Bạch Nhạc Tiên, nữ, người Hán… Đỗ Long rốt cuộc cũng biết tên của cô gái kia, thậm chí biết luôn năm sinh và sinh nhật của cô. Trong ví tiền của Bạch Nhạc Tiên chỉ có chút tiền lẻ, hai thẻ tín dụng không cùng ngân
hàng. Đỗ Long đi làm thủ tục, còn giúp cô đưa trước 500 tệ, tất cả đều
do hắn dùng thẻ của mình.
Sau khi làm xong thủ tục, tiểu Lệ
để cho Đỗ Long kiên nhẫn chờ đợi. Đỗ Long gọi trung tâm 110 báo công an, sau đó gọi điện thoại cho Hoàng Kiệt Hào. Chỉ thấy tài xế taxi cùng với Phúc Xà lần lượt đi tới.
Tài xế taxi mở niệng nói:
-
Sếp, sếp đập bể GPS của tôi rồi làm sao đây? Còn nữa, tôi trên đường
vượt mấy lần đèn đỏ, còn vượt tốc độ, sếp nói xem có thể giúp tôi xóa
mấy tội này được không.
Đỗ Long nói:
- Biển số xe của anh tôi đã nhớ rồi, khi về tôi sẽ giúp anh xóa mấy tội đó. Còn GPS của anh bao nhiêu tiền?
Tài xế taxi báo vài con số, Đỗ Long nói với Phúc Xà:
- Phúc Xà, tôi không mang nhiều tiền, cậu cho tôi mượn 500 tệ. Khi về tôi sẽ trả.
Phúc Xà không nói nhiều lời lập tức đưa tiền cho Đỗ Long. Đỗ Long đưa
tiền cho tài xế taxi, y mừng rỡ lái xe đi. Đỗ Long quay lại nói với Phúc Xà:
- Biểu hiện hôm nay của cậu không tệ chút nào.
Phúc Xà cười nói:
- Cảm ơn sếp Đỗ quá khen. Bọn hung thần đường phố bây giờ quá nhiều với lại cũng quá ác. Đụng người thì thôi đi, thế mà còn định phi tang luôn
cả người lẫn xe, đúng là không phải người mà. Đến tôi còn không chấp
nhận được. Hôm nay là lần đầu tiên tôi làm việc tốt, thấy sếp Đỗ bắt
từng tên từng tên một tôi thấy rất hả dạ. Tôi đang hối hận vì sao trước
đây lại không đi làm công an đây.
Đỗ Long cười nói:
-
Cho dù không làm cảnh sát, nhưng cũng nên làm chút việc tốt, chí ít cũng có thể tích chút đức. Anh bây giờ có thể về được rồi, chốc nữa nếu có
thời gian tôi sẽ mời anh uống rượu.
Phúc Xà cười nói:
- Sếp khách sáo rồi… À ba tên kia chạy rồi, sếp Đỗ mau truy bắt chúng đi!
Phúc Xà đúng lúc nhìn thấy một người từ trong xe phá cửa sổ chui ra
ngoài. Y kêu to lên một tiếng liền nhào tới. Ba tên bị bắt trong xe đã
tự mở khóa tay trốn ra, tên mà Phúc Xà nhìn thấy là tên cuối cùng. Nghe
thấy tiếng kêu gã vội vàng bỏ chạy. Phúc Xà và Đỗ Long hô lên và đuổi
theo, kết quả bảo vệ trước cổng lớn nghe thấy cũng nhào ra, bắt được một tên. Hai tên còn lại thì đánh ngã cả bảo vệ rồi bỏ chạy. Đỗ Long chạy
nhanh hơn Phúc Xà, tuy mang giày da nhưng hắn càng chạy càng nhanh, chớp mắt trong vòng một trăm mét đã đuổi đến sau lưng hai tên kia.
- Mẹ nó, khinh người quá đáng, lão Nhị xử nó đi!
Tên tài xế xe tải thấy chạy không lại Đỗ Long, cho nên sau khi kêu lên
một tiếng đã rút dao ra, hướng vào ngực của Đỗ Long mà đâm đến. Tên còn
lại cũng dừng lại, nhưng trên người lại không có dao. Thế là gã nhanh
mắt, chụp ngay cục đá trong bồn cây xanh ven đường nhắm Đỗ Long mà đánh.
Con dao từ phía đối diện đâm tới, Đỗ Long nghiêng người né, đồng thời
bẻ cổ tay gã khiến con dao rơi xuống đất. Hắn đá một cước vào chân tên
tài xế, gã kêu lên kinh hãi. Thân người gã bị mất trọng tâm, khiến gã
như một chiếc phi cơ hết xăng lao thẳng xuống đất, khiến gã choáng váng
thất điên bát đảo.
Tên cầm gạch thấy tình hình như thế thì
giận sôi người, ném ngay viên gạch vào trán Đỗ Long. Gã ném rất chính
xác, nếu trúng thì chắc não Đỗ Long cũng phải chấn động. Nhưng Đỗ Long
nhanh nhẹn, giơ tay chụp ngay được viên gạch. Tên kia thấy mình không
phải là đối thủ của hắn nên có chút do dự. Thấy Đỗ Long cầm gạch đưa
lên, gã vội vàng quỳ xuống, giơ cao hai tay lên nói:
- Đừng đánh, đừng đánh, tôi nhận tội, xin chính phủ xử lý khoan dung!
Vừa nghe đã biết tên này trước kia từng bị bắt hoặc cũng có thể đã ngồi tù. Nếu không thì sẽ không mở miệng kêu chính phủ xử lý khoan dung.
Đỗ Long đem gạch để lại vào chậu hoa, xốc hai tên kia đứng dậy rồi cười lạnh nói:
- Không phải chúng mày gây tai nạn giao thông sao? Sao lại bỏ chạy?
Thành thật theo tao về, nếu không tao đánh gãy chân chó tụi mày đấy.
Hai tên kia hậm hực bị áp tải về bệnh viện. Phúc Xà chạy tới, đá hai
tên kia một cước, Đỗ Long cũng không ngăn cản. Lúc quay trở lại bệnh
viện thì phát hiện tên đeo kính cứ mở miệng là đòi tìm luật sư kia bị
bảo vệ đè xuống đất. Mắt kính của gã sớm bị bể nát, trên mặt còn có hai
dấu giày, sớm không còn dáng vẻ bình tĩnh nữa.
- Dừng tay!
Đỗ Long hét lên, ngăn bảo vệ tiếp tục tấn công, hắn lôi tên đeo mắt kiếng dậy, cười lạnh nói:
- Từ đầu tao đã nghi ngờ chúng mày có vấn đề, cho nên cố ý không lấy
con dao đi. Tụi mày chạy nhanh lắm, nhanh hơn tao nghĩ. Bây giờ tao bắt
đầu hiếu kỳ rồi, rốt cục tụi bây đang làm gì? Mày tuyệt đối đừng nói ra, có nói tao cũng không tin. Tao chỉ tin phán đoán của tao thôi, tụi mày
không giấu tao được đâu.
Tên đeo kính kia, mắt sưng lên nói:
- Tao muốn tố cáo mày lạm dụng vũ lực, tra tấn bức cung! Mày tiêu rồi!
Đỗ Long cười lạnh nói:
- Mày tưởng quan tòa ngu ngốc à! Tụi mày sợ tội bỏ trốn, bị bảo vệ của
bệnh viện bắt lại. Trong quá trình bắt giữ tụi mày ra sức chống cự, vì
thế bảo vệ không thể không dùng vũ lực. Vết thương nhỏ này thì nhầm nhò
gì. Tất cả đều được cameras ghi hình lại rồi. Có gan mày cứ đi tố cáo!
Đỗ Long bắt ba tên đến bên xe tải, trói ngược hai tay, làm chúng phải
quỳ đối mặt với xe tải. Đỗ Long mở cốp xe, kiểm tra chiếc xe yêu quý của hắn. Phúc Xà thì đắc ý nhìn mấy người bảo vệ và các quần chúng hiếu kỳ
về hành vi anh dũng, không ngại nguy hiểm bắt giữ tội phạm gây tai nạn
giao thông bỏ trốn.
Xe cảnh sát 110 cuối cùng cũng đến. Đỗ
Long, Phúc Xà và bảo vệ bệnh viện làm ghi chép đơn giản. Đỗ Long đặc
biệt nhấn mạnh điểm đáng ngờ của ba tên này với cảnh sát phụ trách. Tuy
nhiên người cảnh sát cũng không quá coi trọng lời nói của hắn. Sau khi
lưu lại cách thức liên lạc với Đỗ Long, nghe nói người bị hại đang hôn
mê và được kiểm tra, liền đem ba tên kia cùng với chiếc xe tài và chiếc
xe mô tô tàn tạ của Đỗ Long giải đi.
Trước khi ba tên bị đẩy
lên xe cảnh sát, tên đeo mắt kính quay lại liếc Đỗ Long một cái. Ánh mắt đắc ý của hắn khiến Đỗ Long có chút bất an. Phúc Xà thấy đã hết chuyện, cũng chào Đỗ Long một tiếng rồi đi. Đỗ Long cau mày quay trở lại phòng
cấp cứu. Từ trong túi móc ra một cái iPhone 6, nhưng chiếc iPhone này
toàn màu hồng. Đây là Đỗ Long lấy được từ người tên đeo mắt kính.
Khởi động máy...
Chiếc iPhone 6 này dùng khóa bằng dấu vân tay. Đỗ Long cầm điện thoại
cũng chỉ giương mắt nhìn. Ngay lúc hắn không biết liên lạc với người nhà của Bạch Nhạc Tiên như thế nào thì điện thoại đột nhiên reo lên. Đỗ
Long vội vàng nhận điện thoại, chưa kịp nói câu nào thì trong điện thoại truyền đến một giọng tức giận.
Đó là giọng của một người phụ nữ trung niên:
- Tiên nhi à, sao con không nghe lời thế. Ba con mới nhắc nhở vài câu,
sao con lại đóng sập cửa mà đi thế? Ba không phải quản con, cấm túc con, mà là đang bảo vệ con. Tiên Nhi mẹ biết trong lòng con khó chịu, nhưng
lúc này con không thể một mình chạy ra ngoài. Mau về đi con, ba mẹ đang
đợi con…
Đỗ Long đợi người phụ nữ kia nói xong mới ho một tiếng nói:
- Cô …
Người phụ nữ kia đột nhiên cao giọng, lạnh lùng nói:
- Cậu là ai? Điện thoại của Tiên nhi sao trong tay cậu? Nó bây giờ đang ở đâu? Mau kêu nó nghe điện thoại!
Trong tiếng nói kia lộ ra vẻ uy nghiêm, quả nhiên là quen cách sai bảo người khác. Đỗ Long kiên nhẫn nói:
- Cô, cháu không biết con gái của cô. Con gái cô đang cấp cứu ở bệnh
viện Công Nhân. Cô ấy chạy xe bị một chiếc xe tải đụng phải…
Bên trong điện thoại, người phụ nữ kia thiếu chút ngất đi. Đỗ Long giải thích hai lần bà ta mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bà ấy bảo Đỗ Long ở lại bệnh viện chờ, bà ấy sẽ đến ngay lập tức, sau đó thì cúp điện
thoại.
Đỗ Long kiên nhẫn chờ ở bệnh viện. Không bao lâu sau Bạch Nhạc Tiên đã được đẩy ra. Đỗ Long vội vàng hỏi bác sĩ:
- Bác sĩ, tình hình cô ấy bây giờ thế nào?
Bác sĩ có vẻ khẩn trương liến nhìn Đỗ Long một cái rồi nói:
- Cô ấy đã chụp CT rồi, trong não có máu bầm đè lên dây thần kinh cho
nên hôn mê bất tỉnh. Hiện giờ cô ấy không nên làm phẫu thuật, chúng tôi
phải cầm máu cho cô ấy trước. Xem máu bầm có tự tan đi không sau đó mới
quyết định có nên phẫu thuật hay không. Bây giờ cho cô ấy nhập viện
trước