Đỗ Long ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn khắp một lượt bên dưới, hắn tiếp tục nói:
– Từ bây giờ trở đi, đội trị an phải bỏ qua quá khứ, tiến vào một thời
đại mới. Những bệnh cũ trong quá khứ mọi người phải sửa chữa lại, tất cả phải xử lý theo quy định, tất cả mọi người phải biết giữ mình, đều
không được để lương tâm của mình phải cắn rứt! Sau này lúc mọi người đi
ra ngoài làm việc phát hiện có bất kỳ hành động nào phạm pháp đều phải
ngăn lại. Đại đội trị an phải đảm bảo trị an của địa phương. Nếu ai còn
như những ngày qua làm việc không đến nơi đến chốn hoặc không phân biệt
được đen trắng, một khi phát hiện đừng trách ta không khách khí! Nhẹ thì tạm thời cách chức, nặng thì giao cho Ủy ban Kỷ luật hoặc là trình đơn
lên viện kiểm sát khởi tố!
Phía bên dưới toàn đội trị an trong
lòng đều run sợ, xem ra sau này không có cách nào thu phí bảo hộ rồi.
Tuy nhiên cũng có vài người trong lòng vẫn có suy nghĩ khác, bọn họ đang đợi xem Trương Minh Kế có thể làm được gì…
Đỗ Long nói:
– Được rồi, mọi người trở về hãy nghĩ kỹ những lời của tôi vừa nói, giải tán!
Thành viên trong đội trị an lần lượt đi ra, Thẩm Băng Thanh nói với Đỗ Long:
– Đỗ cục trưởng, cứng rắn quá như vậy có tốt không?
Đỗ Long liếc mắt nhìn cậu ta, nói:
– Không cứng rắn như vậy cậu làm sao bắt đánh thắng được Trương Minh Kế
trong trận này? Tôi lại sợ sao? Bất luận ở tỉnh hay thành phố hay là
trong cục, tôi đều có hậu thuẫn. Thân phận của người thay thế Trương
Minh Kế là Phùng Vi Ngũ cậu biết rất rõ, ta còn sợ Trương Minh Kế có thể lật trời sao? Ta mà nắm được chứng cớ, ngày mai hắn ta phải ngồi tù, ta sẽ sợ hắn ta sao? Hắn ta cùng lắm là khơi mào cho mấy tên lưu manh gây
chuyện, muốn tạo sự ảnh hưởng. Loại sự tình này tôi còn ước gì hắn làm
sớm, vừa đúng lúc quét một trận sạch hết Dân chúng thành phố Song Môn
chỉ còn biết vỗ tay trầm trồ khen ngợi! Ta sẽ sợ bọn chúng sao?
Thẩm Băng Thanh nhíu mày, nói:
– Anh sao lại, sao lại kích động như vậy?
Đỗ Long quay sang nhìn Thẩm Băng Thanh, nói:
– Kích động? Như thế này là tôi bình tĩnh lắm rồi đấy. Nếu là lúc trước,
tôi đã sớm đem tất cả đám lưu manh kia ra bắn chết hết rồi!
Thẩm Băng Thanh như bừng tỉnh lại, cậu ta nói:
– Đừng, cậu đừng làm sự việc như trước kia được không? Đúng rồi, anh là
cháu trai của Phùng bí thư Phùng Vi Ngũ đúng không? Trước kia từng nghe
Đỗ Long nhắc đến anh. Tôi tên là Thẩm Băng Thanh, về sau anh là trợ thủ
của tôi, xin chiếu cố nhiều hơn.
Phùng Vi Ngũ có chút lúng túng nói:
– Phải là đại đội trưởng Thẩm chiếu cố tôi nhiều hơn mới đúng. Chú tôi là chú tôi, tôi là tôi, tôi là người không hiểu chuyện lắm, sau này làm
sai chuyện gì xin đại đội trưởng nhắc nhở chỉ bảo đúng lúc.
Thẩm Băng Thanh quay lại nhìn Đỗ Long, Đỗ Long gật gật đầu, Thẩm Băng Thanh cười nói:
– Vậy chúng ta cùng hợp tác tốt, đem thành phố Song Môn nhất là trị an của khu cũ chấn chỉnh lại một chút.
Phùng Vi Ngũ gật gật đầu, Đỗ Long nói:
– Đừng xem thường sự việc, đợi xem làm như thế nào cùng các anh thu thập
đám lưu manh ở khu cũ. Băng Thanh, anh làm sao bắt được những thành viên của đội trị an cũ đều đến nơi này? Dạy bọn họ quyền cước sao?
Thẩm Băng Thanh cười nói:
– Tôi không rảnh rỗi đến như vậy, tôi thấy chuyện ở khu cũ đã rất rắc rối rồi, trước tiên phải tạo uy đã, không nghĩ việc đầu tiên cậu muốn làm
là nắm được toàn bộ sự việc.
Đỗ Long cười nói:
– Anh không biết đám người này, như vậy vẫn chưa đủ. Phùng Vi Ngũ, cậu trước hết cứ khởi động theo phương pháp ở trường đã dạy, đợi tôi chỉ lại các anh kỹ
xảo đánh nhau… Băng Thanh anh mặc quần áo vào, không lại cảm lạnh, tôi
và các anh nói chuyện khu cũ.
Phùng Vi Ngũ đi tìm sân tập thể
dục, Thẩm Băng Thanh thì mặc lại áo khoác và quần dài, Đỗ Long và anh ta ngồi ở trên băng ghế dài cạnh lôi đài, Đỗ Long nói:
– Tình hình
khu cũ của thành phố Song Môn rất phức tạp. Nơi này đã từng là niềm kiêu hãnh của thành phố Song Môn, tuy nhiên sau khi quặng ở xung quanh bị
đào hết, nhà xưởng bị di dời, theo quá trình đô thị hóa, khu cũ bị bỏ
rơi, nơi này có thể nói là xóm nghèo nhất của thành phố Song Môn. Rất
nhiều đứa nhỏ khi còn nhỏ bỏ học giờ thành không có việc làm. Vì sinh
tồn, bọn họ trộm đồ, cướp giật, dần dần tạo thành băng đảng xã hội đen.
Băng đảng này có cấu thành và số thành viên biến hóa rất nhanh, đến nay
băng đảng lớn nhất khu cũ do người có ngoại hiệu là Cẩu Tử Cường khống
chế.
Thẩm Băng Thanh gật gật đầu, tỏ vẻ rằng anh ta biết Cẩu Tử Cường. Đỗ Long tiếp tục nói:
– Thủ hạ của Cẩu Tử Cường có chừng năm sáu mươi người, bọn họ khống chế
hai con đường, mỗi tháng số tiền thu phí bảo hộ còn nhiều hơn so với đồn công an. Những cửa hàng bình thường căn bản không thể tồn tại ở đây,
bởi vậy hai con đường này không chỗ nào không dính đến thuốc phiện.
Chúng ta muốn chấn chỉnh lại cục diện khu cũ, phải lấy Cẩu Tử Cường ra
chém đầu tiên!Thẩm Băng Thanh gật gật đầu, nói:
– Ngày mai tôi sẽ sai người đi bắt hắn ta lại.
Đỗ Long cười nói:
– Anh đã coi thường Cẩu Tử Cường quá rồi, Cẩu Tử Cường không dễ dàng đưa
tay ra chịu trói như vậy đâu. Tôi dám cam đoan anh còn chưa hành động, ở bên đó hắn ta đã nhận được tin tức rồi, đem tất cả chứng cứ phi tang
sạch sẽ rồi. Cẩu Tử Cường cũng sẽ không ở đó đợi anh đến bắt đâu.
Thẩm Băng Thanh nói:
– Tôi hiểu rồi, vậy anh có biện pháp gì tốt không?
Đỗ Long quay lại nhìn Phùng Vi Ngũ cười nói:
– Cái này phải xem Phùng Vi Ngũ thế nào…
Phùng Vi Ngũ đang chăm chú nghe, thấy Đỗ Long nhắc đến mình, cậu ta tò mò chạy tới hỏi:
– Đỗ cục trưởng, các anh đang nói đến tôi phải không?
Đỗ Long cười nói:
– Đúng, có thể một mẻ lưới bắt gọn bọn du côn ở bên khu cũ hay không,
chuyện này phải dựa vào cậu rồi. Chúng ta đã quen biết lâu, cứ gọi tên
như trước kia là được rồi, Băng Thanh một mực bắt Đỗ Long tôi như vậy
đấy.
Phùng Vi Ngũ cười cười, nói:
– Được rồi, Đỗ Long, tôi có thể làm việc gì? Vì sao anh nói việc bắt gọn đám du côn ở khu cũ phải dựa vào tôi?
Đỗ Long cười nói:
– Lúc này người trong đội trị an đều không dùng được, nếu muốn một trận
chiến toàn thắng, nhất định phải huy động cảnh sát có vũ trang. Chỗ Uẩn
cục trưởng có người, nhưng Phùng bí thư có đồng ý hay không, việc này
phải nhờ cậy vào cậu rồi.
Phùng Vi Ngũ nhíu mày, nói:
–
Cái này… Chú tôi… Ông ấy rất thất vọng về tôi… Tôi đi nói, ông ấy sẽ
không đồng ý, tôi thấy ông ấy còn tin anh hơn tôi. Đỗ Long, anh tự đi
nói với ông ấy đi, tôi không nói được đâu.
Đỗ Long nói:
–
Nhìn xem, cậu rút lui sao? Phùng Vi Ngũ, đây là việc chính sự, không
giống như những việc chơi bời trước đây. Cậu đem đạo lý này nói với chú
cậu, ông ấy nhất định sẽ đồng ý.
Phùng Vi Ngũ cười khổ nói:
– Đạo lý? Đạo lý gì? Nghĩ đến việc phải đi nhờ vả ông ấy, đầu tôi đã mềm nhũn ra rồi.
Đỗ Long nói:
– Đây chính là thời khắc mấu chốt để chiến thắng, cậu chịu đựng đi. Chỉ
cần qua được bước này, sau này cậu sẽ thoải mái nhiều lắm. Cậu đừng có
lo lắng vớ vẩn, tôi có thể nói cho cậu biết, thuyết phục chú cậu có hai
yếu điểm. Thứ nhất, cục Công an trước mắt không còn người nào có thể sử
dụng. Bọn họ cùng bọn du côn địa phương có mối quan hệ rất phức tạp, tin tức sẽ bị tiết lộ rất nhanh, cho nên nhất định phải điều động cảnh sát
có vũ trang. Thứ hai, theo tôi phỏng đoán, bọn Cẩu Tử Cường sẽ ra tay
trước tụ tập gây rối, tạo ra áp lực để đuổi chúng ta đi, khả năng đêm
nay sẽ bắt đầu. Nếu điều động công an ở địa phương khác thì không còn
kịp nữa rồi, nhất định phải khẩn cấp điều động cảnh sát có vũ trang đêm
nay bắt người, có hiểu không?
Phùng Vi Ngũ cười khổ nói:
– Nếu bọn họ không có ý định tụ tập gây rối thì tính sao bây giờ? Không có chứng cứ rõ ràng, chú tôi sẽ không đồng ý đâu.
Đỗ Long thở dài, nói:
– Xem ra chúng ta chỉ có thể ngồi chờ bọn chúng phát động trước, sau đó
làm cho tình hình thật hỗn loạn. Hy vọng không chết người, nếu không thì gặp phiền phức lớn rồi.