên khi Đỗ Long bỏ tay ra,
khuôn mặt Phùng Y Huyên lại sưng lên như trước. Có điều năm vết ngón tay trên mặt đã lặn đi nhiều, nếu không nhìn kỹ thì không thể nhìn ra được.
Nghĩ tới việc mình từng đạp một chân lên hai khối mềm mại đang nhô lên trước ngực kia, Đỗ Long không nhịn được mà liếc nhìn. Bỗng thấy trước ngực áo Phùng Y Huyên rõ ràng còn lưu lại ít bùn cát. Nếu ai đó cẩn thận quan
sát một chút sẽ không khó để phát hiện ra đó là gì. Nhưng nếu vợ bí thư
thành phố Song Môn phát hiện ra thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Đỗ Long vội vàng đưa tay giúp Phùng Y Huyên phủi số bùn cát dính trước
ngực đó đi. Vừa phủi một cái, ngực Phùng Y Huyên lập tức căng lên, mềm
mại và vô cùng đàn hồi, cảm giác hết sức mê người.
“Cô bé này còn nhỏ tuổi, nhưng ngực không hề nhỏ. Không phải là uống nhiều sữa bột
dành cho trẻ con mà trong nước sản xuất đấy chứ?” Đỗ Long hoài nghi, cố ý vỗ thêm vài cái vào trước ngực Phùng Y Huyên. Cho tới khi cô bé có cảm
giác mà hư lên một tiếng, Đỗ Long mới dừng hành động đen tối của mình
lại, quay người rời đi. Vừa mới từ trong phòng bước ra liền gặp Phùng
Kiếm Văn và một người phụ nữ có phần khí chất rẽi từ cầu thang ra, trong tay hai người còn xách theo một ít đồ.
Đỗ Long thầm nghĩ thật là nguy hiểm. Nếu để vợ chồng bí thư Phùng nhìn thấy mình lợi dụng lúc con gái họ gặp nạn mà vỗ ngực cô ta thì thật phiền toái.
Đỗ Long tiến về phía trước, nở nụ cười:
– Bí thư Phùng, ngài đến rồi ạ. Cô Phùng ở bên này, ngủ say lắm.
Phùng Kiếm Văn gật gật đầu, người phụ nữ bên cạnh chính là vợ ông ta – Lục Lệ Đình, bà ta cướp lời nói:
– Cậu là cục trưởng Đỗ? Cảm ơn cậu đã cứu tiểu Huyên? Tiểu Huyên, con bé
nếu xảy ra chuyện gì, tôi … Tôi thật sự không biết phải làm thế nào?Lục Lệ Đình nghĩ đến điều không hay, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, cả cơ thể lộ
dáng vẻ yếu đuối. Đến Đỗ Long nhìn thấy cũng còn bỗng thấy thương cảm.
Phùng Kiếm Văn lạnh nhạt nói:
– Đã nói là không sao rồi, Đỗ Long làm việc tôi rất yên tâm. Đỗ Long, mau dẫn chúng ta tới thăm tiểu Huyên, tránh để bà ấy lo lắng này nọ. À, ta
quên mất không giới thiệu, đây là bà xã ta. Cậu có thể gọi bà ấy là cô
Lục.
Đỗ Long cười nói:
– Được ạ, bí thư Phùng, cô Lục, mời đi theo tôi. Cô Phùng không có gì đáng lo, thì ra là uống nhầm thuốc
kích thích thần kinh thôi, sau khi ngủ và nghỉ ngơi là không sao nữa.
Dưới sự an ủi của Đỗ Long, Lục Lệ Đình tạm yên lòng, sau đó bà ta đi theo Đỗ Long vào phòng Phùng Y Huyên đang nghỉ. Sau khi nhìn thấy con gái mình
Lục Lệ Đình lập tức chạy tới, thấy con gái ngủ say nên bà ta không đành
lòng đánh thức, chỉ gọi nhỏ rồi đứng bên cạnh lặng lẽ lau nước mắt.
Đỗ Long nói nhỏ với Phùng Kiếm Văn:
– Bí thư Phùng, biệt thự Lương gia bị người ta đốt rồi, tôi phải qua đó
điều tra xem sao. Chút nữa tôi cho người mang hai chiếc ghế tới, ngài và bà nhà ngồi với cô Phùng một chút.
Phùng Kiếm Văn cau mày nói:
– Biệt thự của Lương Thành Tường bị đốt? Ừ, việc này khá nghiêm trọng, cậu mau đi xử lý đi.
Đỗ Long chuồn đi thuận lợi, hắn lái xe cảnh sát rời cục. Sau lái vòng hai
vòng trên phố, hắn dừng lại tại chỗ đã hẹn trước đó với Hạ Hồng Quân.
Không lâu sau một chiếc xe con đi tới, Đoàn Huệ Minh ngồi trên xe vẫy
tay với Đỗ Long.
Đỗ Long bước lên chiếc xe con đó, chiếc xe lập tức cuốn bụi mà đi. Sau khi lên xe Đoàn Huệ Minh nhìn ra phía sau nói:
– Không thấy ai đi theo chứ?
Đỗ Long nói:
– Bọn họ vốn không cần theo dõi, camera trên khắp phố là con mắt của họ
rồi. Tôi nghi ngờ bọn họ đã biết từ lâu việc chúng ta muốn đến đâu, do
đó đã chuẩn bị xong từ sớm rồi.
Đoàn Huệ Minh hoảng sợ, anh ta nói:
– Nói như vậy bọn tiểu Mai chẳng phải là rất nguy hiểm sao?
Đỗ Long nói:
– Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau. Nếu tôi đã có thể dự liệu được
hành động của bọn chúng, cậu còn sợ cái gì? Bọn chúng cho rằng chúng ta
đã rơi vào kế hoạch của bọn chúng, trên thực tế ngay khi mới bắt đầu bọn chúng cũng đã nằm trong tính toán của tôi. Lần này tôi muốn bọn chúng
tiến rồi không thể lui được.
Đoàn Huệ Minh lúc này mới yên lòng,
chiếc xe con theo kế hoạch đi một vòng rồi ra tới khu đất hoang ở ngoại
thành. Bọn Hạ Hồng Quân am hiểu đánh dã chiến nhất, trong vùng đất hoang tầm mắt của Đỗ Long cũng càng thêm rộng lớn. Ở nơi đây bọn Đỗ Long có
thể cam đoan mình ở thế bất bại.
Đoàn Huệ Minh đỗ xe ở ven đường, Đỗ Long và anh ta nhanh chóng trốn vào trong bóng đêm. Trong khu rừng
cách quốc lộ chừng hai cây số có một ngôi nhà gỗ, xung quanh nhà gỗ có
mấy người bảo vệ. Trong một khe núi ở xa hơn một chút có hai người đang
tiềm phục, hai người đó là thuộc hạ của nhân vật Bát Tuấn thần bí – lão
tứ Du Luân và lão thất Hoa Lưu
Du Luân quỳ rạp xuống mặt đất,
trước mặt đặt súng ngắm, gã không ngừng ngắm mục tiêu phía trước. Hoa
Lưu cũng nằm sấp bên cạnh gã, hai tay cầm một chiếc ống nhòm hai mắt
lớn. Cách một lúc lại báo lại tình hình hướng gió, tốc độ gió các loại
cho Du Luân. Thứ mà gã này đang cầm không phải là một chiếc ống nhòm
thông thường, nó nhìn được vào ban đêm, có chức năng đo khoảng cách, và
thân phận của Hoa Lưu bây giờ là người quan sát, chuyên môn phục vụ cho
tay súng bắn tỉa.
– Đỗ Long đến rồi, hắn vẫn thật đúng giờ.
Hoa Lưu nói.
Du Luân nói:
– Đương nhiên hắn phải đúng giờ rồi, vấn đề là Cừ Hoàng đang ở đâu? Tại sao vẫn chưa xuất hiện.
– Có lẽ phải đợi sau khi Đỗ Long đến và xác nhận an toàn bọn họ mới dám đưa Cừ Hoàng tới.
Hoa Lưu nói.